Chương 4: Lắng Nghe Từng Nhịp Đập

Một tuần sau buổi biểu diễn thành công đầu tiên của bài hát "Một Đời", ánh hào quang của buổi trình diễn vẫn còn vương lại trong tâm trí Đăng Dương và Quang Hùng. Tuy nhiên, sự gần gũi của họ giờ đây lại phủ đầy một sự lạ lẫm không dễ gọi tên. Cảm xúc giữa họ đang ngày một lớn dần lên, nhưng vẫn chưa được xác định rõ ràng – như những lời ca còn dang dở trong bài hát.

Hôm nay, họ gặp nhau tại công viên nhỏ gần khu phố cũ của Quang Hùng, nơi từng là nơi anh tìm kiếm cảm hứng cho những giai điệu đầu tiên. Cảnh vật ở đây vẫn giữ nguyên vẻ yên bình, tĩnh lặng, nhưng trong lòng họ, mọi thứ lại rối bời.
Quang Hùng đến từ sớm, ngồi trên chiếc ghế dài đối diện hồ nước. Tay anh cầm cây đàn guitar cũ, những ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, tạo ra âm thanh mơ hồ. Ánh mắt anh như đang đuổi theo những ký ức xa xăm, trong khi gió thu dịu dàng thổi qua làm những chiếc lá khẽ xào xạc dưới chân ghế.

Khi Dương đến, cậu đứng lặng nhìn Hùng từ xa một lúc. Hình ảnh Hùng ngồi cô đơn với cây đàn trong tay khiến tim Dương đập nhanh hơn một chút. Cậu tiến lại gần và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cậu khẽ hỏi: "Anh lại chơi bài đó à?"

Hùng nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cây đàn: "Đúng vậy. Cứ mỗi lần chơi lại, anh lại cảm thấy như mình đang thiếu một phần nào đó."

Đăng Dương nhìn ra hồ nước trước mặt, những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng mặt trời. Giữa họ là một khoảng lặng kéo dài, như thể cả hai đều đang chờ đợi điều gì đó.

Dương cất tiếng, nhẹ nhàng nói: "Anh cảm thấy sao khi bài hát này được nhiều người yêu thích?"

Hùng khẽ thở dài, nhắm mắt lại một lúc lâu rồi mở ra: "Anh cảm thấy vui, nhưng cũng có chút lạ lẫm. Nó giống như một câu chuyện của chính mình, nhưng lại không thể chạm tới tận cùng được."

Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy suy tư nhìn Hùng. Cậu nhận ra rằng Hùng đang trốn tránh một điều gì đó – một cảm xúc sâu thẳm chưa bao giờ được nói ra.

Cậu nhìn thẳng vào Hùng, chân thành hỏi: "Có phải bài hát không chỉ là câu chuyện của anh, mà cũng là của em, đúng không? Cả hai chúng ta đều có những điều chưa được nói ra."

Nghe câu hỏi ấy, Hùng ngừng chơi đàn. Anh nhìn Dương trong giây lát, rồi lại quay mặt đi như muốn giấu đi điều gì trong lòng.

Anh khẽ giọng đáp: "Đúng, nó là của cả hai chúng ta. Nhưng anh vẫn chưa thể hiểu hết cảm giác của mình. Có lẽ... anh sợ điều mình đang cảm nhận."

Cậu tiếp tục hỏi anh: "Anh sợ vì nó quá thật, đúng không?"

Hùng cắn chặt môi: "Đúng. Anh sợ nếu mình nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa."

Dương khẽ mỉm cười, bước đến đứng đối diện Hùng, nhẹ giọng: "Thay đổi không có nghĩa là mất đi, Hùng à. Nếu không nói ra, anh sẽ mãi bị mắc kẹt trong cảm xúc này. Vậy thì, tại sao chúng ta không thử đối diện với nó từ từ? Không cần vội vàng, nhưng đừng để nó chỉ là những lời ca chưa nói hết."

Hùng cụp mắt xuống, giọng nói ngập ngừng như đang giằng xé: "Anh không sợ thay đổi. Nhưng anh không chắc mình đủ dũng cảm để đối diện với chính mình."

Dương cúi xuống, đặt tay lên vai anh: "Anh không phải đối diện một mình. Em ở đây. Dù có là điều gì đi nữa, em sẽ không để anh đi một mình."

Giờ đây, ánh mắt của Đăng Dương đã không còn một chút sự lưỡng lự nào nữa, cậu mỉm cười nói tiếp, giọng đầy quyết đoán: "Thế thì, chúng ta có thể thử đối diện với nó từ từ. Không cần phải vội vàng, nhưng cũng đừng để nó mãi là những lời ca chưa nói hết."

Hùng nhìn Dương, ánh mắt như bừng sáng lên một chút. Anh không biết mình có đủ dũng khí để bước tiếp hay không, nhưng cảm giác trong lòng khiến anh không thể quay lại. Cả hai người họ đều biết rằng những gì đang giữa họ không đơn giản chỉ là một bài hát nữa. Đó là một câu chuyện chưa có hồi kết.

Hùng nhẹ nhàng nói: "Có lẽ... anh sợ mình sẽ làm mất đi sự bình yên mà chúng ta đã có. Nhưng... anh cũng không thể tiếp tục giấu nó mãi."

Dương mỉm cười nhìn Hùng, không nói gì thêm. Cậu chỉ cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Hùng. Một sự thay đổi mà dù không rõ ràng, nhưng đủ để họ nhận ra rằng giữa họ, những cảm xúc đã được xác định.

Bầu trời chiều dần chuyển sang sắc cam nhạt, những tia nắng cuối ngày chiếu qua tán cây, nhuộm vàng cả công viên yên tĩnh. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, cả hai người đều cảm nhận được rằng những gì giữa họ đã bước qua một giai đoạn mới – không còn chỉ là âm nhạc nữa.
Dù không biết rõ con đường phía trước sẽ đi về đâu, nhưng ít nhất, họ đã đủ dũng khí để đối diện với cảm xúc thật của mình. "Một Đời" không còn là một bài hát đơn thuần, mà đã trở thành cây cầu nối đưa họ đến với những cảm xúc chân thật nhất trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro