𝒇𝒊𝒇𝒕𝒆𝒆𝒏

book ngồi trước bàn dựng, hai tay đặt lên trackpad mà không rê chuột. ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt em một thứ ánh trắng nhạt, lặng như băng, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

project vẫn ở đó. timeline mở sẵn, dựng dở đến đúng cái khung hình em đang gào lên dưới người hắn. một cú đóng máy dứt khoát, thô lỗ mà hoàn toàn chính xác. hình ảnh bị đóng băng ngay đúng khoảnh khắc em ngửa đầu, hai tay đẩy vào ngực force, miệng mở rộng mà không kêu thành tiếng.

em bấm tạm dừng. rồi ngồi đó. không tua, không cắt, cũng không nghĩ ra cần làm gì tiếp theo.

không gian xung quanh yên tĩnh quá. căn hộ của force không bật tivi, không có tiếng máy hút gió, không có gì ngoài ánh sáng đèn trần vàng dịu và tiếng ly thủy tinh đặt xuống mặt bàn kính phía sau.

force không nói. hắn đi ngang qua sau lưng em, đặt một cốc nước gần góc bàn. hơi nước mờ nhẹ trên thành ly, phản chiếu ánh màn hình. mùi bạc hà nhè nhẹ từ thứ gì đó hắn bỏ vào — có thể là viên sủi — len vào mũi, làm book thấy buồn nôn mà không hiểu vì sao.

em khẽ dịch ghế, ngồi thẳng lại. cố tập trung. nhưng không được.

vì hắn vẫn đang đứng đó.

sự hiện diện của force không nặng nề, nhưng rõ ràng đến mức khiến mọi dây thần kinh trong người em căng như sợi dây đàn.

hắn không đụng em. chỉ khẽ cúi người, tay đặt lên mép bàn để nhìn rõ màn hình. ngực hắn chạm nhẹ vào vai em. một lực không mạnh, nhưng rõ ràng. áo hắn mềm, hơi ẩm mồ hôi. người sạch, mùi quen — mùi em từng cọ vào bằng má, bằng môi, bằng cả thân dưới.

book run nhẹ.

"muốn bắt đầu từ đâu?" hắn hỏi. giọng thấp, không đẩy hơi. như thì thầm sát vành tai.

em không trả lời. chỉ đưa chuột rê tới đoạn đầu. nhưng ngón tay không giữ được hướng. trackpad trượt lệch.

force khẽ cười. rồi đặt một tay lên lưng em. áp vừa đủ để giữ em ngồi vững. không ấn, không xoa. chỉ đặt.

"bình tĩnh." hắn nói.

em cứng người.

cả cái timeline giờ trông như bãi chiến trường. mỗi đoạn clip là một mảnh cơ thể. tiếng rên, tiếng thịt chạm thịt, tiếng thở đứt quãng và âm thanh nhựa dính nhép. âm thanh em từng thu, từng xử lý hàng trăm lần — giờ nghe như tiếng của người khác.

nhưng nó là của em.

force lại lùi về phía sau. tiếng chân hắn nhẹ. rồi mất hút vào bếp. nước chảy. tiếng dao chạm thớt. không lâu sau, mùi nóng của mì tôm trộn dầu mè bay ra.

em xoay ghế, nhìn về phía cửa kính.

ngoài kia thành phố vẫn sáng, nhưng tiếng ồn bị chặn hết bởi lớp kính dày. mọi thứ như cái hộp kín, đầy hơi người và sự lặng im.

lúc force quay lại, hắn đặt tô mì xuống bàn gần ghế sofa. rồi ngồi xuống, lưng tựa hờ vào đệm.

book vẫn chưa ăn. cũng chưa dựng.

force nhìn em. "đói không?"

em lắc đầu.

hắn cười nhẹ, như không bất ngờ.

không khí giữa họ căng ra như sợi dây đàn hồi — không đứt, cũng không chùng.

book nhìn bàn tay mình. những ngón tay từng run bần bật khi bị giữ chặt hôm đó. bây giờ vẫn run, nhưng là vì cảm giác khác. cảm giác được chăm sóc, được đối xử nhẹ nhàng, sau khi đã bị lấy hết — cả xác lẫn hồn.

em ghét việc đó. ghét cái sự dịu dàng muộn màng.

nhưng cũng muốn bám vào nó. như một cái neo duy nhất cho sự tỉnh táo.

"hồi trước..." em nói nhỏ, không nhìn hắn. "khi dựng những cảnh quay nóng. em tách được bản thân ra khỏi đó."

force không nói gì.

book cười khẽ. "giờ thì không."

im lặng một lúc lâu. rồi force đứng dậy, lại gần.

hắn đưa tay kéo nhẹ cổ áo em — không mạnh, chỉ để chỉnh cho ngay ngắn.

"em nghỉ đi." hắn nói. "không cần cố."

em không gật. cũng không từ chối. chỉ để hắn chạm vào, điều chỉnh một chút, rồi rút tay.

sự dịu dàng của hắn khiến mọi cảnh quay đêm đó lặp lại trong đầu book — càng lúc càng rõ, càng lúc càng đau.

vì chúng không chỉ là hình ảnh. mà là bằng chứng.

rằng có một phần trong em đã buông hết. đã để hắn thấy — không phải như một bạn diễn, mà như một kẻ hoàn toàn trần trụi, không mặt nạ.

force rời đi, không nói thêm. chỉ để lại book ngồi đó. một mình. trước màn hình phát sáng nhè nhẹ. nơi bản thân em bị tua đi tua lại, trong tiếng rên nghẹn và ánh mắt ngập nước.

em thở chậm. tay lại rê chuột.

nhưng lần này, không phải để dựng.

chỉ để xem. như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trong chính mình — một giới hạn, hay một lời xác nhận.

rằng tất cả đã xảy ra thật. và hắn — vẫn ở đây, không rời đi.

..

book ngồi trở lại trước màn hình, lần này force ngồi cạnh. ghế nhỏ, cả hai vai chạm nhau. hắn hơi nghiêng người để nhìn, nhưng không cản tầm mắt của em.

em kéo timeline tới đoạn khó nhất. khung hình mờ nhòe, góc máy rung nhẹ vì máy bị va vào chân giường. tiếng em vang lên trước hình — cao, nghẹn, gần như hét. tiếng rên không còn mang nhục cảm, mà giống như một thứ bản năng bị đẩy đến giới hạn cuối.

force không nói gì.

em cũng không.

không khí đặc lại. như bị tiếng thở trong video hút hết oxy.

em thử tua nhanh. đoạn em bị đè úp xuống nệm, tiếng thở dồn dập, tiếng chăn gối lạo xạo.

nhưng tua nhanh chỉ khiến mọi thứ trở thành một chuỗi hình ảnh méo mó, không kịp hiểu mà vẫn khiến lòng run rẩy.

em tua lại. chậm.

khung hình dừng ở một khoảnh khắc em quay đầu lại, mắt ngấn nước, miệng hé. không rõ là cầu xin hay mời gọi.

force lên tiếng, nhỏ giọng. "giữ lại không?"

em nuốt nước bọt.

đó là đoạn em khóc. thật sự khóc.

nước mắt chảy dài, ướt gối. người run từng đợt, như bị điện giật. tay bấu vào ga giường, các ngón trắng bệch vì lực siết.

em từng nghĩ sẽ cắt đoạn đó. vì quá riêng tư. quá trần trụi.

nhưng lúc này, khi hắn hỏi, em lại không chắc.

em nhìn hắn. force vẫn chăm chú vào màn hình, như đang xem một phim tài liệu, không biểu cảm, không phán xét.

"giữ." em thì thầm.

force gật nhẹ.

em lại kéo sang đoạn khác. đoạn em bị lật người, chân gập lên vai, ánh đèn phòng ngủ hắt lên da em một màu nhợt nhạt. có một khoảnh khắc em nghẹn thở, môi tím bầm, mắt nhắm nghiền.

"làm mờ đi không?" force hỏi.

em do dự.

"không." em đáp, sau vài giây.

vì đoạn đó... là lúc em nhận ra mình đã không còn chống lại được nữa. thân thể em đã quen với nhịp của hắn. dù nước mắt chưa ngừng rơi.

em cắn môi, kéo lại đoạn đó một lần nữa. lần này không tua. để nghe rõ tiếng em rên, đứt quãng và run.

trong đầu em, cảm giác từ đêm đó lại hiện về — từng cú đẩy sâu, từng cơn run quặn người. cảm giác bị lấp đầy, bị xâm lấn, bị buộc phải mở ra... rồi lại mở sâu hơn.

nhưng lạ lùng thay, em không thấy ghê tởm.

ngược lại, cơ thể em khẽ siết lại dưới lớp quần mỏng. thắt lưng tê dại. tim đập mạnh.

em khẽ liếc qua. force vẫn nhìn màn hình. im lặng. không rục rịch.

"không cần dựng hết hôm nay." hắn nói, giọng trầm, như để trấn em.

em mím môi. cảm thấy mình không biết phải làm gì.

cắt — thì như đang chối bỏ một phần thật. giữ — thì như đang phơi bày cả nội tạng ra ánh sáng.

em không phải người ngại khỏa thân trước ống kính. nhưng video này... không chỉ là thân thể.

nó là em.

và người đàn ông đó — không phải diễn viên thuê. không phải bạn giường tạm thời.

là hắn.

là force.

em xoay ghế, nhìn sang hắn. gò má hắn cứng, quai hàm siết lại. có vẻ như hắn cũng đang gồng. giữ bình tĩnh.

em không biết vì sao. có thể vì cảnh trong video. hoặc vì khoảng cách giữa hai người đang quá gần.

em khẽ hỏi: "anh có thấy... đáng sợ không?"

force nghiêng đầu. "cái gì?"

"em. lúc đó."

hắn im một lúc. rồi đáp.

"có. nhưng không theo kiểu em nghĩ."

em nhìn hắn.

hắn nói tiếp, chậm rãi. "đáng sợ vì em dám để bản thân thành thật tới vậy. dám buông thả."

em quay lại màn hình. đoạn video vẫn đứng yên ở đó. em, gào khóc, hai mắt nhắm chặt, cổ ngửa ra, như bị bẻ gãy.

em khẽ bấm dừng.

"nghỉ một chút." force nói.

em gật. không cãi.

vì em biết... nếu tiếp tục xem, em sẽ không còn giữ được khoảng cách. và nếu force vẫn ngồi cạnh như thế này, em sẽ chẳng còn tỉnh táo.

em đứng dậy, đi ra phía cửa kính.

ngoài kia, trời sắp tắt nắng.

force không đi theo. hắn để em đứng một mình.

nhưng em cảm được ánh mắt hắn phía sau lưng — không rời.

và em biết... dựng video này sẽ không còn là công việc.

đó là cách em đối diện với chính mình.

và với hắn.

..

mưa bắt đầu rơi khi em vừa nuốt xong miếng mì cuối cùng.

tiếng mưa chạm vào kính, khẽ như có ai đang gõ ngón tay. rồi từng giọt vỡ ra, loang dài, hòa vào nhau thành vệt. ánh đèn thành phố phía ngoài trở nên nhòe nhoẹt, như một bức tranh đang bị xóa.

force vẫn ngồi cạnh em trên sàn, lưng tựa vào ghế sofa. tô mì của hắn đã trống từ lâu, nhưng hắn chưa rời đi.

mì là mì gói, luộc với trứng, thêm chút hành cắt nhỏ. nhưng em chưa từng ăn thứ gì ấm áp đến thế vào một đêm mưa.

gian phòng chìm vào im lặng. chỉ còn tiếng mưa đổ — rả rích, đều đặn, như hơi thở của thành phố khi mỏi mệt.

em kéo đầu gối lại gần ngực, vòng tay ôm lấy chân. ống tay áo force rơi lên tay em, mềm. hắn không mặc đồ ngủ, nhưng áo thun đã đổi sang một màu nhạt hơn, có vẻ là đồ mặc trong nhà. tóc hắn vẫn còn hơi ẩm, mùi sữa tắm nhè nhẹ lẫn với mùi nước mưa luồn vào từ khe cửa.

em nhìn ra cửa kính. trong tầm mắt em là một mảng thành phố bị mưa nuốt chửng. không rõ đâu là sông, đâu là đường. ánh đèn đỏ xanh vàng đan nhau, không còn sắc nét. như thể mọi ranh giới đều bị xóa.

cảm giác giống như đoạn video em đang dựng — không thể phân biệt ranh giới giữa tình dục và xúc cảm, giữa thật và giả, giữa em và hắn.

em khẽ hỏi, gần như là để lấp khoảng trống: "mưa kiểu này... có taxi không?"

force không trả lời ngay. em thấy hắn quay đầu nhìn, không phải nhìn cửa, mà nhìn em. một cái nhìn không vội, không ép, nhưng đủ lâu để em cảm thấy tim mình bị soi thấu.

hắn nhấc tay lên, chỉ về phía cuối hành lang. "trong kia có sẵn đồ sạch. nếu em muốn ngủ lại."

giọng hắn không thấp không cao. không gợi ý, cũng không mời gọi.

chỉ là một câu thông báo.

nhưng trong lòng em có gì đó rung lên. như sợi dây bị gió quất trúng, giật nhẹ, rồi buông thõng.

em không đáp. cũng không lập tức đứng dậy.

hơi lạnh len vào từ lớp kính, luồn vào cổ, vào kẽ ngón tay. em rụt vai lại, áp má lên đầu gối, lặng thinh. trong đầu không có kế hoạch. không có dự tính. chỉ là, từng tiếng mưa rơi, từng nhịp thở bên cạnh, từng giây phút trôi qua... khiến em không thể đứng dậy gọi xe.

force không giục. hắn cũng không quay đi. chỉ tiếp tục ngồi đó, để em có thời gian.

một lúc lâu sau, em khẽ duỗi chân, đứng lên. không nói gì. chỉ đứng lên, lặng lẽ, đi về phía căn phòng hắn nói.

cửa mở ra, một khoảng tối dịu ánh đèn ngủ. phòng hắn rộng, nhưng không trống. không có dấu hiệu của phô trương. chỉ có vài cuốn sách, một chiếc đồng hồ cơ, một bộ drap màu xám tro.

trên giường, là một bộ đồ ngủ gấp gọn. chiếc áo thun trắng, chiếc quần cotton dài.

em đứng đó một lúc lâu.

bên ngoài, tiếng mưa lớn hơn. như thể trời đang muốn giữ em lại.

em không bật đèn. chỉ cởi đồ từng lớp, chậm rãi, như sợ phá vỡ nhịp điệu của cơn mưa ngoài kia. lớp áo thun mỏng của force khi khoác lên người em mang hơi lạnh nhẹ, nhưng nhanh chóng ấm lên dưới da.

chiếc quần hơi rộng ở eo, dài qua mắt cá chân. nhưng mềm, thơm mùi vải sạch.

em ngồi xuống mép giường. mền vẫn phẳng, chưa ai nằm. như thể force biết từ đầu là em sẽ vào đây trước.

em lắng tai nghe. tiếng bước chân ngoài phòng khách nhẹ, không rõ là hắn đã đi đâu. không có tiếng cửa đóng. không có tiếng tắt đèn.

chỉ có mưa.

em nằm xuống, kéo mền tới ngực. tấm lưng áp vào ga trải giường mát lạnh. mùi của hắn quanh quẩn — mùi da, mùi sữa tắm, mùi ban nãy khi hắn cúi xuống rót nước cho em.

cảm giác không giống bất kỳ lần nào trước đây.

không có máy quay. không có đèn. không có dáng đứng lầm lì nơi đầu giường, hay bàn tay đè gáy em xuống.

chỉ có em, đang nằm trong phòng hắn. giữa một cơn mưa đang không ngừng rơi.

em nghĩ, nếu mình gọi xe, có thể sẽ về nhà an toàn.

nhưng an toàn để làm gì?

nếu đêm nay, chỉ cần nằm đây, nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa và mùi hương lạ lẫm quanh mình... em có thể tạm quên đi việc mình là ai, em đến từ đâu, và ngày mai phải dựng những cảnh gì.

em quay mặt vào trong, dụi má vào gối.

hơi ấm vẫn còn đó. như thể hắn đã từng nằm ở đây — hoặc như thể hắn đã đặt sẵn nó cho em.

ngoài phòng khách, tiếng bước chân đã ngừng.

em nhắm mắt.

chưa ngủ. nhưng không còn tỉnh nữa.

giữa tiếng mưa, và tiếng tim mình.

..

giường mềm quá. mềm đến mức lưng em như chìm vào trong, không có điểm tựa.

em xoay người. rồi lại xoay. lưng ấm lên một chút, rồi lại lạnh khi nằm nghiêng sang phía chưa có hơi người.

phòng tối, chỉ có ánh đèn ngủ dịu dịu. mưa vẫn rơi bên ngoài, nhưng xa hơn. và căn phòng — dù sạch, dù mới — vẫn mang một mùi không thể giấu.

mùi da thịt của người đàn ông khác.

mùi đàn ông từng đè em xuống sàn, ép mặt em vào drap giường, thì thầm thô lỗ bên tai trong lúc cắn mạnh lên cổ:

"khóc đi, tôi muốn nhìn thấy."

tim em đập lệch.

hình ảnh bật lên, không báo trước.
cái đêm đó. cái giường khác, nhưng là cùng một người.

force, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.

force, đứng ở mép giường, vừa kéo áo em lên vừa xoa nắn ngực như một kẻ đói khát.

force, đẩy em nằm sấp rồi ghì gáy xuống, vừa dập mạnh vừa thở gấp bên mang tai.

force, hôn lên nước mắt em trong lúc đẩy sâu hơn, chậm hơn, để em cảm được từng nhịp cọ sát.

hơi thở em bắt đầu gấp. em kéo mền lên cao hơn, nhưng cảm giác lạnh trườn ngược từ lòng bàn chân. cổ họng khô lại. mắt không nhắm được.

force bây giờ đang ở đâu? phòng bên? trên ghế sofa? vẫn đang thức? hay đang ngủ, yên ổn như thể không có gì xảy ra?

trong đầu em, hắn chưa từng rời đi.
tiếng thở trầm của hắn vẫn còn quanh quẩn. tiếng nước đổ trong phòng tắm — âm vang, đều đặn, như tiếng da thịt va vào nhau.

tiếng giường kẽo kẹt.

tiếng em khóc.

tiếng em thì thầm xin ngừng lại nhưng mông lại đẩy ngược về phía hắn.

em quay nghiêng, áp má vào gối.
gối vẫn thơm, nhưng không còn là mùi giặt sạch nữa. là mùi tóc ai đó đã từng ngủ ở đây. mùi cổ, gáy, mồ hôi sau gáy.

mùi tình dục.

cả căn phòng này, như một cái bẫy kín đáo. bọc ngoài bằng ánh đèn ấm, rèm cửa xám và sàn gỗ không tiếng động.

nhưng bên trong — là da, là tiếng rên nghẹn, là cảnh em bị ép chặt từ phía sau không có đường chạy.

em rùng mình. không biết vì lạnh, hay vì tim vừa lỡ một nhịp.

phía sau gáy lại bắt đầu ngứa.
không phải do côn trùng. mà là do trí nhớ.

nhớ khi bị hắn cắn đúng chỗ đó, mạnh đến mức để lại dấu. rồi force dùng đầu lưỡi liếm quanh dấu răng, như đánh dấu một con thú non.

em cựa mình, ép chặt hai chân vào nhau.

tất cả những gì em nghĩ là: nếu hắn bước vào phòng lúc này, em sẽ phản ứng thế nào?

nếu hắn chỉ im lặng, trèo lên giường từ phía sau, luồn tay qua eo, đặt môi vào gáy, như đã từng.

liệu em sẽ vùng vẫy? hay là im lặng, chờ cơn dập tiếp theo đến như một cơn sóng?

trong cổ họng em, không có tiếng.
chỉ có nhịp tim dồn dập và tay đang nắm mền quá chặt.

em xoay người, nằm ngửa.

trần nhà cao, một bóng đèn nhỏ hắt ánh cam. căn phòng này không có gì dọa nạt. nhưng với em, từng li trên ga trải giường đều có dấu vết hắn.
như thể hắn đã làm tình với quá nhiều người ở đây.

hoặc chỉ một người.

lặp đi lặp lại.

em không biết đó là tưởng tượng hay là hiện thực.

em không biết mình ghen hay sợ.

chỉ biết da bụng bắt đầu nóng. mồ hôi rịn ra dưới lớp áo thun em đang mặc — đồ hắn đưa.

em đặt tay lên bụng. rồi lại rút về.

không thể. nếu để mình trôi đi nữa, em sẽ không quay về được.

em nhắm mắt.

thử đếm hơi thở.

1, 2, 3...

nhưng đến hơi thứ 5, đầu lại hiện lên cảnh em nằm sấp, bị hắn kéo hai tay ra sau lưng, giữ chặt trong một cái nắm lại rồi cắm vào như muốn xé rách bên trong.

"mềm vậy mà còn đòi ngừng?"

hắn đã cười như thế.

ngón tay giữ chặt eo em, đẩy một cú đủ sâu khiến em rướn cả người lên.

"nước đâu ra nhiều vậy hả?"

em mở choàng mắt. không gian vẫn vậy.

mưa vẫn rơi.

chỉ có ngực em là phập phồng, ướt mồ hôi.

một đêm dài.

càng cố quên, càng nhớ. càng nhớ, càng không biết mình còn muốn gì.

..

cánh cửa vang lên tiếng gõ.

chỉ hai tiếng, rất nhẹ, như một câu hỏi không cần lời đáp.

"ngủ được không?" – giọng hắn, trầm, không ép cũng không thân mật.

em không trả lời ngay, chỉ khẽ xoay người để ánh đèn ngủ hắt nhẹ lên một bên má. force đẩy cửa bước vào, không bật đèn. hắn mặc áo phông và quần thun đen, tóc còn hơi ướt sau khi tắm, mùi xà phòng nhè nhẹ theo từng bước chân.

em ngồi dậy một chút, kéo mền lên cao hơn ngực như phản xạ tự vệ trước gã đàn ông. force không nói gì, chỉ ngồi xuống mép giường, lưng hơi cúi, tay đặt trên đùi. em cảm thấy hắn đang nhìn mình. không phải kiểu nhìn lột trần, không phải ánh mắt của đêm hôm đó khi hắn kề sát mặt để nhìn rõ từng giọt nước mắt. mà là một kiểu nhìn khác – như thể hắn đang cố định hình lại em, sau tất cả những gì đã xảy ra.

căn phòng yên lặng đến mức nghe rõ tiếng mưa rơi ngoài kính. em liếc ra ngoài – bầu trời sẫm đặc, đèn thành phố nhòe nước, tiếng gió quẩn vào nhau, rít khe khẽ như hơi thở của một con thú lặng lẽ.

force vẫn chưa nhúc nhích. rồi, sau một khoảng im lặng dài như vô tận, hắn chống tay lên giường và từ từ nằm xuống. không chạm vào em. chỉ nằm cạnh. giữa hai thân thể có một khoảng cách nhỏ, đủ để không chạm vai. nhưng hơi thở của hắn – đều đặn, sâu và ấm – lan tới sau gáy em, cứ như vậy, xuyên qua tóc, dội nhẹ vào da, khiến sống lưng em râm ran từng đợt.

em nhìn trần nhà, rồi nhắm mắt. đầu óc vẫn đặc quánh, không còn sức để nghĩ, không còn gì rõ ràng để gọi tên. force không hỏi thêm, không nhúc nhích. cả hai nằm im như thế. không tình dục. không tiếng rên. chỉ là nhịp thở đều, và hơi ấm người sống bên cạnh.

em bỗng nhớ lần đầu tiên nằm ngủ cạnh một ai đó. cũng là một người đàn ông. nhưng đêm đó, người kia ngủ trước, quay lưng, không ôm em. em nằm yên cả đêm, lưng chỉ chạm lưng, vẫn thấy cô đơn. đêm nay, em không bị chạm, nhưng không thấy cô đơn. chỉ thấy mình mỏng hơn – như một lớp da sắp bong ra, như nếu hắn quay sang, chỉ cần đặt tay lên vai em, em sẽ vỡ vụn.

một hơi thở dài của hắn chạm vào gáy. em nuốt khan, không biết mình nên quay lưng lại hay cứ nằm im như thế. căn phòng không có âm thanh nào khác ngoài tiếng mưa và hơi thở. force vẫn không cử động, nhưng cái không chạm đó – lại là thứ chạm vào sâu nhất. em cảm thấy như đang bị giữ lại. không phải bằng tay, mà bằng sự có mặt. sự có mặt không ồn ào, không gợi dục, không khơi gợi. nhưng chính vì vậy, nó khiến em gần như nghẹt thở.

em nhắm chặt mắt hơn.

không nghĩ nữa. không lùi, không tiến. chỉ thở cùng hắn, trong cái im lặng dài như một tiếng lòng không gọi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro