11 - 15

11.

Book không đến phòng tranh nữa. Không nhấc máy cuộc gọi nào từ bạn bè. Không trả lời mail từ các bên cộng tác. Cậu sống lặng lẽ trong căn hộ thuê nhỏ, từng ngày, từng giờ, lặp đi lặp lại ba việc: ăn qua loa, nhìn ra cửa sổ, và vẽ — hoặc đúng hơn là cố vẽ.

Nhưng chẳng có gì ra hồn. Tất cả chỉ là những mảng màu loang lổ, méo mó.

Cậu đã dốc hết những cảm xúc cuối cùng cho bức tranh cuối cùng trong triển lãm ấy. Còn lại chỉ là xác rỗng.

Đôi lúc Book mở điện thoại, lướt đến danh bạ. Tên của Force vẫn ở đó. Không xoá. Nhưng cũng không còn là gì.

Book nghĩ, nếu hôm đó Force níu cậu lại… có lẽ cậu sẽ vẫn đi. Vì cái mệt trong tim cậu, nó không đến từ một lần tổn thương, mà là từ quá nhiều lần chờ đợi không được hồi đáp.

Và khi trái tim đã kiệt quệ, thì yêu bao nhiêu cũng chẳng cứu nổi nữa.

.

Force mất ngủ. Suốt ba đêm liền.

Hắn uống rượu. Rồi lại uống thuốc ngủ. Nhưng mỗi khi nhắm mắt, gương mặt Book lại hiện lên — lặng lẽ, mệt mỏi, xa cách.

Hắn nghĩ về những lần mình quay lưng đi khi Book ngồi lặng trong bóng tối. Nghĩ về những bữa ăn cậu chuẩn bị, còn mình thì bỏ lại để đi gặp đối tác.

Nghĩ về những lần cậu hỏi: “Anh có từng yêu em không?”. Và mình đã im lặng.

Force bỗng bật dậy, lao vào phòng làm việc, mở ngăn kéo cũ — nơi hắn từng vứt hết những bức thư, nhật ký và tranh Book để lại.

Hắn tìm thấy một tờ giấy gập đôi. Dòng chữ mềm mại:

"Nếu một ngày nào đó em không còn bên anh nữa, đừng cố tìm em.Vì nếu anh muốn giữ, anh đã giữ từ lúc em còn đứng trước mặt anh rồi."

Tay Force run lên. Tờ giấy rơi xuống sàn.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn bật khóc.

Không phải vì mất Book. Mà vì nhận ra mình chưa từng thực sự có cậu.

Khi một người yêu đến hao mòn… và người kia nhận ra quá muộn, thì thứ còn lại chỉ là tro tàn. Không ai sai. Nhưng chẳng ai đúng.

12.

Force không còn nhận lịch trình. Hắn xin tạm ngừng mọi hoạt động ở công ty.

Người nhà hỏi hắn có chuyện gì. Hắn chỉ lắc đầu. Không giải thích. Không cần ai hiểu.

Hắn sống như một kẻ lạc lối trong chính ngôi nhà mình. Thức dậy lúc trưa, pha một tách cà phê nhưng không uống. Nhìn vào bức tranh duy nhất còn treo trên tường – bức chân dung của hắn do Book vẽ từ năm đầu đại học. Nét cọ mềm, ánh mắt trong tranh đầy ấm áp.

Nhưng giờ người vẽ không nhìn hắn nữa.

Không ai trách Force. Chỉ có chính hắn là biết mình đã giết chết một tình yêu bằng sự im lặng và vô tâm.

Mỗi đêm, Force ngồi giữa phòng tối. Bật lại từng đoạn ghi âm cũ – giọng Book, tiếng cười Book, cả những lần cãi nhau vặt vãnh.

Cứ thế… hắn tự đầu độc mình bằng ký ức.

Vì đó là tất cả những gì còn lại.

.

Book dậy sớm. Không vì có việc. Chỉ vì không thể ngủ quá lâu trong giấc mơ đầy mảnh vụn.

Cậu ăn đúng ba thìa cơm. Uống một ngụm nước. Rồi ngồi yên.

Không làm gì cả.

Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng. Nhưng không có hơi người.

Tranh treo tường đã bị tháo xuống. Màu vẽ xếp gọn trong hộp. Không còn bừa bộn, cũng không còn sự sống.

Book từng yêu màu sắc. Giờ thì, trắng và đen là đủ.

Cậu không nghĩ về Force nữa. Không cố nhớ. Nhưng cũng không thể quên.

Chỉ là... cảm giác đau giờ đây không còn rõ ràng. Nó hóa thành một lớp sương mù đặc quánh, bám lên da, vào tóc, vào phổi — khiến cậu không thở nổi.

Book mở cửa sổ. Gió lùa vào, lướt qua khung người nhỏ gầy. Không lạnh. Không ấm. Chỉ là… trống rỗng.

Cậu nghĩ về ngày mai. Rồi lại nghĩ… để làm gì?

Book sống. Nhưng không còn sống cho ai. Cũng chẳng vì điều gì.

Một cái xác biết thở. Một linh hồn lạc lõng giữa nhân gian.

Khi một người mất đi hy vọng, họ không tìm đến cái chết. Họ chỉ... không chờ đến ngày mai nữa mà thôi.

13.

0 giờ 48 phút sáng

Book đang ngồi bó gối trên sàn, mắt lạc về một điểm mơ hồ ngoài khung cửa. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ gõ từng nhịp như đếm ngược sự tồn tại của một linh hồn mỏi mệt.

Điện thoại rung lên.

Một cái tên hiện ra trên màn hình.
"Force Calling."

Book không bắt máy ngay. Ngón tay run run lướt trên màn hình, dừng lại vài giây... rồi cậu chạm nhẹ vào nút nghe.

“Alo…”

Giọng Force vang lên, nghèn nghẹn, lẫn tiếng rượu và nghẹn ngào:

“Book… là em phải không?”

Book không nói. Không trả lời.

“Anh xin lỗi… Anh… anh khốn nạn lắm phải không…”

Book vẫn im lặng, nhưng nước mắt bắt đầu rơi. Không thành tiếng. Chỉ lặng lẽ, từng giọt nặng như chì, rơi xuống vạt áo mỏng.

“Anh nhớ em… nhớ đến sắp điên rồi…Mỗi đêm đều mơ thấy em… đều tỉnh dậy giữa đêm… gọi tên em trong cơn mê…”

Force bật khóc. Thật sự bật khóc. Không còn kìm nén. Không còn giữ hình tượng.

Book ôm ngực, bàn tay siết lại như muốn bóp nát nỗi đau. Giọng Force trong điện thoại nức nở, chậm rãi, vỡ vụn:

“Anh xin lỗi vì đã không giữ em lại.
Xin lỗi vì không biết… mình đã yêu em cho đến khi mất em…”

Book khẽ thì thầm, lần đầu lên tiếng – giọng khản đặc vì lâu rồi chưa nói:

“Force… Em cũng từng… rất muốn được nghe câu đó. Nhưng giờ.. muộn rồi.”

Một khoảng lặng dài như kéo giãn linh hồn cả hai người.

Force nghẹn lại. Hắn muốn nói “Đừng rời xa anh”, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.

“Em khỏe không?” – Force hỏi như một thói quen vô nghĩa, dù biết rõ câu trả lời.

Book khẽ cười, không chút sinh khí.

“Không. Nhưng em còn sống.”

Cuộc gọi kết thúc. Không ai cúp máy trước. Chỉ là… cả hai cùng im lặng, để mặc tín hiệu rơi vào yên lặng tuyệt đối.

Khi yêu thương đã qua thời điểm cần nói ra, thì dù có khóc… cũng chẳng cứu được trái tim đã chết.

14.

Sáng hôm sau, Force tỉnh dậy trên ghế sofa, đầu đau như búa bổ. Mắt sưng vì khóc, điện thoại rơi dưới sàn, màn hình vẫn là cuộc gọi đã kết thúc lúc 1 giờ 6 phút sáng.

Hắn không nhớ rõ mình đã nói gì. Chỉ mơ hồ nghe được giọng Book—khàn khàn, lạnh lẽo và xa vời như vọng ra từ một thế giới khác.

Force ôm đầu. Tim co thắt.

“Anh nhớ em... xin lỗi em...”

Lời nói đó, cuối cùng cũng được thốt ra. Nhưng muộn.

.

Cả ngày hôm đó, Force tìm đủ cách để liên lạc lại. Gọi – không bắt máy. Nhắn – không xem. Tìm đến nơi Book từng ở – cửa đã đổi ổ khóa, người thuê mới không biết “Book” là ai.

Hắn bắt đầu lần lại tất cả dấu vết cũ. Tìm đến bạn bè của Book. Không ai nói. Không ai phản ứng. Cứ như cả thế giới đồng lòng giấu Book khỏi hắn vậy.

Force hiểu. Họ đang làm điều đúng. Hắn là người duy nhất không xứng đáng.

.

Một tuần sau, Force gửi một bức thư dài đến email Book. Không có tiêu đề. Không có dòng kêu gào nào cả. Chỉ là…

“Anh không mong em tha thứ. Anh chỉ mong, nếu một ngày nào đó em không còn thấy đau nữa… Hãy nhớ rằng, trên thế giới này, từng có một người yêu em muộn màng. Và sẽ yêu đến hết đời, dù không còn cơ hội ở bên em nữa.”

Không có hồi đáp.

Force không biết Book có đọc hay không. Nhưng mỗi ngày, hắn vẫn mở hộp thư, canh chờ một dòng chữ nhỏ hiện lên. Không phải để hy vọng.
Mà là để giữ lại một chút gì đó cho sự tồn tại của mình.

.

Book đã đọc thư. Ngay lúc nó đến.

Và gập máy lại. Không trả lời. Nước mắt vẫn rơi. Nhưng cậu đã không còn muốn níu kéo gì nữa.

Book đang học cách sống lại. Không phải để hy vọng quay về. Mà để tự cứu lấy chính mình, khỏi cái hố sâu mang tên “Force”.

Yêu có thể thứ tha. Nhưng tổn thương… đâu phải cứ muốn là lành.

15.

Trời mưa tầm tã.

Force lái xe giữa màn nước xối xả, đầu óc mơ hồ sau một ngày dài.
Một phần vì mệt. Một phần vì chẳng còn gì đáng để về nhà sớm.

Hắn nghĩ đến Book. Lại là Book.

Ký ức ngày xưa đập vào đầu như thể ai đó đang tua ngược tất cả khoảnh khắc tươi đẹp đã qua. Và rồi—

Tiếng thắng xe. Tiếng bóp còi. Tiếng va chạm.

Mọi thứ tối sầm.

.

Bệnh viện, 11:23PM.

Y tá vội vàng chạy vào phòng trực, giọng gấp gáp:

“Bệnh nhân Force Jiratchapong, tai nạn giao thông. Đã liên lạc với thân nhân chưa?”

"Đã gọi cho vợ của anh ta theo tên trong danh bạ ưu tiên, cậu ấy đang đến.”

.

Book vội vã lao đến bệnh viện, áo mưa vẫn chưa kịp cởi. Trán đẫm mồ hôi, mắt đỏ hoe.

“Anh ấy sao rồi ạ?” – giọng Book run lên, đôi mắt ráo hoảnh mà trong lòng lại quặn thắt.

Y tá đặt tay nhẹ lên vai cậu:

“Tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Nhưng lúc nhập viện, anh ta liên tục gọi tên cậu. Chúng tôi nghĩ… chắc cậu là người quan trọng nhất.”

Book không đáp. Chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Quan trọng sao?

.

Book ngồi ở ghế ngoài phòng cấp cứu, hai tay siết chặt nhau đến trắng bệch. Đêm dần trôi qua trong lặng im. Không ai gọi. Không ai nhắn. Cũng chẳng ai đến ngoài cậu.

Cậu vẫn quan tâm. Cậu vẫn lo lắng. Nhưng… điều đó không còn nghĩa lý gì nữa.

3:08 sáng. Đèn phòng bật sáng.

Y tá mở cửa, nhẹ giọng:

“Anh ấy tỉnh rồi. Muốn gặp em.”

Book đứng dậy. Chân nặng trĩu.

.

Hắn nằm trên giường bệnh, trán quấn băng trắng, môi khô nứt. Khi thấy Book bước vào, ánh mắt hắn như sống lại.

“Em đến rồi…” – Force thều thào, bàn tay run run muốn nắm lấy tay cậu.

Book bước lại gần, im lặng trong vài giây.

“Em đến… vì em sợ anh sẽ chết.” – giọng cậu nhẹ như gió, nhưng mỗi từ như lưỡi dao.

Force nhìn cậu, trái tim như rơi xuống vực.

“Book… đừng đi… anh… anh biết anh sai rồi…”

Book ngồi xuống mép giường, nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Anh có thể đau. Nhưng em không thể quay lại chỉ vì thương hại. Giữa chúng ta không còn gì nữa đâu.”

Lặng. Rất lâu. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng máy monitor nhịp tim vang đều.

“Anh muốn em ở lại?”

“Anh không hiểu, Force à… em đã chết trong mối quan hệ này từ rất lâu rồi. Đêm nào cũng khóc, cũng chờ, cũng van xin một chút yêu thương từ anh. Nhưng anh không nhìn thấy.”

Force đưa tay lên, định chạm vào gò má cậu. Nhưng Book né đi.

“Em vẫn quan tâm.” – cậu thừa nhận. “Nhưng quan tâm… không có nghĩa là còn cơ hội.”

Force rơi nước mắt. Anh gào lên không thành tiếng, chỉ còn hơi thở đứt quãng.

Book đứng dậy.

“Anh nghỉ ngơi đi. Em đã làm tròn bổn phận... của một cái tên bị lưu nhầm là vợ.”

Và cậu rời đi.

Cánh cửa đóng lại, Force bật khóc như một đứa trẻ. Còn Book, bước từng bước giữa hành lang vắng, lòng tan hoang mà nước mắt vẫn chẳng rơi nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro