Counted all my mistakes

Tóm tắt:

MJ đã có một giấc mơ xấu về cha của cô. Vì vậy, cô đã đi đến phía bên kia của thị trấn vào giữa đêm để nói chuyện với người khiến tâm trạng cô tốt hơn. Chà, trái tim tan vỡ sẽ đi đâu lúc 3 giờ sáng? Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra với họ?

___

"Michelle?" MJ nghe trợ lý của mình, Nora, khẽ gõ cửa căn phòng.

MJ ngáp rồi nhẹ nhàng dụi mắt. Cô đã ở văn phòng từ 11 giờ sáng và bây giờ là 10 giờ tối. Cô đã hoàn thành phần lớn công việc của mình cách đây nhiều giờ và có thể rời đi nhưng cô không muốn về nhà. MJ biết rằng cô phải rời đi sớm vì Nora không thể khóa cửa nếu MJ vẫn ở trong.

"Vào đây." MJ cố gắng che giấu sự mệt mỏi nói. Cô đã không thể ngủ lại được.  Mỗi khi MJ nhắm mắt lại, những hình ảnh kinh khủng của cha cô lại lấp đầy đầu cô và cô ghét điều đó.

Đẩy cánh cửa bước vào bên trong, Nora đứng trước bàn MJ với máy tính bảng trong tay. "Một người tên Peter Parker đã mời cô đến bữa tiệc tại nhà anh ta. Nó rơi vào ngày mai và tôi định không đáp lại cho đến khi anh ấy không nhận được câu trả lời, sau đó 3 phút sau anh ấy lại gửi nó."

MJ đã nhớ ra cái tên Peter Parker, một người mà cô đã không nghe thấy trong nhiều năm.

"Đưa tôi xem nó." MJ nói rồi chỉ vào máy tính bảng trên tay Nora. Cô phát hiện ra Peter đã sống ở châu Âu trong hai năm qua và bây giờ anh ấy đã trở lại New York. Cô cũng thấy anh đã mời nhiều người bạn học cũ của mình. Điển hình như Ned Leeds, Liz Allan và Flash Thompson.

"Cô sẽ đi à?" Nora hỏi làm MJ bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ. "Tôi vừa xem qua lời mời của cậu ấy và trông khá dễ thương đấy chứ, những hình ảnh ở châu Âu của cậu ấy thật điên rồ."

Cắn môi, MJ phân vân có nên chấp nhận hay không. Lần cuối cô thấy Peter Parker là khi tốt nghiệp trung học năm năm trước. Họ từng là bạn, thực sự là bạn thân.

Nhưng giống như tất cả các mối quan hệ bạn bè ở trường trung học, họ đã không liên lạc thường xuyên sau khi tốt nghiệp. Nhanh chóng suy nghĩ, MJ đưa lại cho Nora máy tính bảng của mình. Không cần phải đào lại những vết thương cũ. Cô đã có những người bạn mới, những người quan tâm cô và không biến mất khi cô cần họ nhất.

"Oh boh!" Nora nhíu mày nói khi nhìn MJ quyết định.

Quay trở lại chỗ ngồi của mình, MJ ngáp một lần nữa trước khi đứng dậy và vươn vai. "Tại sao chúng ta không tan làm nhỉ? Tôi chắc chắn anh chàng Oliver sẽ chết khi không được nhìn thấy cô." MJ nói với nụ cười toe toét, cô cầm lấy chiếc áo khoác từ giá áo khoác và khoác nó lên vai.

Nora kêu lên 'pssh' và trợn tròn mắt. "Oliver có lẽ là đang ngủ như chết, không quan tâm tôi sống hay chết đâu. Tôi thề! Anh ấy là người bạn trai trẻ con nhất từ trước đến giờ."

Nora kiểm tra và sắp xếp đồ đạc trong túi, MJ không thể không cười thầm.

Nora cười rạng rỡ, nghiêng đầu sang một bên. "Ít nhất anh ấy vẫn thật ngọt ngào, phải không?"

"Đúng vậy." MJ gật đầu khi cô theo Nora ra khỏi văn phòng của mình. Cô đợi Nora thu dọn đồ đạc từ tủ của mình. Họ đi bộ đến xe một cách gấp gáp khi nhận ra trời đã tối muộn, điều đó xảy ra khá nhiều gần đây. MJ chắc chắn rằng Nora muốn hỏi cô tại sao cô lại tránh về nhà nhưng cô không bao giờ có can đảm để nói ra, tuy vậy, MJ rất vui. Cô không muốn giải thích, thế thôi.

"Gặp cô vào ngày mai nhé?" Nora nói lời tạm biệt và ôm MJ một cách nhanh chóng.

"Gặp lại cô sau." MJ nói lời chia tay rồi lại thở dài khi vào trong xe. MJ ghét ở một mình vì những suy nghĩ của cô luôn ăn mòn cô. Vụ giết người của cha của cô đã xảy ra hơn chín năm trước nhưng dạo gần đây nó lại xuất hiện trong đầu cô liên tục. Mới chỉ 14 tuổi, nhưng MJ đã phải chứng kiến điều khủng khiếp đó. Ông đã làm điều sai trái và vào tù nhưng MJ rất ít khi vào thăm ông. Cô không biết tại sao cha cô lại làm điều đó và đó là lí do khiến cô thường xuyên bật dậy vào ban đêm. Có phải cha cô đã làm điều đó không? Hay ông đã nhìn thấy thứ không nên thấy? Có phải nó chỉ là một tội ác do vô tình? MJ sẽ không bao giờ biết bởi vì cha cô đã từ chối nói về chuyện đó.

Nhà của cô không quá xa văn phòng nên cô về nhà khá nhanh. Khi vào nhà, cô nghe thấy tiếng rì rầm của Kitty, nó chỉ làm như thế khi nó đói. MJ biết nó muốn thức ăn mới mà cô đã mua cho nó.

"Thôi nào Kitty." MJ cất áo khoác của mình đi trước khi vào bếp để chăm sóc chú chó lông xù. Nó không có một cái tên. Cô đã tìm thấy nó lang thang trên đường phố vào một đêm mưa ở New York và quyết định đem nó về nuôi. Ngày hôm sau cô đưa nó đến bác sĩ thú y để tiêm ngừa. Cô vẫn gọi nó là Kitty hoặc đôi khi là một cú nhấp lưỡi đơn giản để thu hút sự chú ý của nó.

"Tới ăn nào Kitty." MJ nói rồi đổ thức ăn vào bát. Cô hôn lên đỉnh đầu nó khi nó không chú ý và ăn thức ăn của mình. MJ vuốt ve Kitty một chút trước khi quay vào phòng của mình.

Cởi giày ra, MJ thở dài khi chân cô đang đứng trên sàn gỗ cứng lạnh. Cô cảm thấy ổn hơn, giày cao gót không bao giờ là bạn của cô.

MJ quyết định đi tắm để thư giãn cơ thể.

Nhìn chằm chằm vào gương phòng tắm, MJ bắt đầu lau đi lớp trang điểm của mình. Những quầng thâm dưới mắt cô đã tăng lên khoảng mười lần.

Tất cả những gì cô cần là một giấc ngủ ngon. Chỉ cần có thế, cầu xin vũ trụ?

Nằm xuống giường sau khi ngâm mình, MJ nhận ra mình mệt mỏi đến mức nào. Cả người cô đều đau nhức. MJ nhìn chăm chú vào bầu trời đêm sáng lấp lánh từ cửa sổ trong phòng của cô.

Chú chó của cô không mất nhiều thời gian để nhảy lên giường và tìm một chỗ thoải mái bên cạnh cô.

Bầu trời đêm luôn là thứ mà MJ ngưỡng mộ. Cô yêu cách các ngôi sao lấp lánh trên trời và thế giới bình yên như thế nào. Cô nhớ khi cô chỉ là một cô bé, cô đã cố gắng đặt tên cho từng ngôi sao trên bầu trời. MJ thề rằng cô đã từng nghĩ rằng mình cũng là một trong số đó.

MJ không biết khi nào cô mới có thể ngủ thiếp đi hoặc khi nào thì mọi chuyện dễ dàng với cô hơn nhưng nó có thể kéo dài cả tiếng đồng hồ. Trước khi cô biết điều đó, cô đã thức dậy với mồ hôi nhễ nhại bám vào hai bên giường của cô.

Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là những tia sáng của đêm đó. Nó không xảy ra cùng lúc, chúng xuất hiện như những đợt sóng mạnh đến nỗi chúng làm tê liệt cô. Cô vẫn có thể thấy mình nằm trên tay cha tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tự hỏi rằng cha cô đang chơi một trò đùa bệnh hoạn gì? Cô có thể nghe thấy mẹ cô hét lên gọi cô. MJ vẫn có thể nhìn thấy máu văng lên kệ sách. Đó là một cơn ác mộng mà cô ấy không ngừng "sống lại" .

Nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, MJ cảm thấy loạng choạng khi đi tìm nước uống. Điều này khiến cô thấy rất tệ.

Kitty đã nằm rất yên bình. Vẫn đang ngủ như một đứa bé.

Tay cô run rẩy điên cuồng trong khi cố lấy ly nước. Cuối cùng, cô đã đánh rơi nó và nó vỡ tan thành từng mảnh trên sàn gỗ cứng.

Từ từ lùi vào góc phòng, MJ bắt đầu khóc khi cả người cô trượt xuống sàn bếp. Cô mệt mỏi. Cô mệt mỏi vì mỗi đêm đều kết thúc như thế này.

Cô cảm thấy bị mắc kẹt. MJ không thể nhớ được lần cuối cùng cô cảm thấy bình yên, cách bây giờ nhiều năm. Chờ đã, thực ra cô có thể. Người cuối cùng khiến cô cảm thấy ổn là người bạn cũ Peter của cô. Và cô vừa từ chối lời mời tiệc tùng của anh. Tuyệt thật.

Dụi mắt, MJ nhìn chằm chằm vào cái ly trên sàn nhà. Cô đang suy nghĩ, cô đã nhớ địa chỉ của anh từ thư mời, cô có thể dễ dàng ghé qua đó. Mặc dù bây giờ là 3 giờ sáng nhưng đây là giải pháp duy nhất mà MJ có thể đưa ra.

Đứng dậy từ trên sàn, MJ ngay lập tức đi đến tủ quần áo để chọn giày và áo khoác. Cô sẽ dọn dẹp những mảnh vỡ sau.

Lấy chìa khóa xe, cô vội vã rời đi.

Không mất nhiều thời gian để đến trước cửa nhà anh và không có sự ngượng ngùng nào khi cô bấm chuông cửa.

Nhịp tim của cô tăng cao, MJ nhanh chóng hối hận vì quyết định này. Họ đã không nói chuyện hay gặp nhau trong nhiều năm, liệu anh ấy có biết cô trông như thế nào không? Hãy tưởng tượng sẽ khó xử thế nào nếu cô phải tự giới thiệu bản thân mình.

Thở chậm rãi, MJ dụi mắt lần nữa, cô siết chặt áo khoác của mình. Cô thật sự cảm thấy mình hơi ngu ngốc. Tại sao anh ấy có thể thức dậy lúc 3 giờ sáng cơ chứ?

Khi định quay lại xe, cô đã dừng lại kịp thời khi cánh cửa trước nhà Peter hé mở. Thật ra, cô không chắc là cửa mở hay mình đã làm ầm ĩ nữa.

"Xin chào?" Peter lẩm bẩm. MJ quay lưng về phía cánh cửa một cách chậm rãi để cô bình tĩnh khi gặp lại người bạn cũ. Anh vẫn là cậu bé tóc nâu xoăn mà cô biết từ nhiều năm trước. Mặc dù anh ấy đã cao hơn, đó là một sự kì lạ vì cô có thể tuyên thệ với cuộc đời mình, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Trông anh cũng săn chắc hơn, MJ có thể thấy rõ phòng tập gym giờ là bạn thân của anh.

"MJ?" Peter hỏi trong khi mắt thì mở to vì không thể tin rằng cô đang ở trước nhà mình.

MJ nuốt nước bọt. "Hmm, cậu có thể mời tớ vào chứ? " Cô nhẹ nhàng nói với hy vọng rằng anh sẽ không quay mặt làm ngơ.

"Ừ, ừ, xin lỗi." Peter lắc đầu khi anh bước sang một bên để cho cô bước vào.

Không giống như nơi ở của MJ, nhà Peter mang cảm giác giống như ở nhà thật sự ngay cả khi mới chuyển đến. Anh có những bức ảnh của dì May và chú Ben đang ở cạnh lò sưởi cùng với những bức ảnh khác.

"Này." MJ nói khi đi đến lò sưởi và lấy lên một bức ảnh của năm nhất trung học, Peter và MJ đã đóng vai những cái cây trong vở kịch của trường. "Cậu vẫn còn giữ cái này à?" Cô ấy mỉm cười với chính mình.

"Có phải thấy thật kỳ lạ không?" Anh hỏi với một cái ngáp dài. MJ cảm thấy có lỗi khi đánh thức anh.

"Không có". MJ đã nhanh chóng đặt bức ảnh xuống. "Đêm đó thật là bi thảm, mặc dù tớ không thể tin rằng cậu bị ngã và lăn ra phía trước sân khấu."

Peter bật cười ầm ầm. "Tớ không thể tin rằng cậu theo sau tớ và hét lên rằng có một trận động đất, nó đã khiến tất cả mọi người chạy đi và vở kịch hoàn toàn sụp đổ sau đó."

"Bị cấm túc một tuần cũng đáng mà?" Cô cười toe toét.

Peter lại cười ngồi xuống chiếc ghế dài.

Hắng giọng, MJ đã cảm thấy tốt hơn khi ở đây với anh. Cảm giác giống như không có gì thay đổi.

"Cậu có ổn không?" Peter hỏi khi thấy MJ mất cảnh giác và dường như anh đã nhìn thấy gì đó trong ánh mắt của cô. "Ch-Chỉ là tớ thấy mắt của cậu đỏ và sưng húp."

Mái tóc xõa ra đằng sau tai, MJ thở dài nặng nề. "Tớ ổn." Cô ấy thậm chí không biết tại sao mình nói dối.

"Vẫn là MJ nhỉ." Peter cười khúc khích.

"Cậu nói thế có ý gì?" Cô đề phòng hỏi. Cô không thể thay đổi được, vì nó là bản chất của cô.

Peter đưa tay lên như thể đầu hàng nhưng nụ cười vẫn trên môi anh. "Có nghĩa rằng cậu vẫn không thích giúp đỡ khi cậu cần nó. Ngay cả khi cậu xuất hiện tại cửa nhà tớ lúc 3 giờ sáng trong bộ đồ ngủ của cậu."

MJ thở dài với chính mình. Anh đã đúng, Peter đã đúng một nửa và điều đó thực sự khó chịu. Khoảnh khắc này gợi nhớ rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ.

"Điều này thật lạ, đặc biệt là sau khi cậu từ chối bữa tiệc tân gia tớ mời." Anh ấy nhìn chằm chằm vào cô.

Cắn môi, cô ngồi xuống bên cạnh Peter. "Tớ xin lỗi về điều đó, có lẽ tớ đã suy nghĩ quá nhiều?"

"Đừng nói như thể nó là một điều xấu." Peter cố gắng an ủi cô.

MJ thốt ra một tiếng kêu nhỏ thể hiện sự biết ơn. Cô tự nhủ phải để cho Peter thấy cô luôn tích cực về mọi thứ.

"Có một điều gì đó không giống MJ?" Cô hỏi trong khi lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, điều đó rất mới mẻ với cô ấy. Chuyện gặp lại Peter sau ngần ấy năm thực sự làm của cô lo lắng.

Peter gật đầu thúc giục cô tiếp tục.

"Tớ vẫn thường gặp những cơn ác mộng về cha tớ.." Cô thừa nhận, Peter đã ngồi dậy khi đề cập đến cha cô. "Tớ đã có một đêm thực sự tệ và điều duy nhất tớ có thể nghĩ lúc này là gặp cậu để tâm trạng tốt hơn."

Peter xích lại gần và choàng tay lên vai cô. "MJ, tớ rất xin lỗi."

Quay sang anh, cô có thể nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt của anh bây giờ đã tràn ngập sự lo lắng. Đôi mắt giống hệt người đã giúp cô trên sàn nhà khi cô chìm nước mắt trên hành lang ở Midtown nhiều năm trước đây. Đôi mắt giống như người đã hứa với cô mọi thứ sẽ ổn, đôi mắt giống như người cô từng yêu.

"Thật là kinh khủng." Cô cảm thấy những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra. "Tớ không biết tại sao nhưng nó thật quen thuộc giống như tớ đã trải qua cậu biết không? Tớ thấy cậu rất thật khi ở trên sàn nhà, tớ có thể cảm thấy bản thân mình đã chạm vào cậu."

Peter nắm nhẹ tay cô. "Tớ biết chúng ta đã không còn là những đứa nhóc 15 tuổi nữa nhưng nếu cậu cần ngủ qua đêm thì tớ sẽ đưa cậu thêm chăn của tớ. Cậu có thể ngủ trên giường của tớ và tớ ngủ trên sàn, cậu thậm chí có thể vẽ trên khuôn mặt của tớ như cậu đã từng làm."

MJ mỉm cười, nó không lớn nhưng nó đã ở trên môi cô. Nhìn xuống bàn tay đang rời ra, MJ siết chặt nó trở lại.

"Tại sao cậu rất tốt với tớ, Peter Parker?" MJ hỏi khiến họ chạm mắt nhau một lần nữa.

Lấy tay trái lau những giọt nước mắt đã khô, anh không mất nhiều thời gian để đưa ra câu trả lời. Giống như anh đã biết câu trả lời trước khi cô hỏi.

"Tại sao tớ lại không thể?" Anh hỏi. "MJ, cậu xứng đáng được hạnh phúc và đó là nhiệm vụ của tớ, tớ phải đảm bảo rằng cậu luôn hạnh phúc ... ít nhất là khi ở cạnh tớ." Anh nhìn như thể anh muốn nói nhiều hơn nhưng anh đã ngừng lại.

Dựa đầu vào vai của Peter, MJ cảm thấy an toàn hơn. "Tớ chỉ cần câu trả lời. Tớ cảm thấy nếu biết chúng, những giấc mơ sẽ biến mất."

Peter nghiến chặt răng. Anh ghét cảm giác của cô bây giờ và điều đó làm anh khó chịu vì anh không thể nói câu trả lời cho cô. Tin tưởng ông ấy, anh đã cố gắng. Peter là người đã tìm ra cha cô là kẻ giết người nhờ trực giác khác của anh: Spider-Man. Ông ta đã không nói gì ngay cả khi Peter treo ông lơ lửng trên tòa nhà Empire State. Đó là thời gian thực sự đen tối cho cả hai vì Peter gần như đã phá vỡ quy tắc lớn nhất của anh; giết chết một ai đó. Anh chỉ muốn ông ta không tổn thương MJ nhiều hơn. Không có gì khiến anh rơi vào một cơn lốc hơn là nhìn thấy MJ tràn ngập đau đớn.

Nhưng nó có vẻ như thể anh chàng sợ nói hơn sợ chết. Đó là một âm mưu lớn hơn. Có phải chính anh là người thực sự đứng sau chuyện này? Đó là lí do thực sự khiến Peter sang châu Âu, anh vẫn theo đuổi vụ án này và anh sẽ không từ bỏ cho đến khi MJ được yên bình.

"Tớ ước gì có thể bảo vệ cho cậu." Anh nói.

MJ sụt sịt một chút rồi nhận ra cô và Peter vẫn còn nắm tay, cô chậm rãi buông ra. "Tớ không muốn điều gì xảy đến với cậu."

Ngồi thẳng dậy, MJ cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô không thích mình dễ bị tổn thương như vậy. "Vậy cậu đã làm gì khi đến đó?"

Peter nhìn MJ một chút trước khi trả lời. Anh không chắc chủ đề này có nên được thay đổi hay không nhưng anh chịu thua. Cái nhìn cầu xin trong mắt cô nói với anh rằng cô rất muốn tiếp tục.

"Tớ đã tận hưởng thời gian sống ở châu Âu trong hai năm qua, tớ nghĩ tớ cần phải thoát khỏi New York nhưng hóa ra đó là nơi duy nhất tớ thuộc về.", Peter thú nhận chuyện của cha MJ ở châu Âu đã dẫn anh trở lại ở New York.

"Châu Âu, thật sao?" MJ đã cố gắng tỏ ra ngạc nhiên như cô chưa phát hiện ra điều này trước đó. "Tớ nghĩ nếu tớ chuyển đến châu Âu, tớ không bao giờ quay trở lại đây."

"Đó chỉ là những gì cậu nghĩ," Peter nói và lắc đầu. "Nhưng cậu sẽ nhớ nơi này, luôn là như vậy."

MJ cười nhạt. "Tớ đã không đi đâu xa trong suốt những năm qua, tớ cũng đã thử hẹn hò với một chàng trai và hóa ra anh ta chỉ là một tên rác rưởi."

"Chúng ta đều có các mối quan hệ thất bại" Peter thở dài khi nhớ lại vô số lần mà bản thân anh đã có cơ hội để mời MJ ra ngoài nhưng anh luôn luôn sợ hãi. Anh không bao giờ có can đảm để hỏi bất cứ điều gì với cô tương tự như "Cậu sẽ đi chơi với tớ nhé?"

"Ồ," MJ trêu chọc anh. "Parker không có bạn gái à?"

Nghiêng đầu sang phía cô, Peter mỉm cười. "Đừng nói rằng cậu chỉ quan tâm đến tớ vì chuyện đó. Các cô gái đều cho rằng tớ chán ngắt."

MJ cau mày. "Đừng nói vậy, cậu là một chàng trai tuyệt vời và nếu cô ấy không thấy điều đó thì cô ấy rõ ràng thật ngu ngốc."

"Cậu là ai và cậu đã làm gì với MJ?" Peter cười lớn.

MJ có thể cảm thấy mình ổn hơn, cô không còn căng thẳng như khi cô mới đến. Cô biết ơn Peter vì điều đó. Nói chuyện với anh làm cô thấy thoải mái, nó luôn luôn có tác dụng. Có lẽ anh có một loại phép thuật và đó là lí do anh luôn biến mất vào những thời điểm ngẫu nhiên trong ngày chăng.

Đứng dậy từ chiếc ghế dài, MJ bước vào bếp nhà Peter như thể đó là nhà mình, sau đó mở một túi khoai tây chiên đặt trên bàn. Anh tựa người vào khung cửa. Cô nghĩ có thể anh muốn cô nói nhiều hơn về những cơn ác mộng nhưng cô đến đây để tránh xa nó.

"Peter." MJ gọi anh khi cô đang lục gói khoai tây. "Làm thế nào mà cậu luôn biến mất vào những thời điểm ngẫu nhiên nhất vào những năm trung học?"

Peter nuốt nước bọt. "Biến mất?" Anh nở một nụ cười lo lắng. "Tớ là ai? Houdini à?"

MJ nghi ngờ nhìn anh. "Tớ không biết, có lẽ vậy." Cô ấy nhún vai. "Có vẻ cậu luôn có những bí mật to lớn. Tớ chỉ nghĩ cậu đang lén lút làm một số thứ ngu ngốc."

"Ah!" Peter nói rồi vẫy tay với cô. "Đây mới là MJ của tớ."

Cô trợn tròn mắt cười. "Cậu đang giấu gì, Peter?"

Ngồi trên bàn bếp, đối diện với cô là Peter đã mở cái túi khoai tây theo cách của anh và nhét một ít vào miệng mình.

"Tớ là một quyển bách khoa toàn thư, hãy hỏi tớ bất cứ điều gì cậu muốn biết." Anh cố gắng nói dối thật tự nhiên để không bị cô phát hiện.

MJ nhìn Peter đầy nghi ngờ. Anh chắc chắn đang che giấu điều gì đó và MJ hỏi về nó khiến anh bồn chồn. Tốt thôi, nếu anh không muốn nói với cô thì cô sẽ không ép anh.

"Hmm, cậu và Ned vẫn ổn chứ?" Cô hỏi để thay đổi chủ đề và sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt của Peter làm MJ gần như bật cười.

Đẩy túi khoai tây ra phía sau, Peter ngả người về phía cô. "Tớ sẽ không làm gì được nếu không có Ned. Cuộc sống của tớ sẽ là một đống đổ nát mất."

"Tớ tin điều đó." Cô nhếch mép cười. "Cậu ấy luôn là 'người tư vấn' tốt nhất của cậu. Tớ nhớ cậu ấy và các trò đùa của cậu ấy."

"Cậu biết rằng cậu có thể gặp lại Ned nếu cậu quyết định đến bữa tiệc của tớ." Peter nói.

"Một lời mời riêng tư?" MJ nhíu mày. "Đó chính xác là những gì tớ đang chờ đợi."

Mắt anh sáng lên khi nhìn cô mỉm cười với anh. Cô thật xinh đẹp ngay cả khi đôi má cô ứa nước mắt và đôi môi hơi nứt nẻ. Mắt cô vẫn sưng húp nhưng Peter biết cô vẫn là người đẹp nhất mà anh từng biết.

"Tớ có thể chấp nhận ý tưởng ngủ qua đêm của cậu đó." MJ ngáp dài trên ghế. "Tớ sẽ đi ngủ một lát trước khi tớ phải về nhà và chuẩn bị sẵn sàng cho công việc."

MJ cười khúc khích đưa tay vào túi khoai tây chiên để lấy thêm vài cái nữa.

Peter đứng dậy lau tay. "Tớ sẽ đi lấy chăn cho cậu."

MJ vẫn mỉm cười khi nhìn Peter bước ra khỏi phòng. Thật điên rồ khi anh dễ dàng khiến cô quên đi những rắc rối của mình. Điều đó khiến cô cảm thấy tệ vì không được nói chuyện với anh nhiều hơn trong quá khứ. Peter là một trong những người bạn thân nhất của cô và sau đêm này, cô thực sự tin rằng anh sẽ vẫn ở bên cô như vậy.

"MJ!" Tiếng Peter gọi vọng từ trên cầu thang.

Đóng gói khoai tây lại, đi theo giọng Peter, những ngón tay của cô lướt qua nhiều tấm hình được đóng khung trên cầu thang. Hình dì May và chú Ben và thậm chí có hình anh và bố mẹ anh được chụp từ lâu. Peter chưa bao giờ thực sự nói về cha mẹ của mình, nhưng MJ đã không biết làm sao Peter có thể thoải mái với điều đó.

Lướt qua một vài chiếc hộp chưa mở, được xếp chồng lên hành lang, MJ đi vào phòng Peter, nơi anh đang đứng với một chiếc chăn lên giường.

Điều đầu tiên MJ thấy là mọi thứ dường như bị đẩy vào một góc phòng. Như thể nó được ném vào đó một cách vội vàng. Hừm. Anh thực sự đến đây để làm gì?

Đi đến giường Peter, MJ đẩy những chiếc gối lộn xộn sang một bên và ngáp một cái ngáp dài. "Peter." Cô nói chậm rãi khi nhìn anh đi đến tủ quần áo để lấy một cái gối khác cho mình.

Anh lẩm bẩm 'yeah.'

"Cậu có bao giờ nói về cha mẹ mình không?"

Peter đột nhiên cứng người khi câu hỏi rời khỏi miệng MJ. Cô chợt hối hận khi lại hỏi nó.

"Không-" Ngay lập tức, anh nói rồi nhanh chóng lấy gối của mình sang phía bên kia của căn phòng và đặt nó xuống trên tấm nệm mà anh đã chuẩn bị sẵn.

MJ leo lên giường Peter, chuẩn bị sẵn sàng để làm cho mình thoải mái. "Cậu nghĩ rằng tớ không có thời gian? Thôi nào, tớ luôn sẵn sàng mở lòng, cậu có thể nói với tớ mọi khi cần."

"Không!" Tiếng anh nói chắc chắn hơn khiến MJ giật mình nhẹ.

MJ từ từ nằm xuống giường. Cô đang bối rối, Peter chưa bao giờ lớn tiếng với cô. Đó là lí do cô biết anh thật sự nghiêm túc và quyết định không hỏi gì nữa.

Peter thở dài. "Tớ xin lỗi MJ-"

"Không, đừng xin lỗi," MJ cắt lời. "Đó là lỗi của tớ, tớ xin lỗi, nếu cậu muốn nói chuyện về họ, cậu đã nói từ nhiều năm trước."

Peter đã tắt đèn phòng của mình.

"Thật sự tớ cũng không biết nhiều." Peter nói dưới màn đêm. "Đó là lý do tớ không thường xuyên nhắc về họ. Mọi người có rất nhiều thắc mắc mà tớ không thể trả lời và nó khiến tớ thất vọng vô cùng."

"Điều đó thật sự rất buồn-" MJ thì thầm khi nói về cha của cô và không nhận được hồi đáp. "Dì và chú của cậu không bao giờ nói bất cứ điều gì về họ ư?"

Peter đã im lặng một chút.

"Họ luôn dặn rằng tớ càng ít biết thì càng tốt." Peter có thể cảm thấy mình đang xúc động. Một lý do khác khiến anh tránh các chủ đề về cha mẹ. Tất cả những gì anh biết là về tai nạn máy bay và anh sợ anh sẽ bao giờ biết được tất cả.

"Peter." MJ gọi anh khi đang nhìn trên trần nhà. Có lẽ họ được sinh ra để làm bạn với tất cả bi kịch mà họ đã trải qua trong đời. Có lẽ họ là chất keo gắn kết với nhau. Ngay cả sau nhiều năm xa nhau, keo vẫn còn dính.

"Cậu không nói dối tớ điều gì chứ?"

MJ có thể cảm nhận trái tim mình đang đập nhanh sau khi hỏi. Cô cảm thấy mình ngu ngốc. Tại sao cô lại lo lắng về Peter? Điều tiếp theo mà MJ biết là... là tấm chăn được nhấc lên... và Peter đã chui vào.

"Tớ xin lỗi vì đã không liên lạc với cậu suốt nhiều năm qua." MJ thú nhận. Trái tim cô đã trở lại nhịp độ bình thường và cô có thể nói chuyện lại mà không cần phải tự lừa dối mình.

Peter cũng quay sang phía của cô. Ngay cả khi phòng tràn ngập bóng tối, MJ dường như vẫn thắp sáng nơi này. Cô trở nên dịu dàng hơn và bình tĩnh nhìn anh.

Đôi má anh đỏ lên.

MJ cười rồi nhìn xuống đôi môi của Peter. Cô lại cảm thấy lo lắng. Rúc mình trong chăn, cô cố gắng nhìn vào bất cứ thứ gì khác ngoài anh. Cách Peter nhìn cô khiến bụng cô rung lên. Cái quái gì thế. Bụng cô đau nhói. Do những miếng khoai tây chiên à?

"Cậu có ổn với những cơn ác mộng chưa?" Peter hỏi như muốn chắc chắn rằng MJ đã ổn trước khi cô chìm vào giấc ngủ.

MJ đã không suy nghĩ nhiều trước hành động tiếp theo của cô. Nghiêng người về phía Peter, cô nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Peter, cơ thể của cô đã nói với cô ấy rằng đây là điều đúng đắn nên làm nhưng cô vẫn sợ. Tay cô run rẩy khi Peter đáp lại cô. Môi anh thật nhẹ nhàng và ngọt ngào. MJ có thể cảm thấy cánh tay anh ôm chặt cô khi họ hôn sâu hơn. Tay Peter chạm vào da cô khiến cô cảm thấy như đang bốc cháy. MJ luồn tay vào mái tóc của Peter và cô ấy khẽ giật mạnh.

"Chờ đã, chờ đã." Peter nói khi rời khỏi MJ, nín thở. "Tại sao cậu lại khóc?" Anh thì thầm, ôm lấy khuôn mặt của cô và dùng tay của mình để lau nước mắt. Anh không thể tin rằng anh và MJ vừa hôn nhau, nó không giống như anh tưởng tượng. Nó quá tuyệt vời và anh vẫn còn bị sốc.

Ngồi dậy trên giường, MJ thậm chí không biết cô đã bắt đầu khóc. "T- Tớ không biết," Cô ấy thừa nhận, rồi ném tấm chăn ra khỏi người.

Peter ngồi dậy và cố gắng trấn tĩnh cô.

"Đó là một sai lầm, tớ rất xin lỗi." MJ bắt đầu hoảng sợ. Cô và Peter tốt hơn khi là những người bạn. Nụ hôn này chắc chắn sẽ làm mọi thứ rối tung lên. Cách Peter đáp lại cô giống như anh đã thể hiện tất cả những cảm xúc bị dồn nén của mình. Peter không thể thích MJ theo cách đó, anh không thể.

"MJ, không phải sai lầm." Peter nói rồi lấy một nắm cánh tay của cô để cô không chạy trốn khỏi anh. "Cậu hôn tớ có nghĩa là cậu muốn làm điều đó."

"Tớ chỉ là quá xúc động về cha tớ. Peter, nó là một sai lầm."Cô đã cố gắng bảo vệ mình nhưng Peter biết cô đang nói dối. Tại sao cô hôn anh rồi từ chối anh nhanh đến vậy? Tất cả những gì anh muốn làm là ôm cô và nói với cô ấy thế giới sẽ là ổn.

Peter thở dài nặng nề khi anh buông tay cô ra.

"Tớ nên về nhà." MJ run rẩy nói khi đứng dậy từ giường Peter. Chân của cô đang chao đảo. Cô thật sự không biết mình đang nghĩ gì? Tại sao làm hỏng một chuyện tốt, tại sao lại ngu ngốc như vậy?

MJ vụng về thực sự khi cô vấp phải đống vật phẩm mà Peter đã đẩy sang một bên phòng anh.

"MJ! Chờ đã!" Peter hét lên, anh gần như nhảy ra khỏi giường nhưng nó đã quá muộn.

MJ nhìn thấy thoáng qua một bộ đồ. Bộ đồ mà cô nhìn thấy đang xoay quanh thành phố New York cứu bà ngoại khỏi vụ cướp súng, ngăn chặn tội ác trước khi nó bắt đầu và chính bộ đồ mà cô nhìn thấy lờ mờ vài ngày sau cái chết của cha cô trong bối cảnh hiện trường vụ án. Đó là bộ đồ Spider-Man. Peter là Người Nhện.

Nhanh chóng đứng dậy khỏi sàn, MJ đã định ra khỏi cửa nhưng bị chặn lại khi chân cô bị kẹt tại chỗ.

"MJ tớ có thể giải thích, làm ơn!" Peter năn nỉ, anh chỉ cần vài giây để đưa MJ trở lại.

Nhìn xuống dưới chân cô, MJ hét lên. Điều này thật kỳ quái.

Bước sang chỗ MJ, Peter đưa tay lên miệng, cố gắng làm cho cô ấy không hét lên.

"Ssh, ssh." Peter nói khi nhìn chằm chằm vào mắt cô. Đôi mắt sợ hãi của cô nói lên tất cả. Anh không biết phải làm sao. Người nhện không bao giờ là mối đe dọa, không có gì phải sợ.

"Được rồi!" Anh kêu lên khi anh biết cô sẽ không chịu im lặng. Anh đi đến bàn cạnh giường ngủ của mình và nắm lấy một con dao bỏ túi rồi phóng lên tường để giải phóng cảm xúc của mình.

Khi MJ được tự do, cô ngã vào người Peter. Nỗi sợ hãi của cô sau đó biến thành sự tức giận khi cô bắt đầu đánh mạnh vào ngực Peter. Đây là bí mật lớn mà anh đã che giấu trong suốt những năm qua. Anh không thể tin tưởng để nói cho cô và đó là lí do làm tổn thương cô nhất.

"Cậu đã ở đó!" Cô hét lên. Peter nắm lấy tay cô nên cô không còn có thể đánh anh. "Tại sao cậu lại ở nhà nhiều ngày sau khi cha tớ qua đời! Cậu đã làm gì!"

"MJ! Nghe anh này!" Peter hét lên trong tuyệt vọng. Anh cần cô bình tĩnh để anh có thể tự giải thích lí do tại sao anh không bao giờ nói với cô hay bất cứ ai về vấn đề đó.

"Hãy để tớ đi!" Cô gạt tay anh ra khỏi mình. "Cậu đã làm gì với cha tớ?"

"Anh không làm gì cả, anh hứa với em!" Peter nói bằng tất cả sự trung thực. "Anh đã cố gắng để tìm hiểu những gì đã xảy ra. Anh thề với em!"

"Cậu nói dối!" MJ gào lên với khuôn mặt giận dữ. "Cậu đã rình rập như một kẻ giết người hàng loạt và cậu không bao giờ cho tớ biết chuyện đó. Đó là lý do cha tớ sợ nói chuyện, phải không? Ông ấy sợ cậu!"

"MJ! Em sai rồi!" Peter cố gắng giải thích cho chính mình.

"Cậu đã làm gì?" MJ cảm thấy mình tan vỡ. "Chỉ cần cho tớ biết, làm ơn, tớ muốn biết tất cả."

"Anh không liên quan đến cái chết hay vụ án của cha em." Peter nói. MJ sụp đổ trong vòng tay của anh. Một lần nữa, cô lại chìm trong nước mắt và cô không thể dừng lại. Ngực của cô nặng trĩu và đột nhiên cảm thấy căn phòng thật chật hẹp.

Peter vòng tay ôm lấy cô và xoa lưng để cô thoải mái. "Anh nói thật." Anh thì thầm khi anh hôn lên đỉnh đầu cô.

"Em chỉ muốn nghe câu trả lời." Cô nói khi nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt, cả hai đều trầm lặng ngồi trên sàn nhà Peter. Cô nắm chặt vai anh, vùi đầu mình vào cổ anh.

"Anh biết." Peter nói. Anh giữ MJ cẩn thận trong vòng tay của mình như thể nếu anh di chuyển quá nhiều cô sẽ tan vỡ thành từng mảnh. "Anh sẽ giúp em, anh hứa."

Họ ngồi như vậy trong vài giờ. Peter không thể tìm một cách nào tốt hơn là dành cả đêm còn lại cho MJ. Bây giờ, cô đã biết bí mật lớn nhất của mình và điều đó khiến anh cảm thấy gần gũi hơn với cô hơn bao giờ hết. Không ai biết về nửa kia của mình và nó giống như một gánh nặng được nhấc khỏi vai anh.

Nếu anh đếm tất cả lỗi lầm của mình, thì điều sai lầm nhất của anh là đã không nói cho MJ sớm hơn. Cô biết sự thật về anh, cô đã chấp nhận anh vậy tại sao anh phải sợ?

Sau đêm nay, mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ tiến xa. Peter chắc chắn anh sẽ bảo vệ MJ đến cuối đời.

___

Đây là lần đầu tớ dịch truyện thế nên có thể có sai sót. Tớ rất hi vọng các cậu thích nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro