𝒆𝒍𝒆𝒗𝒆𝒏
hắn siết eo em lại gần thêm một chút. da chạm da, xương hông cọ sát, thứ nóng hổi và cứng rắn ấy kề sát mông em, cựa nhẹ như đòi hỏi. dưới lớp da mỏng, từng sợi thần kinh của em như căng ra, rung lên vì cảnh báo — nhưng lại không hề muốn tránh đi.
em nhỏ quá. bé hơn hắn nhiều đến mức chỉ cần một vòng tay là ôm trọn. cơ thể ấy mềm, ấm, và run rẩy — không phải vì sợ hãi, mà như đang căng thẳng đến cực điểm, như một sợi dây kéo căng chực đứt.
hắn liếc xuống. làn da mịn màng, những vệt đỏ mới hằn, mồ hôi đọng thành giọt lăn từ xương sống đến đường cong hông nhỏ. hai bàn tay trắng nhỏ nắm chặt ga giường, móng tay bấm nhẹ xuống như đang cố giữ lại một chút kiểm soát cuối cùng.
ánh mắt em lúc ngoảnh lại — lấp lánh, ươn ướt, ngây ngô đến mức khiến hắn phát rồ.
hắn cúi người, phủ lấy em. làn môi hắn lướt dọc theo sống lưng, nóng và ẩm. hắn không hôn như người tình, mà như thú đang đánh dấu con mồi — vừa nhẹ nhàng, vừa đầy chiếm hữu.
em thở dốc, toàn thân siết lại một nhịp. cái siết ấy khiến hắn suýt cắn răng.
“ngoan lắm...” hắn thì thầm, giọng khản đặc.
hắn đẩy vào từng chút một. cảm giác đó — nóng, ướt, chặt, như bị hút lấy — khiến từng mạch máu hắn như muốn vỡ tung. bên dưới, em bật ra tiếng kêu nhỏ, yếu ớt như mèo con, rồi vùi mặt xuống nệm.
hắn tưởng em sẽ đẩy ra, khóc hoặc nức nở như bao kẻ non kinh nghiệm khác. nhưng không — em chỉ cắn môi, mắt nhắm lại, cơ thể khẽ cong lên, rồi... bắt đầu thở theo từng nhịp của hắn.
mỗi lần hắn đẩy sâu thêm, em lại siết lấy hắn hơn. không cần nắm tay, không cần vuốt ve. chỉ là phản ứng cơ thể thuần túy. nhưng hắn biết — em đang chấp nhận hắn.
và điều đó khiến hắn gần như hóa điên.
book bị đè mạnh xuống nệm mềm, lưng cong lên như một cánh cung căng hết dây. thân thể nhỏ bé ấy bị hắn phủ trùm toàn bộ, không còn kẽ hở nào giữa hai cơ thể — chỉ có hơi thở, mồ hôi và tiếng da thịt cọ xát.
em rên lên, âm thanh đứt đoạn, lạc giọng. lúc đầu là vì bất ngờ, rồi dần dà, rên rỉ ấy biến thành tiếng thở gấp, khàn, kéo dài như một lời nài xin không thốt thành lời.
hắn thọc sâu. mỗi nhịp đều mạnh, đều tàn nhẫn. nhưng bên dưới, em không hề đẩy ra. cơ thể ấy run lên, nhưng không phản kháng. thay vào đó, mông nhỏ cứ co lại theo từng đợt va chạm, như thể... đang học cách đón nhận.
force mất kiểm soát.
cái cách book siết lấy hắn — nóng, chặt, mềm mại như một cái bẫy ngọt ngào — khiến hắn không thể kiểm soát nổi tốc độ. càng đâm sâu, hắn càng nghe được tiếng em nấc khẽ, hai bàn tay nhỏ bấu chặt vào ga nệm, trắng bệch cả đầu ngón.
"em chịu nổi không?" giọng hắn khàn đặc, gằn lên từng tiếng.
em không trả lời. chỉ ngoảnh đầu lại, mắt ướt nhòe, môi hé mở, ánh nhìn như dán vào hắn. không oán, không sợ. chỉ có... một chút xấu hổ, và rất nhiều lấp lánh nơi đáy mắt.
hắn hiểu. và hắn cắm sâu thêm một lần nữa.
căn phòng rung lên bởi tiếng giường gỗ rên rỉ, tiếng thịt da vỗ nhau ướt át, tiếng thở gấp dồn dập như chạy đua với thời gian. tóc em xõa tung trên gối, làn da trắng ngần ửng hồng khắp nơi — từ gáy đến vai, từ eo đến đầu gối. từng vệt đỏ hằn nơi hông như minh chứng cho sự chiếm hữu của hắn.
em nhỏ như vậy. đẹp như vậy. và đang vì hắn mà bật khóc.
nhưng lại không hề nói "đừng".
mỗi lần hắn dừng lại, đôi chân em lại khẽ run, như mất chỗ bấu víu. mỗi lần hắn siết chặt eo em hơn, kéo sát em về phía mình, em lại rên khẽ, cổ họng thốt ra tiếng "a..." nhẹ bẫng như gió.
hắn vùi mặt vào vai em, cắn nhẹ xuống làn da ẩm mồ hôi, mùi cơ thể em ngọt dịu như một loại trái cây chín tới. hắn muốn ăn sạch. muốn liếm nuốt từng tấc da, từng cử động nhỏ.
trong giây phút ấy, hắn không còn phân biệt đâu là cảnh quay, đâu là thật.
chỉ biết rằng nếu đây là diễn... thì hắn muốn cả đời đắm vai này.
..
book không nhớ rõ bản thân mình đã rên bao nhiêu lần. mọi âm thanh đều vỡ vụn thành hơi thở. mọi cảm xúc đều hòa tan vào nhịp va chạm.
ngay từ lần đầu tiên, em đã biết cơ thể hắn lớn hơn tưởng tượng. nhưng khi thật sự bị lấp đầy, bị khuấy đảo từng thớ thịt, em mới hiểu — bản thân không còn đường lui.
mỗi nhịp hắn thúc vào, em như bị đẩy trượt lên phía trước, bụng chạm giường, tay trượt khỏi nệm, phải vội vã chống lại bằng cùi chỏ. nhưng hắn lại kéo em về, ghì chặt eo như không muốn cho trốn thoát.
hơi thở của hắn phả vào gáy, nóng hổi. tay hắn trượt từ eo em lên xương sườn, rồi chậm rãi bóp lấy bờ ngực mềm đang đập thình thịch vì căng thẳng. đôi môi hắn hôn lên bả vai, vừa dịu dàng, vừa nhấn nhá như một hình phạt.
em bật khóc. không rõ vì đau, vì sướng, hay vì mọi thứ đang quá sức chịu đựng.
nhưng em không muốn dừng lại.
“ah...anh...” em gọi, khẽ như gió thoảng.
và hắn nghe thấy.
ánh mắt hắn tối sầm. cả người hắn như bị lời ấy kích hoạt, bản năng đàn ông trỗi dậy một cách mãnh liệt đến tàn bạo.
hắn xiết eo em, bắt đầu đẩy sâu hơn, mạnh hơn.
cảm giác đó — lấp đầy, căng tức, ngập ngụa, quấn siết — khiến em không thể suy nghĩ nổi. chỉ biết bản thân đang bị nhấn chìm trong một cơn sóng không lối thoát. hắn ở khắp nơi: phía sau, phía trên, trong hơi thở, trong mùi da thịt, trong tận sâu nơi em chưa từng ai chạm tới.
mỗi lần hắn lấn sâu, em lại rên rỉ, miệng hé ra như muốn hít thêm chút không khí. nước mắt trào ra từ khóe, lăn xuống má. nhưng miệng em lại khẽ mỉm cười — một nụ cười thỏa mãn, mơ hồ, hoang mang.
hắn tưởng em sẽ đẩy ra. tưởng những giọt nước mắt kia là lời kháng cự, là dấu hiệu dừng lại.
nhưng không.
em khóc — mà vẫn quỳ ngoan, vẫn ngẩng đầu đón từng nhịp đẩy như bản năng. mỗi lần hắn rút ra, em lại cong lưng lên, mông khẽ nhích về phía sau như sợ hắn rời khỏi mình. cơ thể em run, nhưng không lùi bước.
em dâng hiến — không cần lời nói, không cần ánh mắt xin phép. chỉ bằng cách siết lấy hắn, bằng cách mở lòng, bằng cách để hắn tràn ngập mọi ngóc ngách bên trong.
hắn điên cuồng.
không còn sự dịu dàng nửa vời. không còn diễn. từ giây phút ấy, hắn đè em xuống, như một con dã thú đã nhịn đói quá lâu, giờ vồ lấy bữa tiệc bé nhỏ ấy với cả cơn đói lẫn sự sủng ái điên dại.
em hét lên — tiếng rên vỡ tan thành tiếng nấc.
hắn không dừng. trái lại, hắn siết chặt hơn, đẩy mạnh hơn, va chạm càng lúc càng sâu như muốn xuyên qua tận tâm can em. hai bàn tay to ghì eo nhỏ, kéo sát vào hông mình, giữ em lại cho mỗi cú thúc không chút kẽ hở.
em siết lấy hắn đến nghẹt thở. bên trong ẩm ướt, run rẩy và co giật, như chiếc miệng nhỏ xinh đang mút lấy từng nhịp đàn ông.
“...em sướng lắm phải không hả?”
giọng hắn khàn, gấp, như một cái móc sắt móc vào từng tế bào của em.
em không trả lời. không thể. chỉ rên rỉ nức nở, nước mắt lăn dài, môi hé mở, ngón tay nắm lấy tay hắn siết chặt như bấu víu giữa cơn cuồng lưu.
nhưng ánh mắt em — ánh mắt long lanh đầy dại khờ ấy — lại nhìn thẳng vào hắn. không cầu xin dừng lại, không trách móc, mà chỉ có một ý niệm rõ ràng:
em muốn nữa.
em muốn anh.
hắn mất lý trí.
mỗi lần nhìn thấy cơ thể em, bé nhỏ, đỏ ửng, run lẩy bẩy, mà vẫn ngồi yên cho hắn dùng, vẫn mở lòng ra cho hắn bước vào, hắn lại cảm thấy mình không còn là người. hắn là dục vọng. là khao khát. là ngọn lửa chỉ muốn thiêu rụi tất cả để trụi trần được cảm giác này mãi mãi.
em uốn cong như chiếc cung căng dây. từng cú chạm khiến em co rút, từng tiếng va chạm vang lên như vỗ tay khen ngợi. hắn điên cuồng, em cũng điên cuồng.
một bàn tay em trượt xuống nệm, chạm vào ngực mình, vừa run vừa tự ôm lấy chính bản thân như muốn giữ lại sự tồn tại. bàn tay kia nắm lấy cổ tay hắn, bám chặt, để hắn không rời xa.
“ah ha...em sắp... ưm..”
câu nói đứt đoạn, như bị ngắt bởi tiếng nấc dài.
hắn tăng tốc.
mồ hôi cả hai đẫm lưng, dính chặt lấy nhau. âm thanh trở nên ướt át hơn, rối loạn hơn. nhịp đẩy như một bản hòa tấu dữ dội, nặng trĩu, kéo cả em và hắn trôi tuột vào một cơn mưa lũ dục vọng.
và rồi em bật khóc thật. không còn là những giọt nước mắt vì sốc. mà là nước mắt vỡ òa vì khoái cảm.
cơ thể em siết chặt, run lên từng đợt, như đang bắn tung từng cơn sóng khoái. đầu em đập nhẹ vào gối, miệng há ra không thành tiếng. em không hét nổi nữa. chỉ thở dốc, nghẹn lại, rồi vỡ ra trong lặng im.
và chính lúc ấy, hắn cũng lên đỉnh.
cú nhấn cuối cùng của hắn sâu đến mức khiến em co giật, toàn thân chấn động. hắn siết chặt em như sợ em tan biến, gầm khẽ bên tai, rồi thở dốc, hơi thở đứt quãng.
cả hai đổ sụp xuống nệm, da kề da, mồ hôi hòa vào nhau, không còn phân biệt được đâu là hắn, đâu là em.
..
cơ thể vẫn còn dư âm của trận trước — đầu óc mơ màng, bên dưới tê dại, mọi thứ như đang trôi trong một cơn mê mềm mại mà nhức nhối.
vậy mà khi force kéo book lên, ôm vào lòng, xoay người để cả hai đối diện, thứ cảm giác đó lại cuộn trào lần nữa.
ánh mắt hắn — gần đến mức chỉ cần nhắm mắt là có thể chạm vào. hơi thở nóng và gấp, nhưng tay hắn thì lại dịu dàng vuốt lưng em, mơn trớn từng đốt sống. force không vội. dù ánh mắt đã đầy dục vọng, hắn vẫn chậm rãi dẫn dắt, như thể muốn khắc ghi từng phản ứng nhỏ nhất trên mặt em.
và khi force đẩy vào — từ phía trước, vừa ôm vừa chiếm lấy, vừa nhìn thẳng — book thấy tim mình nhói lên một nhịp.
thứ đó, vẫn to và sâu như trước, nhưng khác hẳn khi bị ép từ sau. lần này, book có thể nhìn thẳng vào force, thấy mọi chuyển động, thấy đôi mắt si mê, thấy từng vệt mồ hôi trên thái dương hắn, thấy môi hắn hé mở vì khoái cảm, thấy hắn cắn răng lại để không thúc quá mạnh.
em thở dốc, hai tay vòng ra sau lưng hắn, siết lấy. hắn đi vào từng chút, từng chút, chậm nhưng không nhẹ. thân dưới của hắn va chạm sâu, khiến bụng dưới em tê rần từng đợt. thế mà em không rút lui — chỉ nhắm mắt, khẽ rên, mặc cho cơ thể run lên trong vòng tay hắn.
“...ngoan,” hắn thì thầm, tay vuốt tóc, rồi kéo đầu em sát vào môi mình.
hắn hôn em. không vồ vập, không cắn xé — chỉ là một nụ hôn ướt mềm, nhưng sâu đến nghẹt thở. em rên trong miệng hắn, môi mở ra theo bản năng, đón lấy chiếc lưỡi trượt vào, cùng lúc bị lấp đầy cả trong lẫn ngoài.
và khi hắn bắt đầu chuyển động — sâu hơn, mạnh hơn — em siết lấy hắn bằng cả tay và chân. chân em vòng qua eo hắn, eo nhỏ bị nâng lên theo từng cú nhấn. hắn vừa hôn, vừa đẩy, vừa thì thầm những câu không rõ nghĩa bên tai. chỉ có hơi thở, mồ hôi, tiếng da thịt, tiếng thở gấp và âm thanh ướt át.
mỗi lần force lùi ra rồi lấn vào, book lại thấy bản thân như đang bị mở toang. nhưng lần này, không có nỗi đau. chỉ là cảm giác tràn đầy đến phát ngợp, rồi sau đó là khoái cảm dồn dập tràn vào khiến tim đập loạn.
“ahh...” em nấc lên trong cổ họng, nước mắt ứa ra, miệng vẫn hé mở vì khoái cảm chưa kịp tan.
force ôm book sát vào ngực.
ngực em ép chặt vào cơ bụng nóng hừng hực kia, mỗi nhịp đẩy khiến hai thân thể như dính vào nhau đến tận xương. ánh mắt hắn không rời khỏi em — nhìn thẳng, nuốt trọn từng phản ứng, từng tiếng rên, từng nhịp thở vỡ vụn.
và rồi... hắn bắt đầu tăng tốc.
tư thế mặt đối mặt, thân thể kề sát, lại khiến từng cú thúc trở nên sâu không tưởng. force giữ book bằng cả hai tay, bàn tay thô ráp bóp lấy eo em, nâng lên hạ xuống theo nhịp đẩy như thể muốn hòa tan em vào chính hắn.
“...ư, a... a—n... anh...”
âm thanh phát ra từ miệng em nhỏ và đứt quãng, bị nuốt trọn bởi tiếng da thịt va chạm ướt át, nhịp thở nặng nề và tiếng rên gấp gáp. force không trả lời, chỉ thở gằn, gương mặt tràn mồ hôi, ánh mắt sáng quắc như thú dữ đói khát.
thứ to lớn ấy cứ xoáy sâu vào bên trong em không chút nương nhẹ. mỗi lần hắn chạm đến nơi sâu nhất, cơ thể book lại co giật nhẹ, bụng dưới run lên, bên trong thít lại theo bản năng — như muốn đuổi ra, mà cũng như muốn giữ lấy.
và book bắt đầu không kiểm soát được nữa.
cơ thể em, trắng ngần và mềm mại, liên tục co giật theo nhịp force đẩy vào. cơn khoái cảm đến quá nhanh, quá dồn dập — như một làn sóng cuốn phăng cả lý trí.
“a… không… em… em…!”
nước mắt rơi xuống gò má, hòa cùng mồ hôi, rồi rớt xuống bờ vai rắn chắc của hắn. book khóc. không phải vì đau. mà vì bị nhấn chìm trong sung sướng, đến mức không thể chịu đựng.
thế nhưng cơ thể em lại phản bội. càng khóc, bên trong lại càng ẩm ướt, càng siết chặt lấy hắn. nước tràn ra theo từng cú đẩy, chảy dài xuống khe mông rồi lan ra đệm. hắn cảm nhận rõ tất cả — độ ấm, độ chặt, độ co thắt nhịp nhàng như nuốt lấy hắn từng chút một.
“...em ngon quá…” hắn gầm khẽ, cắn lấy cổ em, kéo mạnh eo xuống để chôn sâu vào lần nữa.
book cong lưng.
cả cơ thể run lên như bị điện giật, rồi đột ngột co rút lại trong khoái cực. một đợt bắn trào ra từ bên dưới — không kiểm soát, ướt đẫm cả hai bắp đùi mảnh khảnh đang run rẩy trong vòng tay hắn.
em.. bị chơi đến chảy cả nước nhờn.
chất lỏng văng ra mỗi lần hắn thúc vào, mỗi lần bên trong co thắt lại như cơn co giật khoái lạc. book không còn nghĩ được gì nữa — đầu óc trống rỗng, nước mắt ướt nhòe hai mắt, tay bấu chặt lấy lưng force, móng tay để lại vệt đỏ dài trên da.
“a… a… không… em… lại…!”
một đợt nữa đến. book không cầm được. không đẩy force ra. cũng không kêu dừng. cơ thể như đang phản ứng thay cho lý trí, quằn quại dưới thân force, khóc nức nhưng vẫn quấn chặt lấy, vẫn mở rộng để hắn lấp đầy từng lần.
“ngoan… chịu thêm chút nữa,” force gằn giọng, ôm em chặt hơn, hôn lên mi mắt đẫm nước. giọng hắn khàn khàn, nghẹn trong cổ, như đang cố kiềm lại bản thân giữa cơn điên.
nhưng force cũng không thể giữ lâu hơn.
chính ánh mắt book — mờ lệ, miệng hé mở rên rỉ nỉ non, đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, cổ và ngực loang vết đỏ, cơ thể thon gọn run rẩy dưới thân hắn — đã đẩy force qua giới hạn cuối cùng.
hắn rút ra một chút, rồi thúc thật mạnh, thật sâu — như muốn đánh dấu tận trong ruột em. và rồi, hắn bắn.
nóng. nhiều. sâu.
từng đợt, từng đợt, khiến bụng dưới của em căng lên, khiến cả thân thể em nảy giật theo từng nhịp bắn ấy.
cảm giác ấm nóng trào vào bên trong khiến book ngửa đầu ra sau, miệng hé mở không thành tiếng, rồi lại khóc.
book không chịu được. nhưng cũng không muốn dừng.
trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ biết siết lấy nhau, như thể nếu buông tay ra thì sẽ tan biến ngay lập tức.
force vẫn cương. vẫn không rút ra. chỉ ôm em, thì thầm gì đó bên tai mà em không nghe rõ — chỉ biết có giọng nói ấm, trầm, khàn, và dịu dàng đến nghẹn.
book nằm đó, thở gấp, thân thể ướt đẫm, giữa một vũng chăn mềm đã ẩm vì nước, vì mồ hôi, vì hắn.
và khi force lại chầm chậm chuyển động, book hiểu — đêm nay vẫn còn dài.
..
giường mềm, ẩm ướt và hỗn loạn sau hai hiệp đầu. chăn đệm bị kéo xô lệch, quần áo vứt vương vãi dưới sàn, không khí trong phòng đặc quánh mùi mồ hôi, dịch thể, và tình dục chưa nguôi.
book nằm sấp, nửa thân trên vẫn ép trên giường, hơi thở chưa kịp hồi sau đợt cao trào cuối cùng. cả người rũ xuống như một nhúm lụa ướt. thế nhưng force — vẫn còn cương, vẫn còn nóng, và khát.
force nắm lấy eo em, kéo mạnh xuống mép giường.
“ư…!”
book bật kêu khe khẽ khi phần hông bị lôi xuống, nâng hẳn lên mép nệm. đầu gối không chạm sàn. thân trên bẹp dúm trên ga trắng, tay em co quắp bấu vào mép đệm, không biết để giữ thăng bằng hay để tìm chút bấu víu giữa cơn lốc khoái cảm tiếp theo đang đến gần.
“anh… chờ một chút…” em nức nở. giọng run và thở dốc. không có sự phản kháng thật sự, chỉ là thói quen cố vùng vẫy trước khi chấp nhận bị nuốt chửng thêm lần nữa.
force không nói.
chỉ đẩy chân em rộng ra hai bên, rồi nhấn mạnh eo xuống.
đầu khấc nóng hừng hực cạ vào khe mông sưng đỏ, rồi chậm rãi đẩy vào trong — lần nữa.
“ah… a…!”
âm thanh phát ra từ cổ họng em không rõ ràng nữa. hắn vào rất sâu. quá sâu. tư thế này không cho em điểm tựa nào để trốn, không có độ cong nào để giảm bớt độ va chạm. toàn bộ chiều dài thô bạo ấy được đẩy vào không chút cản trở, và mỗi lần rút ra, hắn lại dập xuống mạnh hơn.
da đùi đập vào mông em bẹp bẹp, dồn dập, ướt át.
“...a—aa, chậm… chậm một chút, làm ơn…”
book rên lên, đầu dụi vào nệm, mông vẫn bị force nắm chặt mà thúc tới tấp. giọng nói van nài không xuất phát từ ý muốn dừng lại — mà như một cách để kéo dài cảm giác ấy, kéo dài cái nhói lên trong bụng dưới mỗi lần bị chạm sâu, cái co rút dữ dội không kiểm soát được bên trong.
“em sắp… sắp nữa rồi, không chịu nổi nữa…”
mỗi từ phát ra như nghẹn trong nước mắt, như trôi giữa khoái lạc vỡ oà. môi em sưng đỏ, ướt đẫm vì nước dãi và khóc. tay run rẩy, bấu sâu vào mép nệm, trắng bệch vì căng cứng.
mà bên trong... lại càng chặt hơn.
mỗi lời van xin của book như xăng đổ vào lửa. force nắm lấy eo nhỏ, thúc mạnh hơn. nhịp đâm rút giờ không còn giữ nhịp đều — mà loạn, dồn dập, như thể muốn phá nát cái lỗ nhỏ đang níu chặt lấy hắn đến phát điên.
“em khóc đẹp quá…” hắn gằn giọng, gập người xuống, tay luồn qua bụng em, kéo sát lại.
“em muốn tôi dừng, hay là muốn anh tiếp tục?”
em không trả lời. chỉ nức nở, miệng há không thành tiếng, nước mắt rơi xuống tấm ga nhăn nhúm.
hắn lại dập mạnh. em giật nảy.
“nói đi.”
“…không… không dừng… đừng dừng lại, làm ơn…”
giọng nói bé xíu, vỡ vụn như sắp tan trong nước. mông book run lên từng nhịp, mép giường cũng kêu cót két vì lực đẩy không ngừng từ phía sau.
cơ thể book lại phản bội.
nước tràn ra ướt đẫm, rỉ xuống đùi, lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu. bên trong co rút dữ dội, như nghẹn, như quấn lấy thứ to lớn kia không cho ra.
force cũng không còn lí trí chi nữa.
gương mặt book ướt đẫm, đôi mắt lấp lánh nước, thân thể bé nhỏ run lên không ngừng. cái cách em ngửa cổ, môi mím chặt, lỗ nhỏ siết lấy force không buông như thể van xin hãy lấp đầy thêm lần nữa, tất cả khiến hắn mất sạch kiểm soát.
force gầm lên, nhấn một cú sâu nhất, dồn toàn lực, rồi bắn.
hơi nóng tràn vào trong em lần nữa. nhiều, đậm đặc, đến mức trào ngược ra ngoài.
“ư… a…!”
book gục xuống, thở hổn hển. nước mắt, nước bọt, dịch trắng đều lấm tấm trên người, ánh lên như phủ sương. bên dưới em vẫn run nhẹ, khe nhỏ vẫn thít lấy hắn đang còn cắm sâu trong, chưa rút ra.
và khi force cúi xuống, hôn lên lưng em — nhẹ, dài, ướt — em khẽ rùng mình.
không còn nói được gì. cũng không cần nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro