𝐂𝐡ươ𝐧𝐠 𝟖. 𝐂á𝐧𝐡 đồ𝐧𝐠-𝐧𝐠ượ𝐜 𝐧ắ𝐧𝐠

xin lỗi mí bà nhiều, bệnh lười tui hơi giãn á 😢😢

─────────────────❤︎──────────────────

"Con nhắm làm được không đấy?"

Dương bĩu môi, ánh mắt như muốn nói "mẹ không tin con à?". Cậu hất mặt nhìn bà Ngọc, giọng không giấu được sự hờn dỗi:

"Bình thường trời nắng muốn điên đảo mẹ còn chẳng cấm, hôm nay trời mát mẻ, dịu dịu một chút lại không cho con ra đồng. Sao kỳ vậy?"

Bà Ngọc nhíu mày, tay vô thức xoa lên trán như thể đang cố đè nén một cơn đau đầu. Bà thở dài, giọng có phần nghiêm khắc:

"Mẹ nói mày nghe như vịt nghe sấm vậy. Trời kiểu này là sắp mưa rồi. Mà mưa thì đường nó trơn như đổ mỡ. Mày là trai phố, chân tay đâu có quen với bùn đất ruộng đồng, nhỡ mà ngã lăn ra đó thì ai lo được?"

Bà Ngọc thật lòng lo cho con trai. Không phải kiểu lo vớ vẩn đâu—mà là nỗi sợ bắt rễ từ một quá khứ ám ảnh. Bà đã từng đánh mất một đứa con trai. Một đứa bé mà bà chưa kịp cho một cuộc sống tử tế. Bà không thể, và không muốn điều tương tự lặp lại với Dương—đứa con bé bỏng duy nhất còn lại của bà.

Dương thì chỉ nghĩ mẹ đang làm quá. Cậu cười hì hì, giọng bắt đầu chuyển sang nhẹ nhàng, ngọt ngào, pha chút nũng nịu rất có chủ đích:

"Con hai mươi tuổi rồi chứ có phải con nít đâu mẹ. Chuyện này đơn giản thôi, mẹ cứ yên tâm để con làm là được. Tin con lần này đi, nha?"

Bà Ngọc đưa mắt nhìn Đăng Dương, ánh nhìn như muốn níu lại, nhưng bất lực.

Phải.

Nó lớn thật rồi. Đứa con trai từng hay trốn sau lưng bà mỗi khi trời có sấm, giờ cao lớn như cái cột nhà, ánh mắt cũng đã cứng cáp hơn ngày xưa.
Nhưng... làm mẹ, bà chưa bao giờ ngừng sợ.

Bà thở dài, chậm rãi gật đầu.
Khoảnh khắc ấy, lòng bà như bị kéo giãn ra, từng sợi từng sợi, mỏng manh đến phát run.

Dương không nhìn thấy điều đó.

"Đi đứng nhìn đường cho kỹ! Trơn á! Té thì chỉ có khóc!"

"Nắng thì đội nón. Mưa thì núp! Không được cố!"

"Nhớ ăn gì đó trước khi ra nha!"

Dương nhìn thấy vẻ lo lắng của bà Ngọc thì cười xòa

"Trời ơi mẹ ơi, con to xác vầy rồi té sao được? Con biết lo mà."

Nói rồi anh quay lưng đi, để lại bóng lưng dài và rộng, từng bước rời xa mái hiên cũ.
Bà Ngọc đứng đó. Nhìn theo.Một cảm giác lạnh len vào tim bà. Như thể... hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.

Bà lắc đầu thật khẽ. Tự nhủ

"Mình lại lo xa..."

Cùng lúc đó, ở một lớp học cách đó vài cây số, Lê Quang Hùng – thiếu gia út nhà bá hộ Lê – đang tựa đầu lên bàn, chán chường xoay cây bút trong tay.
Trời âm u, nặng nề. Thường thì giờ này cậu đã bay sang nhà "chồng tương lai" để đòi ôm một cái rồi, nhưng nay bị mẹ Lê bắt nhốt ở nhà học bài cho bằng được.

Hùng gục gặc, mắt díu lại. Và rồi—thiếp đi.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình đứng giữa một cánh đồng vàng rực, nắng trải mượt như mật. Mùi lúa, mùi đất ẩm phả vào mũi, dễ chịu đến lạ.

Cậu ngẩng mặt lên, có một đứa bé đang đứng trước mặt cậu .Tuy nhiên, Quang Hùng vẫn không thể nhìn thấy mặt thằng nhóc bởi nó đang đứng ngược lại với ánh nắng , bất chợt thằng nhóc ấy giơ tay chỉ về một phía cánh đồng âm u, tối om om như bị trời giận.
Hùng bước theo hướng chỉ, lòng dâng lên một cơn tò mò xen lẫn lo âu. Và rồi—cậu nhìn thấy...

Trần Đăng Dương.

Anh đang cố bước khỏi một khoảng bùn lầy. Mặt nhăn nhó, trán vã mồ hôi.
Bàn chân bước hụt.

Cả thân thể Đăng Dương bổ nhào về phía sau

Cú ngã như tua chậm lại trong mắt Quang Hùng.

Một cảm giác lạnh toát từ sống lưng lan xuống tận đầu ngón chân. Cậu hét lớn:

"CẨN THẬN TRẦN ĐĂNG DƯƠNG!!!"

----

"CẨN THẬN TRẦN ĐĂNG DƯƠNG!!!"

Viên phấn trên tay thầy giáo rơi xuống ,thầy quay mặt lại nhìn hùng với ánh mắt bàng hoàng

"TRỜI ĐẤT! cậu định hù chết cái thân già này sao????"

Đầu Hùng oang oang như bị trăm cây búa bổ vào, trong lòng Quang Hùng chỉ có 5 chữ

chạy đi, sẽ không kịp

Cậu vội gom đồ, phóng ra khỏi lớp, mặc kệ thầy giáo đang gọi í ới phía sau.

Ngoài trời—mưa bắt đầu rơi.



21/04/25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro