𝐂𝐡ươ𝐧𝐠 𝟗: 𝐂𝐡ồ𝐧𝐠 𝐞𝐦 𝐞𝐦 𝐥𝐨

Dương sắp về lại Sài Gòn phồn thịnh để làm boi phố 🙇🙇

──────────🐢🐇──────────

Bên này, Trần Đăng Dương đang lúi húi làm ruộng.

Tay cuốc, tay dọn cỏ, mồ hôi chưa kịp khô thì một hạt mưa bất ngờ rơi xuống làn da anh — lạnh và bất ngờ, thấy vậy anh liền thầm chửi

"Mưa gì mà lẹ vậy trời..."

Dương nhăn mặt lầm bầm, tay bắt đầu gom đồ định rút sớm. Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bầu trời đã đổi màu. Mưa phùn rả rích, lặng lẽ, như tiếng thì thầm của một điều chẳng lành.

Dương liếc nhìn từng giọt mưa lấm tấm bám lên vai áo, nhún vai:

"Mấy hạt con con này ăn thua gì."

Nói là vậy, nhưng đất đã kịp ngấm nước.
Anh bước lên mô đất cao — chỗ duy nhất có thể trèo lên để băng về nhà. Nhưng vừa đặt chân xuống, bàn chân lập tức bị hút xuống một cách đáng ngờ.
hẳn là bùn nhão. Đất trơn.

Dương cau mày, mím môi, vẫn cố chấp tiếp tục. Từng bước nhấc lên, cả người nặng trịch.

"Giờ thì hiểu vì sao mấy bác cứ cấm ra đồng lúc sắp mưa rồi..."

Tới bước thứ năm 

Một tiếng "trượt" nho nhỏ vang lên trong đầu trước khi anh kịp nhận thức.

Chân hụt. Mặt đất chao đảo.

Cả cơ thể Đăng Dương đổ nhào về phía sau, rơi thẳng xuống mô đất gồ ghề vừa leo lên được.

Bịch—!

Anh rít lên một tiếng, cả lưng ê ẩm, tay theo phản xạ ôm chặt lấy đầu để hạn chế va đập.
Nhưng đôi chân — đôi chân đã không được may mắn như vậy.

Bàn chân phải lúc đó đang kẹt sâu trong bùn. Khi cơ thể đổ nghiêng sang một bên, toàn bộ trọng lượng giáng thẳng lên cổ chân. Một âm thanh giòn giã vang lên nhưng tiếc rằng đó lại chẳng phải tiếng mưa

"Ahh!..Khốn... nạn...!"

Lông mày Đăng Dương nhíu chặt. Cơn đau bất ngờ dội thẳng lên não như một mũi kim đâm xuyên tuỷ sống, khiến anh không kìm được mà hét lên — một tiếng gào nghẹn, hoảng loạn, thảng thốt.

"A—AARGHH!!!"

Anh muốn ngồi dậy, muốn ôm lấy cái chân phải đang chảy máu đầm đìa...

Nhưng chỉ cần nhích người một chút thôi, cơn đau từ đầu gối lập tức bùng lên dữ dội, như có ai đó đang dùng dao rạch toạc cơ bắp từ trong ra ngoài.

Mắt anh hoa lên. Mồ hôi lạnh chảy dài theo thái dương, hoà với nước mưa mặn chát. Tay run rẩy vươn ra, nhưng không đủ sức để giữ lấy vết thương đang rỉ máu không ngừng.

"Cứu... Ai... CỨU VỚI...!"

Dương cố gào lên, giọng khàn đặc.
Anh hét đến rát cổ, hét đến nghẹn ngào... nhưng tiếng hét ấy chìm nghỉm giữa trời mưa như thác đổ.

Cả cánh đồng chỉ có tiếng mưa gào rú, gió lồng lộng rít qua những hàng cây ướt sũng.

 Không ai nghe thấy. Không một ai.

Đăng Dương nằm đó, co quắp giữa nền đất lạnh ngắt, chân dập máu, người lấm bùn, tim thì đập dồn dập như thể sắp vỡ ra — hoảng loạn, bất lực, đơn độc đến tuyệt vọng.

Đăng Dương đã dùng toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể để kêu cứu.
Tiếng hét khản đặc, tuyệt vọng... nhưng chỉ tan vào không trung đầy mưa và gió như chưa từng tồn tại.

Anh biết rõ... nếu cứ nằm đây, nếu không có ai tới kịp...

Mình sẽ không trụ nổi nữa.

Máu từ chân phải vẫn không ngừng rỉ ra, nhuộm đẫm cả ống quần và đất ướt dưới thân. Cơn đau dồn dập như sóng đánh, khiến anh chẳng còn biết đâu là lạnh, đâu là buốt, đâu là thật, đâu là mơ.

Gió lạnh cứ thế quật vào mặt như cách thực tại đang thức tỉnh anh

Mưa như những cây roi, táp thẳng lên làn da anh đang run rẩy, đỏ rát.

Ánh mắt Đăng Dương dần trở nên mơ hồ, mờ đục như làn nước mùa đông. Anh cảm nhận được ý thức mình đang mỏng dần, trôi tuột theo từng giây, từng phút.

Và ngay khoảnh khắc đó —

một cái tên quen thuộc trượt ra khỏi đôi môi khô khốc, như một tiếng kêu yếu ớt cuối cùng từ tận sâu trong trái tim anh:

"Q–... Quang H... ùng..."

Giọng nói nhẹ như gió thoảng...

Nhưng đầy khẩn thiết. Đầy mong chờ.

Đó không chỉ là một cái tên.

Đó là niềm tin cuối cùng Đăng Dương níu lấy...

Trước khi màn đêm kéo sập xuống đôi mắt đang dần khép lại.

....

"ĐĂNG DƯƠNG!! TRẦN ĐĂNG DƯƠNG!!!"

Tiếng gào vỡ toang cả cơn mưa. Quang Hùng chạy chân trần giữa cánh đồng ngập nước, gió táp thẳng vào mặt mà cậu cũng chẳng buồn lau. Cậu chỉ chạy, chỉ hét, chỉ níu lấy chút hy vọng mong manh tên người kia còn nghe thấy giọng mình.

Mãi đến khi bất chợt một hình bóng đổ sập vào đáy mắt — cậu đứng khựng lại.

Cơ thể như bị đóng băng. Mắt mở to đến suýt trào nước, tim đập nhanh đến mức như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Trần Đăng Dương nằm đó, giữa vũng bùn lạnh lẽo, chiếc chân phải nhuốm máu đỏ sẫm, bất động, tím tái.

Hùng chỉ nhìn, nhìn mãi. Rồi đột ngột tỉnh người như bị ai đó tát thẳng vào mặt.

Chết tiệt, chết tiệt... sao mình lại cứ chôn chân ở đây cơ chứ?!

Cậu quay cuồng tìm xung quanh, lòng nóng như lửa đốt, mọi cảm xúc trong cậu như đang bị bóp nghẹt từng khúc một. Bỗng ánh mắt dừng lại ở một chiếc xe bò. Cậu thoáng do dự. Nhưng rồi... sự chần chừ vụt qua rất nhanh, thay bằng một sự quyết liệt rực lên trong đôi mắt đang đỏ hoe kia.

...

Đăng Dương lơ mơ mở mắt. Cơn mưa vẫn trút ầm ào như muốn nhấn chìm cả thế giới, nhưng thân thể anh không còn nằm trên đất nữa. Anh cảm nhận được sự chuyển động. Một thứ gì đó đang chở anh đi, nghiêng ngả nhưng cố gắng giữ vững.

Anh nhích đầu nhìn xuống đôi chân phải — đã được cầm máu bằng một mảnh vải rách, lấm lem nhưng siết chặt đầy cẩn thận.

"Đ-Đăng Dương... anh... tỉnh rồi hả?!"

Một giọng nói quen thuộc, khản đặc và run rẩy, vang lên bên tai anh như một chiếc ô che ngang bầu trời xám xịt.

Dương thều thào, cổ họng khô rát như bị thiêu đốt:
"Q-Quang... H-ùng...?"

"em đây em đây... cố thêm tí nữa thôi, sắp tới rồi! Anh đừng dọa em nữa..."

Đăng Dương nghe xong chỉ khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, lần đầu tiên từ lúc gặp nạn — anh thấy yên tâm đến lạ. Mặc kệ mưa gió, mặc kệ đau đớn, anh để mặc thân thể cho người kia, để Hùng gánh tất cả cho mình.

꒰ᐢ. .ᐢ꒱₊˚⊹..

Lần kế tiếp mở mắt ra, Đăng Dương đã thấy mình nằm trong trạm xá. Mùi thuốc sát trùng thoảng qua trong không khí, ánh sáng trắng đập vào mi mắt khiến anh hơi chớp nhẹ. Trên người chi chít những vết trầy xước, nhưng may mắn thay — đa phần đều không nghiêm trọng.

Chiếc chân phải... thứ anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ còn cảm nhận được nữa, giờ đây vẫn nằm đó, băng bó cẩn thận đến từng lớp gạc. Vẫn còn... vẫn còn nguyên vẹn.

Anh khẽ rướn người, ý định chỉ là nâng lên một chút, nhưng cơn đau thấu tận xương tủy lập tức ập đến như con sóng dữ, khiến anh không tự chủ được bật ra một tiếng:

"Ah...!"

Ngay lập tức, một bóng người bật dậy từ bên cạnh, mặt mũi tái nhợt nhưng ánh mắt rực lên đầy xúc động — là mẹ anh, bà Ngọc.

Bà không nói gì, không hỏi gì, chỉ lao tới, ôm anh thật chặt. Một cái ôm siết lấy cả thân thể gto lớn của anh như muốn khẳng định: "Con còn sống. Con thật sự còn sống."

Trong cái ôm ấy là nỗi lo sợ chất chồng, là những cơn tim đau như thắt, là tiếng khóc nén bao ngày. Và nhiều hơn tất cả, là tình yêu thương của một người mẹ sẵn sàng bỏ hết cả thế giới để giữ lại con trai mình.

Đăng Dương có lẽ không biết được rằng — khi nghe dân làng báo tin anh bị ngã giữa cánh đồng, bà đã phát điên đến nhường nào.

Khoảnh khắc ấy, bà Ngọc như mất hết sức lực để thở. Trái tim bà co thắt như có ai bóp nghẹt. Nó gợi lại cảm giác ngày xưa, cái ngày bà ôm đứa con đầu tiên lao ra khỏi nhà với đôi mắt ướt nhòe và tay run bần bật...

Nhưng lần này — khác.

Năm đó, không ai ở bên Đăng Minh.

Nhưng giờ đây, bên cạnh Đăng Dương đã có Quang Hùng.

Bà Ngọc đã chạy tới ôm chầm lấy đứa trẻ ấy. Cái đứa bé gầy gò, cứng đầu, lại sẵn sàng dùng toàn bộ sức sống được mẹ cha trao để kéo Đăng Dương trở về từ tay tử thần.

Bà chỉ biết khóc.

Vừa khóc, vừa cảm ơn.

Vừa cảm ơn, vừa run rẩy.

Đó là những giọt nước mắt của sợ hãi...

Nhưng cũng là giọt nước mắt của hạnh phúc.

Anh im lặng một lúc thật lâu... rồi bất chợt vươn tay ôm lấy bà Ngọc, vòng tay siết chặt như muốn níu giữ lấy tất cả những gì gọi là an toàn, gọi là gia đình, gọi là mẹ.

Miệng anh run run, lặp đi lặp lại chỉ một câu duy nhất:

"Con xin lỗi... mẹ ơi... con xin lỗi..."

Bà Ngọc chẳng nói gì, chỉ xoa nhẹ lưng con trai như ngày xưa mỗi khi anh khóc đêm. Trong lòng bà, cậu con trai lớn từng tưởng mạnh mẽ lắm, hóa ra cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc sợ hãi như bất kỳ ai.

Sau khi đã dần ổn định lại cảm xúc, Đăng Dương mới khẽ ngẩng lên, giọng còn hơi nghèn nghẹn:

"...Quang Hùng đâu rồi mẹ?"

Bà Ngọc nghe vậy thì mỉm cười — một nụ cười chứa chan cảm xúc — rồi chỉ tay về chiếc giường bệnh kế bên, kèm theo một tiếng suỵt dịu dàng:

"Ở đó, con..."

Dương từ từ quay đầu sang.

Và tim anh như khựng lại.

Trên giường bệnh sát vách, Quang Hùng đã nằm yên từ bao giờ. Cơ thể cậu sạch sẽ, áo quần gọn gàng, không còn chút dấu vết nào của cơn mưa lớn lúc trước. Đôi mắt khép hờ, hàng mi dài cong cong in bóng lên gò má tái nhợt. Môi đỏ nhạt khẽ hé mở, tiếng thở đều đều vang lên khe khẽ như khúc ru ngủ nhẹ nhàng.

Đăng Dương bỗng thấy yên tâm tới lạ. Tên nhóc ấy — người đã liều cả mạng sống mình để cứu anh — giờ đây đang ngủ yên như một thiên thần mệt mỏi sau một cuộc chiến.

Bà Ngọc ngồi bên cạnh giường thêm một lát, tay vẫn khẽ vuốt tóc con trai, rồi sau cùng mới nhẹ nhàng đứng dậy.

"Mẹ ra ngoài nói chuyện với bác sĩ một chút. Con nằm nghỉ nha... đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện ổn rồi..."

Bà chưa kịp dứt câu, Đăng Dương đã gật nhẹ, môi mím lại như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi. Khi bóng lưng mẹ anh khuất sau cánh cửa, căn phòng bệnh trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim thi thoảng tích tích vang lên đều đặn.

Dương quay đầu lại lần nữa, lần này không còn vội vã, không còn bất ngờ, mà là một cái nhìn kéo dài, đầy nặng trĩu. Ánh mắt anh chạm vào gương mặt Quang Hùng như thể đang chạm vào điều quý giá nhất cuộc đời mình.

Một lúc sau, anh chậm rãi đưa tay ra, ngón tay run nhẹ chạm vào mu bàn tay đang đặt hờ bên hông của Hùng.

Bàn tay kia ấm. Ấm thật sự.

Dương khẽ nắm lấy tay cậu, siết chặt như thể sợ rằng nếu buông ra thì người này sẽ biến mất mãi mãi.

Môi anh mấp máy, tiếng nói nhẹ như gió thoảng:

"...Quang Hùng..."

Không có ai trả lời anh cả. Nhưng Dương chẳng cần.

Chỉ cần nắm tay thôi là đủ.

Chỉ cần biết rằng cậu vẫn ở đây, vẫn thở, vẫn tồn tại... là đủ.

Nước mắt rơi xuống má, nhưng Đăng Dương không khóc. Chỉ là... trong lòng chật kín cảm xúc, không lối thoát.

Nếu hôm nay Hùng không đến kịp...

Nếu hôm nay... anh không được Hùng cứu?..

Anh không dám tưởng tượng.

Dương cúi xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay vẫn đang nắm chặt.

Một lời cảm ơn.

Một lời... xin lỗi

⋆ ˚。⋆୨୧˚

tnh thấy nhảm thế nào ý ://




22/04/25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro