#4. Tiếng tàn của lửa tình

CHƯƠNG 4. TIẾNG TÀN CỦA LỬA TÌNH

Nàng nương theo bước chân tôi vội vã, kéo theo chiếc va li nặng trịch. Mái tóc cất công chăm sóc cả buổi sáng cũng hóa công cốc cả vì cái phút giây nặng nề ấy của tôi đã kéo theo hàng mồ hôi lấm tấm trên mi mắt nàng chấm đến tận cổ. Nàng cau có nhìn tôi, mắt cũng chẳng quên đảo qua kẻ làm tôi nổi đóa vô cớ phía sau, bật một ngón tay không mấy thơm tho trước mặt.

Tính tình nàng vốn là thế nên tôi cũng lười cản. Vì sự xuất hiện của anh nơi ấy vốn chẳng sai, người có lỗi là tôi và vẫn luôn như vậy.

"Sao đấy?"

"Không, lạnh quá thôi."

Lạnh, lạnh thật, tôi chẳng dám nói dối cũng nào muốn dối nàng vì tôi đâu còn đủ sức nữa khi gần nửa đời người đã dành chỉ để làm điều ấy? Tôi lạnh lòng, chạnh, ấm ức cứ như vây bủa khiến cơ thể nặng như chì và rồi cái nỗi giá buốt ấy càng lan rộng từ trái tim lần lữa đến trí óc cùng cơ thể, như nhấn chìm tôi trong hố băng, nhưng rồi tàn tro từ đâu rơi xuống mặt, là tiếng tàn của lửa tình hoặc cái tình mà tôi đã muốn đốt đi để sưởi ấm cho trái tim mấy mươi lần chẳng được, mấy năm qua chẳng được. Tro đọng trong lòng càng nhiều, nhưng lửa cũng chỉ day dứt cháy lại bị tôi vùi dập đi vì sợ sẽ mất thật.

Mà cứ vùi đi lại dùng nước mắt thắp lửa, rút một que diêm từ tấm chân tình đã gần cạn.

Nhục nhã.

Hèn nhát.

Dẫu là thế, dẫu biết là sẽ đau đớn thế này, dẫu biết đời kẻ hèn không mấy khi vui nhưng vẫn cố chấp, để rồi day dứt chẳng buông cũng chẳng hạ nổi lòng mình, để rồi đến khi quay đầu đã thấy điểm xuất phát như mất hút trên đại dương xanh thẳm mà cả nhìn về phía trước cũng chẳng có chốn dừng.

Để rồi thấy cô đơn quá, đau khổ quá nhưng lại chẳng biết thở than cùng ai, vì cái lẽ bí mật lòng mình.

Anh quay lại, tựa một tình yêu thuần khiết nhưng rồi lại thành nỗi ám ảnh từ thuở còn thơ thẩn bên những gốc táo, một nỗi ám ảnh khiến tôi bỗng sợ yêu đến lạ.

Sợ anh đến lạ.

Sợ rồi anh sẽ đào xới trái tim tôi lên mà thấu rõ tôi yêu anh đến nhường nào. Và rồi lại bỏ tôi đi như vạn lần trước đó.

Tôi chợt mỉm cười, tuyết chưa rơi vì thuở chớm đông và gió lạnh cũng đẩy cơn mưa đi đâu mất tăm nên tôi chẳng thể vờ giấu nước mắt mình như bao lần. Tôi chỉ kịp kéo Huế vào một góc khuất tầm mắt anh, gục đầu lên vai nàng, khóc nức nở.

"Chiến..."

"Tớ lạnh lắm, Huế ơi... tớ chẳng biết phải làm sao nữa. Hình như tớ sai rồi, sai hết cả, tớ đau quá."

Tôi cảm nhận được bả vai mình run rẩy, nước mắt cứ tuôn chẳng ngừng như thể máu trong tim phút chốc vỡ òa, trào ra ngoài hốc mắt. Tôi mất đi tự chủ, mất đi chính mình, trong một khoảnh khắc tôi mặc kệ ai có thấy tôi yếu đuối thế nào, tôi mặc kệ người ta nghĩ mình ra sao, chỉ là biết rằng giờ phút ấy, nếu tôi chẳng trút nỗi lòng mình ra, tôi sẽ chết đi, sẽ bay biến mà vỡ tan nát như tuyết rơi vào lòng bàn tay người tan ra thành nước lạnh rồi mất hút. Tôi khóc, ướt vai áo nàng, ướt cả tầng tro tàn khô khốc trong lòng mình.

Huế vỗ về tôi, ôm tôi vào lòng và cho tôi làn hơi ấm mà bản thân từng khao khát mỗi đêm nghĩ về anh. Lòng nàng không phải lòng mẹ nhưng tôi cứ có cảm giác như trong mắt nàng khi ấy, tôi đã hóa nhỏ bé đi nhiều lắm. Nàng không hỏi cũng chẳng buông lời lẽ bông đùa như thường lệ, chỉ lặng lẽ để mặc tôi thấm trọn hốc mắt ướt đẫm lên chiếc áo trắng phau. Tôi có cảm giác như nàng hiểu tôi, nàng đọc vị tâm tư tôi và cứ như thể nàng biết tôi đau buồn đã lâu về điều gì.

Và hôm nay chỉ là một giọt nước tràn ly.

Tôi tự hỏi nàng đã từng yêu chưa? Nhưng có lẽ đáp án phải sau này tôi mới thấu.

Rằng lòng nàng và lòng tôi, tim nàng và tim tôi, đều vỡ tan.

•o0o•

"Sắp sẵn sàng nói chuyện với tớ chưa?"

"Chưa, mười phút nữa."

"Hay ý cậu là một quán lẩu nữa?"

"Trong mắt cậu tớ thực dụng thế hả? Nhưng mà ý kiến đấy cũng không có tồi tẹo nào." Tôi cười đáp.

"Không tồi vì đấy không phải tiền của cậu thôi." Nàng bĩu môi nhìn tôi qua làn khói ấm áp và thơm lừng của nước lẩu Tứ Xuyên sôi ùng ục trước mặt. Quãng này cũng là mấy tiếng sau lúc tôi trở thành cậu bé mít ướt cuối hành lang trường đại học, mà cũng bởi xếp hành lý lâu quá cùng với việc tôi phải ngồi nghe nàng than thở về một "vài" vết bẩn mà mình lỡ để lại trên tấm áo mới. Nhưng khi ấy, tâm trạng vẫn là một mớ bòng bong, tôi chẳng thể xin lỗi nàng đàng hoàng. Thế mà đến lúc tôi hoàn hồn, đã thấy trước mặt một nồi lẩu thơm phức réo dạ dày tôi bỗng chốc sôi nổi cả lên. Nàng chỉ ngồi đó, nhìn chằm chặp vào tôi, nói gọn:

"Ăn đi rồi kể."

Ăn mà không kể thì ăn no rồi kể.

No rồi vẫn không kể thì buộc phải kể.

Một chiêu thức chưa bao giờ lỗi thời của Huế. Mà tôi cũng chẳng có cái ý muốn quỵt tiền của nàng, bởi quỵt rồi sống không yên, thà rằng cứ nói ra lại có kẻ bầu người bạn, tôi cũng nào muốn giấu nàng lâu hơn nữa. Có lẽ tôi đã mỏi mệt đủ, kể ra rồi, nhỡ đâu lại bằng lòng buông?

Mà buông rồi, nhỡ đâu lại thanh thản?

"Thôi được rồi..."

"Muốn kể rồi chứ hả?"

"Ừ. Cái người ở trước cổng trường đại học ấy, là người tớ thương, một mình tớ thương..."

Có nhiều chuyện mà khi kể ra với nàng tôi mới chợt nhớ.

Tôi nhớ rằng lần đầu mình gặp anh, anh đã hỏi tôi phân hóa thành gì. Một câu hỏi mà khi ấy tôi còn chẳng thể hiểu nổi, phân hóa là gì? Giới tính là gì? Vì tất cả những điều mà trí óc non nớt khi ấy của tôi có về mình là một đứa con trai, và anh cũng thế, một đứa con trai.

Nhưng lời lẽ của anh lạ kỳ lắm, ánh mắt anh khi ấy không giống với bất kỳ đứa trẻ nào mà tôi từng gặp qua trong cuộc đời ngắn ngủn của mình trước đây. Khi tôi thốt lên rằng mình chưa phân hóa, anh chợt thở phào nhẹ nhõm hẳn đi như có một gánh nặng nào đó được trút ra khỏi cõi lòng nặng trĩu nơi anh, anh nhìn tôi và mỉm cười.

Nhiều khi tôi nghĩ, anh không phải một đứa trẻ, giống tôi, mà anh giống như một người lớn với nhiều nỗi phiền muộn quanh quất trong tâm trí.

Tôi chẳng thể hiểu được, một đứa trẻ chỉ mới mười hai, cái tuổi xuân xanh còn mơn mởn ấy thì lo nghĩ điều gì? Tôi cũng muốn biết, cũng thử hỏi nhưng anh chưa bao giờ đáp lại tôi.

Và điều duy nhất mà anh nói tôi nghe lúc bấy giờ là đừng trở thành Omega.

Và tôi đã hứa với anh, sẽ không trở thành một Omega.

Khi tôi lên mười, anh tròn mười lăm, tôi đến lần kiểm tra phân hóa đầu tiên.

Tôi là Omega.

Kể từ dạo ấy, anh không cười với tôi nữa, mà đôi khi chỉ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt anh buồn và xa xăm, như thể nhìn điều gì ở tít đằng xa kia mà chẳng là tôi. Nhiều lúc tôi đã nghĩ đó là lỗi của mình nhưng mỗi lần tôi xin lỗi, xin lỗi vì chẳng giữ được lời hứa khi xưa, anh lại ôm tôi vào lòng nói đó là lỗi của ông trời.

Nhưng dù thế nào, đối với anh đó vẫn là lỗi. Và cái lỗi ấy khiến lòng tôi day dứt chẳng yên. Anh không ghét tôi mà có lẽ anh thất vọng nhiều. Cũng bởi vậy mà khi bỏ tôi đi, anh chỉ buông lại nơi tôi vài lời ngắn gọn.

Biền biệt suốt mười năm chẳng về nữa.

Vì tôi là Omega.

•o0o•

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ kí túc. Tuyết đầu mùa chưa rơi nhưng mây đen từ ngoại vi cứ ùn ùn kéo tới, xám một mảng trời mây. Tôi vươn tay mình, mở hé cửa để một làn gió lạnh ôm lấy da mặt. Tôi chẳng mặc quần áo dày cũng chẳng choàng khăn ấm, chỉ là đột nhiên muốn thử chút cảm giác lạnh lẽo tràn vào buồng phổi, hít vào, thở ra, rồi lại hít lấy hít để, tôi không biết mình mong muốn điều gì hơn nhưng sau tràng giãi bày trong không khí ấm áp của nhà hàng, tôi lại mong nhớ cảm giác lạnh lẽo bên ngoài biết bao.

Có lẽ vì trong phút chốc, bão tuyết ngừng dày vò nên trái tim bỗng nhẹ bẫng, để rồi tôi lại cứ thấy trống vắng đến lạ, nhớ mong thứ hoài niệm khi xưa.

Như thể tôi lại vừa cày cấy thêm một khoảng đất trống hoang vắng hơn, đau đớn hơn.

Nhưng rồi dưới tầm mắt mình, tôi lại thấy một bóng áo trắng quen thuộc. Tay đan tay, ấm áp với một nàng thiếu nữ. Khăn choàng và áo dày, có đủ.

Và rồi chợt nghe thấy ùn ùn bên tai, long bong trong đầu óc...

Tiếng tàn của lửa tình.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro