Chương 2: Cùng Sáng Tác Giấc Mơ
Buổi tối hôm đó, ánh trăng lặng lẽ phủ xuống con đường ven hồ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo lên mặt nước. Những chiếc đèn lồng treo trước quán cà phê Sayhi tỏa ra ánh sáng vàng dịu, làm nổi bật bầu không khí ấm áp và yên bình.
Bên trong quán, Quang Hùng và Đăng Dương đã hẹn gặp nhau để tiếp tục hoàn thiện bài hát dang dở. Hùng mang theo cây đàn guitar cũ kỹ như đã trở thành người bạn đồng hành quen thuộc. Dương bước vào với một quyển sổ tay nhỏ và cây bút bi, sẵn sàng viết tiếp những câu từ còn bỏ lửng trong lần gặp trước.
Hai người họ chọn ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra hồ lấp lánh ánh sáng. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng guitar nhẹ nhàng vang lên, hòa quyện cùng âm thanh của bút viết lên giấy.
Hùng chậm rãi chơi lại đoạn giai điệu chính – một khúc nhạc man mác buồn nhưng vẫn ẩn chứa một chút hy vọng. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên dây đàn, đôi mắt đăm chiêu như đang tìm kiếm một điều gì đó còn thiếu.
Quang Hùng ngập ngừng hỏi: "Cậu nghĩ thế nào về đoạn mở đầu? Giai điệu này... cậu cảm nhận được điều gì không?"
Dương dừng tay viết, ngẩng đầu lên nhìn Hùng, ánh mắt cậu sáng lên, cậu nhìn anh, mỉm cười nhẹ: "Nó mang một cảm giác về những lời hứa hẹn vĩnh cửu. Như là... lời hứa xuất phát từ trái tim chân thành, thể hiện tình yêu và sự quan tâm sâu sắc dành cho đối phương."
Những lời nói của Dương như chạm đến tận sâu trái tim Hùng – nơi chứa đựng nỗi cô đơn mà anh chưa từng chia sẻ cùng ai.
Hùng hơi lặng người, khẽ gật đầu: "Chính xác, cậu thật sự cảm nhận được điều tôi muốn truyền tải."
Dương im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: "Nhưng cảm xúc trong âm nhạc này vẫn có một khoảng trống, như thể ai đó đang đi tìm sự bình yên sau tất cả những vỡ vụn."
Hùng trầm ngâm, trả lời cậu: "Cậu nói đúng. Là nỗi buồn... nhưng cũng là hy vọng."
Dương nhẹ nhàng nói tiếp: "Âm nhạc của anh luôn có chiều sâu, nhưng thiếu một chút ánh sáng ở đoạn cuối. Nếu chúng ta có thể tìm thấy sự chữa lành, bài hát sẽ hoàn chỉnh hơn."
Suốt cả buổi tối, hai người miệt mài sáng tác. Mỗi lần Dương viết xong một đoạn lời, Hùng lại điều chỉnh giai điệu để phù hợp với cảm xúc của nó. Cả hai dường như chìm đắm trong thế giới riêng, nơi chỉ có âm nhạc và những cảm xúc chân thành.
Dương ngâm nga một đoạn lời vừa viết ra, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc:
"Phút giây ấy để dành cho mãi mãi
Ta mỉm cười nhìn về tương lai
Em à!
Ngày hôm nay cho anh được nói..."
Hùng dừng đàn, đôi mắt anh sáng lên khi nghe đoạn lời này. Anh gật đầu cảm thán: "Tuyệt vời, đây chính là lời ca mà tôi tìm kiếm."
Dương cười cười: "Em đoán đoạn kết nên là niềm tin và lời khẳng định. Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt đẹp, phải không?"
Hùng nghiêm túc: "Đúng vậy, nhưng điều tốt đẹp nhất là có ai đó bên cạnh để cùng bước tiếp."
Dương nghe câu nói ấy, trái tim cậu thoáng rung lên, nhưng chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
Buổi tối hôm đó, ánh đèn mờ của quán cà phê rọi xuống nơi hai chàng trai đang ngồi hòa nhịp cùng nhau trong thế giới âm nhạc của họ. Hùng cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ giữa mình và Đăng Dương – không chỉ là sự đồng điệu trong âm nhạc, mà còn là điều gì đó sâu sắc hơn.
Cây đàn guitar của Quang Hùng đã tìm được giọng hát phù hợp, còn những lời ca của Đăng Dương lại được giai điệu nâng đỡ, dẫn dắt. Cả hai hoàn thành bài hát đầu tiên của mình, và đặt tên cho nó là "Một Đời".
Khi những nốt nhạc cuối cùng kết thúc, cả hai ngồi lại nhìn nhau, nhưng không ai nói thêm điều gì. Mỗi người đều mang trong lòng những cảm xúc khó gọi tên – một sự rung động tinh tế mà cả hai chưa dám thổ lộ.
Bản tình ca đã hoàn thành, nhưng liệu nó có đủ sức mạnh để xóa đi những nỗi cô đơn trong lòng họ? Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ, chờ đợi thời gian và định mệnh dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro