𝒔𝒊𝒙𝒕𝒆𝒆𝒏
đêm trôi qua như chưa từng xảy ra. không có tiếng rên, không có cơ thể bị lật úp đẩy sâu xuống đệm, không có hơi thở dồn dập ướt át sau gáy. chỉ là một buổi sáng tĩnh lặng, với ánh sáng trắng của thành phố rọi xiên vào khung cửa kính đắt tiền. book mở mắt, chớp nhẹ. đầu không đau, cổ không rát, và giữa hai chân không còn bỏng rát như lần trước.
em nằm yên thêm một lúc, mắt dán vào trần nhà. căn phòng có mùi vải sạch và da người vừa tắm đêm qua, vương nhẹ như thể có ai đứng đó vài giờ trước, im lặng nhìn em ngủ. chiếc giường dưới thân vẫn còn hơi ấm. book lật người, kéo nhẹ tấm chăn lại gần mặt, rồi lại buông ra, thấy mình chẳng còn lý do gì để nằm nữa.
khi bước ra phòng ngoài, force đã ngồi trước màn hình, tai đeo headphone, mắt chăm chú nhìn dòng timeline sáng rực. hắn mặc áo thun xám rộng, tay trái cầm ly cà phê, tay phải vẫn đều đặn rê chuột, cắt, kéo, chèn màu. hắn không quay lại khi em bước ra, chỉ khẽ nhích người tránh đường khi book lại gần.
em ngồi xuống bên cạnh, không hỏi gì. chiếc ghế xoay êm ái, nhưng hơi xa so với màn hình. em nghiêng người, khuỷu tay tì lên mép bàn, mắt nhìn theo những đoạn video đang tua chậm. đây là những phần cuối của dự án – hiệu ứng ánh sáng dịu lại, màu chuyển từ lạnh sang trung tính, nhịp cắt cũng bớt gấp. không còn tiếng la, tiếng đập mạnh hay âm thanh quệt của cơ thể trần. chỉ còn những ánh mắt kéo dài và bóng lưng lặng thinh trước ống kính.
force không nói gì. hắn biết em đang quan sát, nhưng cũng không mời mọc, không giải thích. chỉ làm nốt phần của hắn như thể đang dọn dẹp hậu trường sau một trận diễn lớn.
mùi cà phê dịu dàng trôi qua giữa hai người. hắn đặt ly xuống, ngồi thẳng dậy, hai tay rời chuột. một cái click cuối cùng, rồi force xoay sang em. mắt hắn không mỏi, chỉ hơi nheo lại vì ánh sáng màn hình.
"xong rồi."
book chỉ gật đầu.
không có tiếng vỗ tay. không có nụ cười mừng rỡ hay câu "làm tốt lắm". cũng không có lời khen hay hỏi xem cảm thấy thế nào. cả hai chỉ ngồi đó một lúc, rồi lần lượt đứng dậy, như thể một cơn mưa vừa tạnh và người ta có thể bắt đầu thu dọn dù, áo khoác và bước ra đường.
force đưa em về. hắn không hỏi em có muốn về không. chỉ khoác áo, lấy chìa khóa xe và quay đầu lại. book hiểu ý, cầm túi và bước theo.
trên xe, hắn bật máy sưởi. không mở nhạc. thành phố sáng sớm có màu xám bạc, mọi thứ vẫn còn ẩm mờ như chưa hoàn toàn tỉnh giấc. những ngón tay force đặt trên vô lăng dài và mạnh mẽ, nhưng không co lại, không đập nhịp.
book ngồi ghế phụ, mắt nhìn qua kính. một vài lần, khi xe dừng đèn đỏ, em thấy hắn liếc sang. không lâu, chỉ một thoáng, nhưng đủ để khiến tim em nhói nhẹ. không phải vì căng thẳng, mà vì thứ im lặng đó – một thứ nhẹ tênh nhưng đặc quánh, như sương sớm tan trong lòng bàn tay chưa kịp siết.
hắn để tay trên cần số lâu hơn bình thường. đôi lúc, khi xe chậm lại, các khớp ngón tay hắn gõ nhẹ lên đó – một tiết tấu không rõ tên, không gấp cũng không buông. như thể đang cân nhắc điều gì, rồi lại thôi.
không ai hỏi "về rồi có buồn không", cũng không ai nói "tối nay gặp lại nhé". mọi thứ đều dừng ở một vạch tĩnh, nơi mọi cao trào đã qua, và người ta phải học cách thở lại như bình thường.
đến nơi, force không tắt máy. hắn nhìn thẳng về phía trước, rồi khẽ nói: "ngủ thêm một chút đi. hôm nay đừng làm gì vội."
book gật nhẹ. mở cửa. xuống xe. không ngoái lại.
nhưng khi đứng trước cửa chung cư, với chìa khóa run nhẹ trong tay, em nhận ra mình vẫn còn nghe thấy tiếng bánh xe hắn rời đi. chậm rãi, như thể hắn cũng chưa muốn đi xa.
..
căn hộ nhỏ hiện ra sau cánh cửa như một mảnh ký ức không còn đúng chỗ. ánh đèn vàng hắt lên vách tường bong tróc, tiếng máy quạt kêu u u trên trần, và mùi ẩm lẫn bụi len qua từng khe gạch. book đặt túi xuống, đứng yên giữa phòng khách, mắt đảo qua những món đồ quen thuộc: chiếc bàn gấp cạnh ổ điện, cái kệ nhựa đựng đồ chăm sóc da, màn cửa mỏng phất phơ vì gió từ hành lang ngoài. mọi thứ vẫn y nguyên, nhưng không biết từ khi nào, em bắt đầu thấy xa lạ.
lưng chạm vào sofa, em thở nhẹ. không khí trong phòng dày lên. nơi này từng là chốn an toàn, chật hẹp nhưng gọn gàng, nơi em có thể ngồi co chân gõ máy, cầm điện thoại chỉnh màu video, nhắm mắt ngủ bất cứ lúc nào. nhưng giờ, sau một ngày ở lại căn hộ hắn, sự khác biệt hiện ra rõ mồn một: sàn nhà kia êm hơn, ánh sáng kia dịu hơn, nước ấm chảy đều hơn. và cả người đàn ông kia nữa, không phải là nội thất nhưng lại phủ khắp từng mét vuông.
em mở laptop. tay hơi run khi nhấn tổ hợp phím, màn hình sáng lên với biểu tượng phần mềm dựng. file video nằm đó, sẵn sàng. tên file là một dãy số, ngày tháng và chữ final. force đã gửi em bản hoàn chỉnh sáng nay, trước khi đưa em về. hắn nói không cần làm gì thêm. cứ xem, nếu muốn.
em nhấn play.
video bắt đầu không có nhạc. chỉ là hình ảnh em ngồi trên giường, chiếc ga trắng nhăn nhúm, ánh sáng xanh lơ chiếu xiên từ cửa sổ sau lưng. em nhớ khung cảnh đó. nhớ lúc ngồi chờ hắn chỉnh lại góc máy. nhớ cảm giác da gà nổi lên vì lạnh. nhưng trong video, em không run. em chỉ nhìn vào ống kính, hơi nghiêng đầu, tóc chạm xương gò má, mắt mở lớn.
nhịp cắt mượt đến mức không có thời gian để phân tích. góc máy chuyển từ mặt em sang tay force kéo dây áo, rồi lại cận cảnh làn da gợn đỏ, run nhẹ dưới ngón tay hắn. âm thanh vừa đủ – tiếng thở, tiếng vải cọ, tiếng đệm lún – tất cả trộn lại như bài hòa âm gợi cảm mà không phô trương. rõ ràng là bàn tay dựng của force. hắn không chỉ làm cho đẹp, mà làm sao để cảm xúc được giữ nguyên. như giữ lại tiếng rên bị nuốt vào gối. như giữ lại hình ảnh mắt em mở lớn giữa lúc đang bị đẩy vào sâu nhất.
nhưng điều khiến em không thể rời mắt, không phải là kỹ thuật.
là chính mình.
là gương mặt đó – mặt em, nhưng trông lạ hoắc. là cặp mắt long lanh nước, nhìn lên trong tuyệt vọng pha lẫn cuồng si. là cái miệng mấp máy như van xin nhưng không ra tiếng. là tiếng nấc bị nghẹn giữa lồng ngực khi bị kéo nghiêng, tay bị giữ chặt sau lưng. là từng cú va khiến da thịt nhấp nhô, từng phút im lặng giữa những lần bị lấp đầy.
em từng nghĩ mình biết rõ cơ thể mình. biết rõ khi nào mình thích, khi nào mình giả. nhưng trong video này, không có gì là giả. không có gì bị cắt xén. tất cả là thật – là cơ thể em, trong trạng thái trần trụi và thành thật nhất, bị xâm lấn đến tận cùng mà vẫn cứ ngoái lại để xin thêm.
một đoạn dài, máy quay cố định. chỉ có tiếng hắn ở sau lưng, nhịp chậm lại nhưng sâu, sâu đến mức từng tiếng thở cũng vang lên như tiếng thở sau gáy em hôm ấy. em nhìn mình cắn môi, lưng cong lại như không chịu nổi. hai mắt nhắm nghiền, đầu gục xuống gối, rồi bỗng ngẩng lên, nhìn vào khoảng trống, như thể muốn gọi ai đó – như thể muốn được ai đó cứu ra. hoặc được giữ lại mãi.
em không tua. không dừng. xem hết một lượt như người ngoài. nhưng từng cú va, từng lần hắn đẩy mạnh vào, từng giọt nước mắt chảy ngược xuống tai – tất cả như một trận bão chạy ngang qua lòng ngực. em nghe tim mình đập, như thể đang nằm đó một lần nữa. cảm giác nhớ lại không phải là ký ức, mà là sự tái hiện.
đến khi video kết thúc – không có fade out, không có chữ kết – chỉ là hình ảnh em nằm thở, ánh sáng nhòa dần – em nhấn nút stop.
căn phòng trở lại im lặng.
im lặng đến mức em nghe rõ tiếng tim mình đập. không nhanh. không gấp. nhưng từng nhịp như tiếng nước nhỏ đều xuống sàn sau một trận mưa dài. lưng em vẫn còn hơi ẩm. không biết là do mồ hôi hay nước mắt chưa kịp lau.
em không nhúc nhích.
chỉ ngồi đó, trong căn hộ nhỏ, giữa ánh sáng của màn hình vừa tắt, và sự trống rỗng kéo dài như một vết lằn. một mình. nhưng không còn là kẻ chưa từng biết đến hơi thở của người đàn ông ấy.
..
lúc mở project mới, em không có kế hoạch rõ ràng. không storyboard, không cấu trúc. chỉ đơn giản là kéo file video hoàn chỉnh phần mềm chỉnh sửa, giữ chuột trái và rê đi từng chút một. như thể đang mò mẫm trong một thứ rừng rậm ướt át, tìm lấy ba mươi giây cô đặc được cả một đêm. em không muốn dựng lại. không thêm nhạc, không chỉnh màu. chỉ là chọn – chọn chỗ bắt đầu, chỗ kết thúc, và khoảng thở cần giữ lại ở giữa.
cảnh đầu tiên: ánh mắt.
em cắt đúng lúc em nhìn lên, hơi thở còn chưa ra khỏi môi. tóc lòa xòa trước trán, da dính mồ hôi, môi hé một chút như đang định nói. không có âm thanh gì ngoài tiếng gió từ điều hoà, tiếng rè nhẹ trong mic. ánh sáng xanh lơ phủ lên một bên má khiến em trông vừa thật vừa như ảo ảnh. ánh mắt ấy – không phải sợ hãi, cũng không phải đê mê – mà là một trạng thái chưa có tên gọi. như thể trí nhớ đã bị xóa đi trong giây lát. như thể em không còn nhớ mình là ai, tại sao mình ở đó, và vì sao cơ thể lại run lên như thế.
cảnh thứ hai: tay chạm vào da.
em chọn một đoạn rất ngắn – dưới nửa giây. force đưa tay vào dưới áo em, ngón tay chạm vào vùng eo còn mồ hôi. không thấy mặt, không thấy thân dưới, chỉ thấy vải bị kéo lên và tay hắn trượt ngang qua làn da đang co lại. tiếng áo sột soạt. tiếng da người động nhẹ. âm thanh quá nhỏ, nhưng khi đeo tai nghe, người ta sẽ nghe được. như tiếng kim rơi trong phòng kín. như tiếng thở của ai đó đứng sát sau gáy.
cảnh thứ ba: tiếng thở.
em cắt đúng khúc em nghiêng đầu, dường như là để né nụ hôn, nhưng lại vô tình lộ ra cổ. âm thanh lúc ấy là tiếng thở của cả hai người – không gấp, không rên, chỉ là hơi thở – nhưng có sự va chạm của hai lồng ngực, tiếng đệm kêu nhẹ, và sau đó là một khoảng im. khoảng im ấy, em giữ lại đúng một giây. như một cái nấc trong lòng người xem.
tiêu đề hiện lên ở giây thứ mười: a quiet violence.
chữ trắng, không in hoa, không font kiểu cách. chỉ là một hàng chữ nhỏ giữa màn hình đen. sau đó là ba cảnh chồng mờ: mặt em trong gối, ánh sáng hắt từ cửa sổ, và một cú run người rất nhẹ.
phần text overlay xuất hiện ở giây hai mươi lăm: the night I forgot who I was.
font chữ tương tự. hiện giữa đoạn em nghiêng đầu, mắt nhắm, miệng mấp máy như cầu xin, nhưng không có tiếng. chỉ có chuyển động môi và một ánh nhìn bị kéo trượt đi. chữ tan dần theo nhịp mờ của hình ảnh.
đoạn kết là một giây trắng xóa. không có logo, không có link. chỉ là màn hình trắng với tiếng thở cuối cùng. không biết của ai. không ai gọi tên ai. không ai kết thúc.
em xem đi xem lại đoạn trailer ấy mười lần.
mỗi lần, ngực em như thắt lại thêm chút nữa. như thể mỗi khung hình là một vết cắt, và âm thanh là nước muối. em thấy chính mình trong đó – không phải như performer, không phải như người dựng, mà là như kẻ đã từng ở giữa cơn lốc ấy. từng giây đều thật. từng ánh nhìn, từng hơi thở, từng lần nuốt nước bọt giữa khoảng trống – tất cả đều gợi đến mức khiến da gà nổi dọc sống lưng.
đó không phải trailer để khoe. không phải để câu kéo. không có cảnh explicit, không có cơ thể cọ xát hay rên rỉ. chỉ có những phần còn sót lại sau khi mọi thứ đã bị xé tan: ánh mắt, tiếng gối, khoảng không giữa hai thân người. nhưng chính vì thế, nó nghẹt thở. vì nó gợi. gợi nhiều hơn bất kỳ một đoạn sex nào.
em mở onlyfans. tài khoản của em vẫn ở đó.
pretty.victim
giao diện quen thuộc hiện ra: ảnh avatar là một nửa gương mặt, ảnh banner là hình lưng em dưới ánh nắng – xương bả vai lộ rõ, tóc ngắn rối, có một vệt nước chạy từ gáy xuống giữa lưng. những post cũ hiện ra theo dòng: vài ảnh chụp trong phòng tắm, vài đoạn video ngắn, phần lớn là gợi cảm, không rõ mặt. em với ánh sáng màu hổ phách, em trong bồn tắm với tóc ướt, em ngồi trên sàn nhà với áo sơmi rộng. mọi thứ đều có một sự buồn nhẹ, như thứ gợi cảm không dành cho lạc thú, mà cho những kẻ muốn dìm mình vào nhớ nhung.
em bấm nút đăng.
chọn file trailer. không thêm caption. không emoji. không hashtag.
chỉ là video, đúng ba mươi giây. thumbnail là cảnh ánh mắt em nhìn lên. ánh mắt ấy không nói điều gì rõ ràng. nhưng kẻ nào từng bị yêu cho đến quên mình, sẽ nhận ra. đây không phải ánh mắt để khoe. mà là ánh mắt của một kẻ đã để người khác nhìn thấy mình ở lúc trần trụi nhất – và vẫn mở mắt nhìn lại.
em ấn nút đăng tải.
video được tải lên. màn hình báo thành công. rồi yên lặng.
em ngồi yên, nhìn trang trống. không có tiếng chuông báo. không có ai gõ cửa. chỉ có sự rung lên nhẹ trong lồng ngực. như thể vừa dâng hiến một phần da thịt mình lên internet – không để ai tiêu thụ, mà để ai đó, nếu đủ tinh ý, sẽ thấy.
thấy và nhớ lại. giống như em.
..
ngay sau khi em đăng tải, màn hình không đổi màu, không có hiệu ứng gì lớn lao. chỉ là một dòng chữ nhỏ hiện lên phía góc: posted successfully. nhưng trong cơ thể em, một thứ gì đó như rạn ra. rất nhỏ. như một khe nứt đầu tiên trên mặt băng dày.
em không rời mắt khỏi màn hình. bàn tay vẫn đặt trên chuột, nhưng đã lạnh. lạnh như thể em vừa đưa cả cánh tay vào nước đá. cổ họng khô, không phải vì khát mà vì có thứ đang chẹn ngang bên trong. tim đập nhanh, không phải vì sợ bị phát hiện, cũng không phải vì lo ai đó sẽ hiểu nhầm. nó đập như thể em vừa vượt qua một ranh giới – mà phía bên kia là vùng đất mình chưa từng dám bước tới.
một vùng đất nơi chính mình trở thành hình ảnh công khai. không phải hình ảnh được chụp lên cho đẹp, mà là hình ảnh bị rút ruột ra để nhìn.
em ngồi yên như thế khoảng hai phút. màn hình không đổi. chỉ là trang profile cũ, với video mới đứng đầu danh sách. dòng chữ "trailer – a quiet violence" nằm lặng lẽ bên dưới thumbnail. không có caption. không có dấu hiệu nào cho thấy em đang run lên trong im lặng.
rồi có tiếng "ting".
tin nhắn đầu tiên hiện lên. từ một follower cũ, người vẫn hay gửi react cho ảnh phòng tắm của em. lần này, hắn không gửi emoji. chỉ gõ ba chữ:
"that's... different."
em nhìn dòng chữ đó như nhìn một con dao mới mài, lấp lánh mà không rõ là sẽ dùng để làm gì. "different" – khác biệt. không phải "sexy", không phải "hot", không phải "omg". chỉ là khác. đủ để những kẻ quen xem em qua ánh đèn vàng phải ngồi thẳng lưng lại và nhìn kỹ.
vài giây sau, tin nhắn thứ hai đến.
"cái đó là của em thiệt hả?"
rồi tin thứ ba: "em còn giữ full clip không? giá bao nhiêu?"
em không trả lời. không mở khung chat. chỉ ngồi nhìn. lượt view bắt đầu nhích lên. một, rồi hai, rồi năm. tên người theo dõi quen thuộc. tên lạ. tài khoản có ảnh đại diện là xe hơi. tài khoản để avatar là hình vẽ. rồi một cái tên em nhớ – người từng gửi donate cho em vì "cổ tay em đẹp."
em không nhấn refresh, nhưng con số vẫn tăng lên chậm rãi. như thể từng cái click là một con mắt chạm vào da mình. một sự chạm nhẹ, lạnh, ướt, nhưng để lại dấu.
có người react: ba trái tim.
có người gửi comment: "nó có gì đó... thật."
có người tag bạn bè: "mày coi cái này đi, kiểu... không giống porn nhưng làm tao không thở nổi."
em kéo xuống xem dòng feed của chính mình. những post trước đó nằm im lìm, như những tấm ảnh thờ. ánh sáng mờ, vai gầy, lưng ướt. giờ nhìn lại, chúng như những bức vẽ chì – đẹp, nhưng không có máu. còn video này, em biết, là có máu. không phải đổ ra ngoài, mà là tuôn ngược vào trong.
một tiếng "ting" nữa.
tin nhắn đến từ force. chỉ vỏn vẹn:
"thấy em đăng rồi."
em không biết hắn đang ở đâu – trên xe, trong phòng họp, hay chỉ vừa mở điện thoại giữa lúc đang rửa tay. nhưng em biết ánh mắt ấy, cái cách hắn gõ tin nhắn. không dấu chấm, không emoji. không hỏi "tại sao" hay "định làm gì tiếp". chỉ xác nhận một việc: hắn đã thấy.
như thể em vừa dấn thân vào một nơi không có đường quay lại, và hắn đứng từ phía sau nhìn theo, không kéo em lại, không đẩy em đi.
một hồi lâu sau, em đặt điện thoại xuống bàn.
không còn nhìn màn hình nữa. để mặc nó chạy. để mặc video được xem tiếp, được share tiếp, được bàn tán. em nhắm mắt lại, lưng dựa vào ghế, hít một hơi chậm.
ở ngực, tim vẫn đập – nhưng không phải vì ai đang xem em, mà vì chính em đang xem mình. đang thấy lại chính mình, lúc thở dốc, lúc mở mắt, lúc cầu xin, lúc câm lặng. và giờ, những khoảnh khắc đó không còn nằm trong máy, không còn khóa trong folder.
chúng nằm trên internet. như da, như máu, như một phần xương sống bị kéo ra ngoài ánh sáng.
nhưng lạ là, em không thấy xấu hổ. cũng không thấy hối hận.
chỉ thấy trần trụi. và thật.
..
em đã định không phản hồi. không phải vì ngại, cũng không phải vì đang chơi trò đẩy đưa. chỉ là... có một khoảnh khắc rất nhỏ, rất mỏng như làn bụi, nơi em tự hỏi: nếu không nói gì, liệu hắn có hiểu nhầm là em đang chờ lời khen? hoặc tệ hơn, là em đang cần hắn xác nhận giá trị của mình?
nhưng vài phút sau, ngón tay lại tự tìm đến khung chat.
em mở đoạn hội thoại vừa rồi. tin nhắn của hắn vẫn ở đó: "thấy em đăng rồi."
trơ trọi, chắc nịch, không thêm gì nữa.
em gõ vài chữ. xoá. lại gõ lại. rồi gửi đi:
"anh nghĩ sao?"
một dấu ba chấm hiện ra ngay lập tức. destroy.babe is typing...
em nhìn chằm chằm vào nó, như thể đằng sau ba chấm ấy là cả một căn phòng kín, nơi hắn đang ngồi, tay gác lên cằm, mắt hơi nheo lại, suy nghĩ về chính cơ thể em trong màn hình.
rồi tin nhắn đến:
"rất đẹp, xem xong chỉ muốn chịch em thêm lần nữa."
em khựng lại. mặt nóng ran như bị rọi nắng giữa trưa. không phải vì lời nói thô, mà vì giọng điệu quá quen thuộc – thứ trộn giữa thèm muốn và tỉnh táo, thứ đã từng rót sát bên tai em không biết bao nhiêu lần, lúc hắn còn đang ở trên người em.
em định đáp lại gì đó. gõ "biến thái", rồi xóa. gõ "đừng nói kiểu đó", rồi xóa. gõ một biểu cảm cười, cũng lại xoá.
một lúc lâu, em chỉ nhắn: "đáng để người khác xem không?"
im lặng kéo dài. không có dấu ba chấm. không có typing. em nghĩ có thể hắn đang suy nghĩ, hoặc có thể hắn đã đặt điện thoại xuống để hút một điếu thuốc, hoặc chỉ đơn giản là đang tìm từ.
rồi có tiếng ting.
không phải tin nhắn. là voice.
em chần chừ. ngón tay trượt lên icon play. âm thanh vang lên ngay – trầm, thấp, có chút khàn của giọng người vừa ngủ trưa dậy.
"đáng," hắn nói. ngắn, chắc, không cần giải thích. rồi một nhịp thở, rất khẽ, như đang quay mặt đi: "nhưng thật lòng... không chắc muốn người khác nhìn thấy em như vậy."
chỉ vậy. voice kết thúc không có tiếng thở dài, không có tiếng gì khác, chỉ là tiếng tắt máy dứt khoát.
em nhìn icon tin nhắn một hồi. không replay. không reply.
ngón tay buông rời khỏi điện thoại như thể nó vừa nói hết những gì cần nói, và bất kỳ thao tác nào tiếp theo đều sẽ khiến nó trở nên thừa thãi. em đặt máy xuống cạnh gối.
ánh sáng ngoài cửa sổ nghiêng vào phòng – thứ ánh sáng mềm, lặng, chỉ có buổi chiều muộn mới có. không ai gọi. không ai gõ cửa. chỉ là một mình em, và căn phòng nhỏ nơi mọi tàn dư của trận mưa vừa trôi qua vẫn còn đọng lại – trong cổ họng, nơi đầu ngón tay, và phía dưới lồng ngực.
em bước về phía giường. nằm xuống, kéo chăn lên ngực.
"ngủ thêm một chút đi. hôm nay đừng làm gì vội."
hắn đã nói vậy lúc đưa em về đến cổng chung cư.
em nhắm mắt lại. thở chậm. không biết có dễ thở hơn hay không. chỉ biết, trong giấc ngủ lần này, em không đơn độc. vì có một ai đó – cũng vừa xem mình, như mình đã xem chính mình – và giữ lại trong lòng một điều gì không thể nói rõ bằng lời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro