𝒇𝒐𝒖𝒓𝒕𝒆𝒆𝒏

book tỉnh dậy sớm hơn mọi hôm, hoặc ít nhất là cảm giác như thế. ánh nắng chưa kịp rọi thẳng vào cửa sổ, nhưng chiếc điện thoại trên bàn đã nhấp nháy sáng từ lúc nào. em ngồi dậy, kéo chăn lên che phần ngực trần, rồi nhìn vào màn hình. không có thông báo mới. em nhớ ra — tin nhắn hôm qua vẫn chưa được trả lời.

“mai… anh rảnh không?"

em từng do dự rất lâu mới gửi tin đó. gửi từ onlyfans, nơi lẽ ra chỉ dùng để nói chuyện công việc. chỉ một dòng đơn giản, không emoji, không dấu chấm hỏi thừa. nhưng em biết, trong lòng mình, nó mang theo rất nhiều.

một phần muốn hỏi han. một phần muốn thấy hắn lần nữa. một phần… không biết.

em cầm điện thoại, định xoá tin nhắn đi. nhưng khi ngón tay vừa chạm vào màn hình, một dòng phản hồi hiện lên — lạnh lùng và gọn ghẽ, đúng kiểu force:

“buổi trưa. em muốn gặp ở đâu?”

tim em nhói nhẹ một cái. không phải vì tin nhắn quá đặc biệt. mà vì nó... không giống những gì em tưởng. không có “tại sao?”. không có “gặp để làm gì?”, không một dấu hiệu trêu ghẹo hay cợt nhả. hắn chỉ đồng ý. như thể việc gặp em vào một ngày không có lịch quay cũng là điều bình thường.

em ngồi im. tay siết nhẹ mép chăn. suy nghĩ một lúc lâu mới dám mở app bản đồ, lướt qua mấy cái tên. chọn một quán café nhỏ, ít khách, cách nhà không xa. em từng đi ngang qua, chưa từng bước vào, nhưng nhớ có ô cửa kính lớn, ánh sáng trong trẻo.

một nơi đủ riêng tư. nhưng không quá thân mật.

em gõ tin nhắn:

“café nhà kính. 11:30 được không?”

force phản hồi sau vài phút:

“được.”

ngắn gọn. không thêm gì. nhưng em thấy tim mình đập mạnh.

em đứng dậy, đi về phía gương. mái tóc rối bù vì ngủ dậy, làn da còn dấu mờ của vết hôn hôm trước — vài chỗ ở cổ, vài chỗ gần xương quai xanh. những dấu vết em không tẩy đi được. nhưng kỳ lạ là, em cũng không muốn tẩy.

em vào phòng tắm, mở vòi nước. tiếng nước chảy làm em thấy mình như được bao bọc. trong hơi nóng mờ hơi, em nghĩ về force — cơ thể hắn đổ mồ hôi, tay ghì chặt eo em, mắt nhắm hờ lúc đẩy sâu vào bên trong. em nhớ rõ. nhưng không phải vì khoái cảm. mà vì ánh mắt lúc đó. như thể hắn thực sự… muốn em.

em lau người, thay đồ. chọn chiếc áo sơ mi trắng rộng, quần vải ống suông, rồi lại đứng trước gương thêm lần nữa. không quá lộ liễu, cũng không cố tình xuề xoà. chỉ là… em muốn trông ổn.

chỉ là… buổi gặp này không giống những lần khác.

trước đây, em từng hẹn gặp bạn diễn. nhưng đều là để bàn cảnh quay, làm hợp đồng, hoặc… tiếp tục chuyện tình dục kéo dài ngoài ống kính. không ai dùng từ “gặp” theo kiểu em vừa gõ hôm qua.

“mai… anh rảnh không?” — câu hỏi không đòi hỏi trách nhiệm. không mang theo cam kết. nhưng cũng không vô nghĩa.

em cầm túi, bước ra cửa. nắng đã cao. nhưng lòng em vẫn thấy hơi lạnh.

trong đầu, không ngừng vang lên ý nghĩ: nếu hắn thực sự đến, nếu buổi gặp diễn ra như dự tính… thì sau đó sẽ là gì? em không chắc. nhưng cũng không muốn lùi lại.

vì đôi khi, có những thứ mình chỉ có thể hiểu được… sau khi đã bước vào.

..

quán café nhà kính nằm nép sau một dãy nhà cũ, bảng hiệu bằng gỗ sẫm màu, chữ trắng đơn giản. ánh sáng bên trong đổ ra mặt đường qua lớp kính trong, khiến nó trông như một căn phòng yên tĩnh lạc khỏi thành phố.

book đến sớm mười phút. em chọn một chỗ sát cửa sổ, lưng quay ra ngoài, mặt hướng vào bên trong quán. tay vẫn lạnh khi mở menu, dù café ở đây không có gì quá phức tạp — vài loại espresso, mấy món bánh. em chọn một ly americano đá, không đường. rồi ngồi đợi.

bàn tay vẫn run nhẹ. không rõ vì cafein còn đọng từ ly sáng nay, hay vì… sắp nhìn thấy force, lần đầu tiên, không ống kính, không đạo cụ, không lý do chính thức nào để hai người đối diện nhau.

âm nhạc trong quán là một playlist jazz nhẹ, tiếng saxophone trầm buồn trôi chầm chậm giữa không gian ấm. có vài người khách ngồi rải rác, ai cũng yên lặng với laptop hoặc sách. mùi gỗ cũ, mùi cà phê rang và ánh sáng nắng khuếch tán qua rèm khiến thời gian dường như mềm đi.

em nhìn ra cửa.

và đúng lúc kim phút dừng ở con số ba mươi, cánh cửa mở ra.

force bước vào. không đeo kính râm, không đội mũ lưỡi trai như em đoán. chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, quần jeans và sneakers trắng. tóc hắn còn hơi ẩm, vài sợi dính nhẹ vào trán, mang theo mùi sữa tắm mát lạnh — thứ mùi book từng ngửi thấy khi hắn ôm em sát ngực chiều hôm ấy.

hắn nhìn quanh, rồi bắt gặp ánh mắt em.

không gật đầu. không cười. chỉ đi thẳng về phía bàn em ngồi, kéo ghế, ngồi xuống đối diện.

em siết nhẹ tay lại trên đùi, mím môi. force ngồi thẳng lưng, không quá gần cũng không quá xa, tay đặt lên mặt bàn. ánh sáng từ cửa sổ rọi lên nửa bên mặt hắn, khiến đường nét gò má và quai hàm càng rõ ràng, sắc lạnh hơn.

nhưng ánh mắt thì không.

ánh mắt hắn dịu hơn em nhớ. hoặc là… em chưa từng nhìn kỹ.

im lặng kéo dài vài phút. không ai mở lời. như thể hai người đang chờ tín hiệu gì đó để được phép bắt đầu.

book là người lên tiếng trước.

“anh… uống gì không?”

force nhìn menu. “đen nóng.”

em giơ tay gọi nhân viên. force không nhìn em, nhưng mắt vẫn không rời khỏi khoảng không giữa hai người. khi cà phê được mang ra, hắn chỉ khẽ gật đầu với nhân viên, rồi đưa tay ôm lấy ly sứ ấm.

hơi nước bốc lên giữa hai người như một lớp màng che, mong manh mà ấm áp.

cuộc trò chuyện bắt đầu lửng lơ — như thể cả hai đều đang thử nước.

về thời tiết, về việc café này pha đậm hơn mấy quán chuỗi. về ánh sáng trong quán, dễ chịu để ngồi cả buổi mà không mỏi mắt. rồi, như trôi theo một nhịp không rõ hình thù, họ nhắc đến vài cảnh quay cũ. không phải cảnh hôm qua. là những lần trước, những lần book còn có thể edit với cái đầu tỉnh táo và ngón tay không run.

force không nhắc gì đến buổi chiều hôm trước. không hỏi, không gợi lại. nhưng khi em kể chuyện một bạn diễn từng hôn sai góc máy và phải quay lại năm lần, hắn chỉ cười nhẹ, rồi đáp: “em kiên nhẫn thật.”

book bật cười — một âm thanh nhỏ và thật. lần đầu tiên trong ngày.

rồi… im lặng lại tới.

và lần này, chính force là người phá vỡ nó.

“video của chúng ta, em edit xong chưa?”

em sững lại.

book cúi đầu nhìn tách cà phê đang vơi nửa, ánh sáng từ ô cửa kính bên phải rọi xuống bàn gỗ sáng màu khiến bọt sữa tan loãng thành những vòng xoáy chậm rãi. em chưa uống ngụm nào từ khi force đến. môi dưới bị cắn đến sưng nhẹ. còn hắn thì vẫn vậy – yên lặng, tự tại, như thể không chút bối rối khi bị kéo ra khỏi nhịp sống lạnh lùng của mình để ngồi đối diện với một người như em, ở một nơi không liên quan gì đến tình dục, máy quay hay tiền bạc.

“em... không biết phải làm gì với cái video đó.” book nói, không nhìn vào mắt hắn.

force đặt ly trà đen xuống bàn. tiếng ly chạm nhẹ vào gỗ nghe rõ một cách kỳ lạ giữa tiếng nhạc du dương và tiếng thìa khuấy cà phê từ bàn bên.

“tôi hiểu.” hắn đáp.

chỉ hai từ, nhưng đủ khiến lồng ngực book nặng thêm. không có câu hỏi, không có đánh giá. cũng không có lời trấn an rẻ tiền. chỉ là một xác nhận nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để em thấy bản thân không đơn độc trong sự rối loạn đó.

em ngẩng đầu, nhìn hắn – người đàn ông đã đẩy em tới giới hạn chiều hôm trước, khiến em run rẩy, bật khóc, rồi lại nhẹ nhàng bế em đi tắm, mặc quần áo, đưa đi ăn cháo như một người quen cũ. một người không ai định nghĩa được.

em hít một hơi: “em đã dựng xong nửa đầu. nhưng... càng xem càng thấy lạ. như thể em đang nhìn người khác. cơ thể đó, gương mặt đó, tiếng rên đó... không giống em.”

force vẫn giữ ánh nhìn, nhưng không chen vào. book tiếp tục, giọng trầm xuống:

“em từng nghĩ mình kiểm soát được mọi thứ khi edit. rằng cắt chỗ này, xóa âm chỗ kia là đủ để biến tất cả thành sản phẩm.”

em cười nhạt. “nhưng lần này… cảm giác như em đang cố bóp méo một điều gì đó quá thật. một thứ không nên chạm tay vào.”

hắn gật, ánh mắt hơi trầm lại.

một lúc sau, force chậm rãi nói: “nếu muốn, em có thể dựng nó ở chỗ tôi.”

book ngẩng đầu: “ở chỗ anh?”

“căn hộ của tôi. yên tĩnh hơn. máy khỏe. mạng nhanh. không ai làm phiền.”

em nín thở. dù cách nói của hắn không có gì mờ ám, nhưng cụm từ “ở chỗ tôi” vẫn khiến lưng em nóng lên.

force thấy vẻ mặt em, khẽ nghiêng đầu: “không có ai khác. và không có ý gì. chỉ là, nếu em muốn một chỗ để tập trung…”

book nhìn xuống lòng bàn tay đặt trên bàn. ngón tay trỏ đang xoay nhẹ chiếc thìa kim loại. lực rất nhẹ, nhưng đủ để nó xoay từng vòng nhỏ không dứt. em không biết nên cảm thấy gì. một phần em muốn nói “không cần”, giữ khoảng cách, giữ lại chút tự chủ cuối cùng. nhưng phần khác – phần yếu mềm đang lớn dần trong lòng ngực – lại muốn gật đầu. không vì máy tính hay mạng. mà vì cái sự “không ai khác” kia.

em không trả lời ngay. chỉ nói: “để em nghĩ đã.”

force không gặng hỏi. không thúc ép. hắn chỉ ngồi đó, tựa nhẹ lưng vào ghế, đôi mắt hơi nheo lại khi nhìn em. cái cách hắn quan sát, như thể không nhìn vào một cơ thể, mà nhìn sâu hơn – xuyên qua da thịt, thẳng vào những vùng mong manh không tên.

“tôi sẽ không chạm vào em.” force lên tiếng, giọng thấp hơn.

book ngạc nhiên.

“nếu em đến chỗ tôi. tôi sẽ không chạm vào em, nếu em không muốn.”

đó không phải là một lời hứa. không phải một giao kèo. chỉ là một xác định, lạnh lùng và chắc chắn như mọi thứ khác ở hắn.

book nhìn hắn. thật lâu. rồi nhẹ gật đầu – một cái gật đầu mơ hồ, không cam kết, không hứa hẹn. chỉ là em không muốn từ chối hoàn toàn.

và có lẽ… cũng không thể.

force không nói gì thêm. hắn cầm lấy ly trà, uống nốt. bàn tay cầm ly không run, nhưng ngón cái chạm nhẹ thành cốc như thể đang cân đo điều gì đó.

book cúi mặt, nửa muốn kết thúc cuộc gặp, nửa muốn kéo dài thêm một chút nữa. ánh nắng đã lên cao, phản chiếu thành bóng mờ của hai người trên mặt bàn.

trong đầu em, đoạn video hôm trước cứ lặp đi lặp lại – không còn là những cảnh nóng bỏng hay gợi cảm như khi đăng lên onlyfans, mà là từng cái vuốt, từng ánh mắt, từng tiếng thở dồn dập mang theo điều gì đó sâu hơn cả khoái cảm. và chính điều đó khiến em không thể cắt, không thể dựng, không thể xem nó như một sản phẩm bình thường.

em từng nghĩ sex là sex. chỉ là hoạt động. nhưng chiều hôm đó, bằng cách nào đó, force đã khiến mọi thứ vượt khỏi giới hạn đó.

“anh có thường đưa bạn diễn về nhà không?” book hỏi khẽ, vẫn không ngẩng đầu.

force đáp ngay, không cần nghĩ: “chưa từng.”

một nhịp tim chậm lại. rồi tăng tốc.

em vẫn không nhìn hắn. chỉ đưa tay lên, nhẹ xoay chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa – một thói quen cũ mỗi khi bối rối.

“vậy… nếu em đến,” em nói, giọng rất nhỏ, “chúng ta chỉ edit thôi, đúng không?”

“phải.” hắn đáp.

“và nếu em không muốn… chạm vào anh... thì anh cũng sẽ không—”

“tôi sẽ không.” hắn cắt lời, bình thản.

book nhắm mắt lại một giây. rồi mở mắt, khẽ gật đầu.

em không nói rõ ràng là “em sẽ đến”. nhưng hắn hiểu.

có những lời không cần nói ra. chỉ cần ánh mắt.

và đôi khi, một cái gật đầu nhỏ còn mạnh mẽ hơn mọi cam kết.

..

cả hai rời khỏi quán cà phê trong im lặng.

ánh nắng buổi chiều xiên nghiêng, trời không nóng lắm, nhưng bàn tay vẫn cứ đổ mồ hôi. không phải vì thời tiết. mà vì ý nghĩ đang đập loạn trong ngực: em sẽ đi cùng hắn — về căn hộ của hắn.

force không hỏi thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu ra hiệu. như thể đây là điều đã định sẵn. như thể hắn biết em sẽ không từ chối.

chiếc xe màu xám bạc đỗ cách đó không xa. book từng ngồi trong xe của hắn trong lần đi ăn cháo, cũng từng thấy nó qua vài bức ảnh hắn đăng trên mạng và vài video quay cảnh hắn tự xử trên xe nữa. không quá hào nhoáng, nhưng rõ ràng là đắt tiền — từ lớp sơn mịn cho đến cách cửa xe đóng lại nghe trầm đặc. force mở cửa ghế phụ cho em. một hành động nhỏ, nhưng khiến book ngẩn người một nhịp.

“cài dây an toàn,” hắn nói, giọng không cao, không thấp, không lạnh cũng không ấm. nhưng đủ khiến tim em lỡ một nhịp.

xe lăn bánh. đường không xa, nhưng mỗi phút trôi qua như bị kéo dài bởi im lặng và khoảng cách mơ hồ giữa hai người. force không bật nhạc. chỉ để gió lọt qua khe cửa sổ hé mở. thỉnh thoảng, đèn đỏ dừng lại. hắn không nhìn em. book cũng không nhìn hắn. nhưng trong đầu em là cả một dãy hình ảnh xộc xệch — cơ thể hắn phủ lên người em, những tiếng rên bị nuốt vào miệng, tiếng va chạm thô ráp của da thịt.

em nắm chặt vạt áo thun của mình, cố giữ cho lòng bàn tay không run.

“em mệt không?” force hỏi bất ngờ, mắt vẫn nhìn phía trước.

book hơi giật mình. “không… không sao.”

“chỉ dựng vài tiếng thôi. nếu không muốn, em có thể về giữa chừng.”

em không biết trả lời thế nào. chỉ khẽ “ừ”.

khi xe rẽ vào một con đường nội khu có cổng bảo vệ và hàng cây im lìm, book bắt đầu thấy tim mình nặng trĩu. đây không phải kiểu khu em từng đặt chân. toà nhà cao vút với mặt kính phản chiếu bầu trời chiều, hành lang im ắng lót thảm xám, và mùi thơm dịu nhẹ lan ra từ hệ thống hương tự động. mỗi bước chân vang lên nhỏ đến mức em thấy rõ cả tiếng tim mình.

force quẹt thẻ, cửa mở. thang máy không có nút bấm — hắn áp thẻ vào bảng cảm ứng, tầng tự động hiện lên.

em nhìn sang hắn — nghiêng nghiêng trong ánh đèn vàng nhạt, vai rộng, cổ áo sơ mi mở hai nút, lộ xương quai xanh và một phần đường gân căng nhẹ. mùi sữa tắm hòa với mùi da người sau giờ chiều, khiến ngực em dội lên cảm giác lạ: nửa muốn rút lui, nửa chỉ muốn đi tiếp.

“sắp tới rồi,” hắn nói khi thang máy dừng.

cửa mở ra một hành lang ngắn, và rồi… căn hộ.

book bước vào, lập tức bị không gian hút lấy: trần cao, kính tràn toàn mặt tường, ánh sáng chiều đổ vào trải dài trên nền gỗ. nội thất không nhiều, nhưng từng thứ một đều đắt giá và được sắp xếp có chủ ý. không bừa bộn, cũng không lạnh lùng — mà là kiểu gọn gàng đến mức khiến người ta không dám làm rối.

“cởi giày ở đây.” force nói, bước vào trong, tháo đồng hồ để lên kệ.

book lúng túng cúi xuống tháo giày. lòng bàn chân chạm vào sàn mát lạnh, như vừa bước vào vùng đất không thuộc về mình.

em đi chậm, ánh mắt lia quanh: bộ ghế sofa đen đơn giản, vài bức tranh trừu tượng, kệ sách lấp ló vài tiêu đề quen… và bàn làm việc. phía cuối phòng. máy tính cấu hình mạnh, hai màn hình lớn, tai nghe treo gọn trên giá.

force đặt điện thoại xuống, rót cho em ly nước.

“ngồi đi. em muốn bắt đầu luôn, hay nghỉ chút?”

book nhận ly nước. tay hơi lạnh. “ngồi một chút cũng được…”

em ngồi xuống mép sofa, cố gắng không để lún sâu. căn phòng yên đến mức nghe rõ tiếng nước trong ly chuyển động.

force không nói gì, chỉ đi vào bếp. không lâu sau, hắn mang ra một đĩa trái cây cắt sẵn.

“nếu em đói.”

book khựng lại.

từng mảnh táo được cắt đều, không vỏ, không hạt. đĩa được để lên chiếc khăn nhỏ — như thể mọi thứ đều có vị trí riêng. em cầm lấy một miếng, nhai chậm. ngọt và mát.

hắn ngồi cách em một khoảng, không sát quá, cũng không xa đến mức lạnh nhạt.

“lần đầu em đến nhà bạn diễn?” force hỏi, mắt nhìn ra ngoài cửa kính.

book gật. “vâng.”

“thấy sao?”

em do dự. “lớn hơn em nghĩ.”

force hơi nhếch môi. không phải cười, chỉ là một chuyển động thoáng qua trên mặt. “chỉ sống một mình nên không cần phải nhường ai.”

“à…” book cắn thêm miếng táo, mắt lảng sang phía khác.

“nếu em thấy không thoải mái, tôi có thể đưa về bất cứ lúc nào.” hắn nói thêm, giọng nghiêm túc.

em lắc đầu. “không… không sao.”

trong đầu vẫn còn tiếng nhạc từ quán café lúc nãy. nhưng nơi này yên tĩnh khác hẳn. không tiếng thìa chén, không tiếng người qua lại. chỉ có gió thổi qua cửa kính và tiếng gõ nhẹ vào tim em.

em nhìn bàn làm việc. “máy anh dùng để dựng phim?”

force gật. “ừ. tôi quay, dựng, rồi đăng lên. có cả drive lưu riêng nếu em cần.”

em đứng dậy, tiến gần hơn. không phải vì muốn dựng ngay. chỉ là… muốn nhìn kỹ hơn một chút. muốn hiểu thêm về nơi hắn sống, nơi hắn ngồi, nơi hắn làm việc.

force đi đến, mở máy. “nếu em muốn dùng, cứ dùng. cần gì thì nói.”

em gật đầu, tay lướt nhẹ qua mặt bàn. lạnh và nhẵn. như chính hắn.

đúng lúc ấy, force đặt tay lên lưng em. không mạnh. chỉ một cái chạm nhẹ. nhưng em cảm thấy cả người cứng lại.

“em run.”

book khựng người. “hả?”

“tay em lạnh. lưng cũng căng.”

em cắn môi. “chắc… em hơi lo.”

force không nói gì. chỉ đứng cạnh một lúc, rồi lùi ra sau. “nghỉ một lát đi. khi nào muốn thì dựng.”

em gật đầu, quay lại ghế sofa, lòng vẫn chưa yên. không biết vì sao mình lại đến đây. không biết vì sao lại đồng ý. chỉ biết là… không muốn rời đi. không phải lúc này.

em nhìn hắn — force, người đàn ông đã ép em khóc dưới thân hắn, rồi đưa em đi ăn cháo, rồi im lặng lái xe, rồi đặt một đĩa táo cắt sẵn trước mặt.

book rút chân lên ghế, ôm đầu gối, nhìn ra cửa kính. lòng không rõ là yên hay sóng. nhưng rõ ràng có thứ gì đó đang lớn dần. từ sâu nhất trong lồng ngực. từ nơi vẫn còn in dấu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro