Chapter 10: The Makeup

Hôm nay là ngày Liz đến RISD và gia đình MJ sẽ đến dự lễ kỷ niệm của cha mẹ cô. Họ chắc chắn đã nhốt MJ trong phòng của cô cho đến khi xe buýt rời khỏi trường, bố mẹ cô sẽ không tha thứ nếu cô lén lút trốn đi.

MJ đã không nói chuyện với Peter nhiều ngày, cô tránh mọi liên lạc với anh. Ngay cả khi Ned và Liz nói cô đã phạm phải một sai lầm lớn, MJ vẫn không thể tự mình đến gặp anh ấy. MJ biết cô ấy thích Peter và đó là điều đáng sợ. Vậy tốt hơn cô nên hờn dỗi hơn là thừa nhận bất cứ điều gì. Điều này hoàn toàn mới đối với cô và cô không biết cách diễn tả chính xác.

"Con yên lặng hơn so với thường ngày." Mẹ cô nói khi bà và MJ đang gấp khăn và chăn cho mọi người. "Mẹ có nên lo lắng không?"

Hít thật sâu, MJ tiếp tục gấp, cô thật sự không biết phải nói gì với mẹ mình."Không, chỉ là uh-, con buồn về chuyện RISD."

"Sẽ còn rất nhiều cơ hội khác, và nó an toàn hơn cho con nữa." Mẹ cô nói, một nỗ lực thất bại để làm cho cô khá hơn.

MJ khẽ cười thầm. "Mọi người định sẽ làm gì khi con vào đại học chứ? Nhất là khi nó cách đây hơn 3 giờ đi đường."

"Chúng ta sẽ vượt qua cây cầu dài và đến đó." Mẹ cô nhanh chóng gật đầu khi cánh cửa phòng ngủ của khách mở ra và cha cô bước vào.

"Ned đang ở dưới lầu." Ông nói với một nụ cười.

"Cảm ơn Chúa!" MJ nói rồi đặt chiếc khăn trên tay xuống và không lãng phí bất kỳ thời gian nào để rời đi và bật nhảy xuống cầu thang. Ned đã đến giải cứu cô!

"Tớ chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy." MJ đã đến và trao cho Ned một cái ôm. "Tớ suýt nữa đã rơi vào cuộc tranh cãi khác với cha mẹ, và may mắn nó không xảy đến."

Ned đứng ngượng nghịu như thể cậu đang cố giấu điều gì đó. Bây giờ đến lượt MJ thắc mắc, cô có nên lo lắng hay không đây.

Cậu ấy đang cố che giấu điều gì chứ?

"Cậu ổn chứ?" MJ nhướng mày nghi ngờ.

"Tệ thật, không giấu được cậu rồi." Ned thở dài rồi thả mình xuống ghế. "Tớ đã cố gắng nhưng cậu quá nhạy bén, Liz đã không đến RISD."

"Gì cơ?" MJ giật mình trước lời Ned nói. "Ý cậu là sao? Cậu ấy vừa gửi cho tớ hình trên xe bus vào một tiếng trước."

Ned bắt đầu gãi sau gáy như thể cậu không muốn làm 'đổ đậu'*

*Thành ngữ này có nghĩa  tiết lộ thông tin bí mật dù vô tình hay cố ý, thường làm hỏng sự bất ngờ hoặc một kế hoạch khác. ... Nếu ai đó vô tình hoặc cố tình lật đổ lọ, những hạt đậu sẽ tràn ra ngoài và "bí mật" sẽ được tiết lộ sớm hơn dự định, do vậy chúng ta có thành ngữ "spill the beans".

"Ned." MJ nói một cách chắc chắn.

'Tốt thôi." Ned nổi giận. "Tớ đã giúp cậu ấy photoshop vì cậu ấy nói với tớ rằng cậu mới là người thực sự xứng đáng để đi, nếu cậu không thể thì tại sao cậu ấy phải đi? Liz đánh vào tình bạn giữa chúng ta nên tớ có thể không giúp được sao?"

"Hai cậu ngu ngốc à?" MJ chắp hai tay lại trong sự thất vọng tràn trề. "Có gì tốt khi cả hai bọn tớ đều không đi?"

Ned nhún vai.

Đảo mắt, MJ cầm chìa khóa xe và đi ra cửa trước. "Đến gặp kẻ ngu ngốc tên Liz nào!"

Gửi nhanh cho bố mẹ một tin nhắn để họ không hoảng loạn khi không biết cô sẽ đi đâu.

Liz sẽ đi tàu đến RISD nếu MJ tự mua vé và kéo Liz theo. Liz không cần phải cảm thấy buồn về việc MJ không thể đi và cô ấy có thể đi. Đây là ước mơ của họ và một trong số họ đang thực hiện được nó. Tất cả chuyện này đã khiến MJ buồn về việc buộc tội Liz phá hoại cô... cô thật sự nên xin lỗi Liz.

"Tớ thấy thật ấm áp khi cậu ấy không chịu đi vì không có cậu." Ned nói.

'Tớ thấy nó thật ngu ngốc." MJ không đồng ý với Ned. "Phiền cậu tìm chuyến tàu tiếp theo đến Đảo Rhode. Liz sẽ phải đi chuyến này dù cậu ấy thích hay không!"

Không mất nhiều thời gian để đến nhà Liz vì nó chỉ cách nhà cô vài khu. Cô không biết nên giải thích như thế nào để Liz hiểu cô ấy cần phải đi.

Liz đang ngồi trước hiên khi Ned và MJ đến. Cô đã phun ra hết coca anh đào trong miệng vì quá sốc.

"Nghiêm túc à Ned?" Liz rên rỉ, nhanh chóng vặn nắp chai coca lại để sẵn sàng chịu đựng cơn thịnh nộ của MJ.

"Xin lỗi." Ned xoa hai tay. "Cậu ấy đã chui vào đầu tớ và kéo nó ra, tin tớ đi!'

Liz liếc nhìn Ned. "Tớ đã không đi bởi vì cậu đã nói cậu là họa sĩ giỏi hơn và cậu xứng đáng với vị trí này nhiều hơn tớ."

MJ muốn tự đấm mình. 'Tớ không phải là người giỏi hơn, tớ chỉ vô cớ nổi điên và nói ra bất cứ thứ gì để cậu hiểu lúc đó tớ cảm thấy thế nào."

Liz gầm mặt xuống đất và chỉ biết đá vào cỏ trên sân.

"Nhìn này' MJ thở dài, cố giúp người bạn thân của mình. "Cậu xứng đáng với nó hơn tớ, cậu thực sự đã hoàn thành đúng mục tiêu của mình, cậu đã lên kế hoạch rất lâu, cậu đặt cả trái tim mình vào từng thứ và nó rất đẹp. RISD sẽ rất vui khi có được cậu. Thực tế là cậu vẫn đang đứng ở đây và tớ đang cướp đi của họ một tài năng."

"Wow," Ned thở hổn hển. "Một bài diễn văn tuyệt vời."

"Tớ xin lỗi vì đã nói những điều đó, Liz." MJ chịu đựng sự thôi thúc muốn chạy trốn và ôm cô ấy bởi vì cô không biết Liz đang đứng cùng cô ngay lúc này.

Bước xuống bậc thang để đến gần MJ, Liz khụt khịt cố kìm nước mắt.

"Tớ yêu cậu, MJ." Cô ấy phá tan đi sự lo lắng của MJ bằng cách ôm lấy cô vào lòng.

"Tớ cũng yêu cậu." MJ ôm chặt Liz lại hết mức có thể.

"Tớ cũng yêu bản thân mình nữa." Ned giả vờ khóc rồi ôm cả hai người. Không ai có thể tách rời ba người họ ra.

Thoát khỏi cái ôm, Liz lau mắt và đứng thẳng dậy. "Cậu có thể đi với tớ đến gara để lấy dự án của tớ không? Tớ muốn cho cậu xem tác phẩm mới nhất mà tớ đã hoàn thành."

MJ gật đầu, lập tức theo sau Liz và Ned cũng vậy. Cô tự hỏi Liz đã làm được những gì trong những ngày qua mà không cho cô biết. Nếu như nó nằm trong số bí mật tối mật thì hẳn phải rất tuyệt vì Liz đã chia sẻ tác phẩm của mình với MJ và Ned.

Mở cửa nhà để xe, Liz để MJ bước vào bên trong trước và sau khi MJ biết thì cánh cửa đã đóng sầm lại sau lưng cô và cô có thể nghe thấy rằng nó đang bị khóa.

"Các cậu!" MJ hét lên rồi nhanh chóng đập cửa. "Điều này không vui tí nào, nhanh mở cửa cho tớ!"

"Tớ thật sự xin lỗi nhưng tớ nhất định phải làm vậy!" Liz hét qua cửa. "Nhưng đây là cách duy nhất để cậu gặp Peter."

"Cái gì?" MJ nói rồi quay lại nhìn nhà để xe, cô phát hiện Peter bị trói chặt vào một cái ghế với miệng đầy băng dính ở trong góc. "Ôi chúa ơi!"

MJ vội vã chạy đến chỗ anh và nhanh chóng xé băng dính ra khỏi miệng Peter.

"Bạn của cậu thật sự điên rồi" Anh thở mạnh. "Tớ đã ở đây 30 phút và họ đã trói tớ ngay khi nhìn thấy tớ."

Tìm dây thừng trên cổ tay anh, MJ đã không thể giấu sự tức giận của mình cho cả Liz và Ned. Toàn bộ chuyện này là một trò lừa đảo khổng lồ để đưa cô đến đây với Peter. Thật dối trá.

"Họ đã nói gì để cậu đến đây?" MJ hỏi khi đang cố gắng tháo rời sợi dây thừng.

"Nói rằng cậu đã say xỉn và cần một cách để lén đưa cậu về nhà mà không bị phụ huynh phát hiện." Anh trả lời khi đang xoa bóp cổ tay của mình.

"Cậu thực sự tin thế à?" MJ đứng lên.

Peter nhún vai. "Tớ không biết, tớ chỉ-," Peter lắc đầu không nói thêm gì.

"Chỉ gì cơ?" MJ hỏi khi đang bước đến cửa sổ gara và cố cạy nó ra, nhưng nó không hề nhúc nhích. Cửa sổ đáng lẽ phải mở.

"Tớ nghĩ cậu đã uống và phần lớn là vì tớ." Anh mím môi thừa nhận.

MJ cười thầm. "Không hoàn toàn là do cậu, Peter."

"Sao cũng được, nhỉ?" Anh có vẻ khó chịu. "Rõ ràng là đúng mà."

Quay lại cánh cửa, MJ cố đẩy nhẹ tay lần nữa. Liz và Ned sẽ phải trả giá cho việc này khi cô ra khỏi đây. Tại sao họ lại quan tâm đến cô và Peter đến vậy?

Mím môi lại, cô lôi điện thoại ra và bắt đầu gọi cho họ, nhưng họ lại cho thẳng nó vào hộp thư thoại.

"Cậu vẫn sẽ không nói với tớ tất cả mọi thứ phải không?" Peter cố hỏi.

"Tất cả mọi thứ?" MJ cho điện thoại lại vào túi.

Lại lắc đầu một lần nữa, Peter đã từng giải thích mọi thứ với cô. Nếu cô tỏ ra ngu ngốc thì anh cũng sẽ thế. "Không có gì, hãy tìm cách ra khỏi đây!"

Ngồi trên chiếc ghế dài của Liz, MJ chắp tay với nhau. Cô biết cách duy nhất để họ thoát khỏi đây là khi Liz quyết định mở cửa. Hoặc nếu một trong số họ có thể chui qua cái lỗ nhỏ hay đủ mạnh để phá cửa sổ.

MJ nhìn Peter cố cạy cửa sổ. Cô không ngăn anh.

"Cậu đang sợ điều gì à?" Peter bỏ đi ý định của mình và hỏi cô. "Làm ơn đừng nói rằng cậu rất sợ tớ làm tổn thương cậu, vì đó không bao giờ là những gì tớ muốn. Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu thích tớ và nếu tớ biết, chúng ta sẽ không ở đây vào hôm nay."

Cắn chặt môi dưới, MJ nhìn chằm chằm vào Peter, không nói nên lời.

"Chúa ơi nhưng sự thật là tớ thích cậu, và cậu cũng thích tớ..." Anh bắt đầu.

"Chúng ta đều biết ai đã xem phim hoạt hình vào sáng thứ bảy hôm nay." MJ cười lớn khiến cô bị khịt mũi, cô nhanh chóng dùng tay bịt mũi và miệng.

"Được rồi cô heo nhỏ xinh xắn." Peter trả lời bằng một nụ cười.

MJ giơ ngón giữa và vẫy nó về phía Peter.

"Tớ sợ việc thích cậu vì tớ đã kìm nén nó rất lâu nên tớ đã hành động rất sai lầm." MJ buộc miệng. "Hãy nghĩ về việc đó đi. Chúng ta sẽ xứng đôi cỡ nào? Tớ đã kiểm soát tâm trí của mình để ghét cậu trong nhiều năm liền mà bây giờ có thể chỉ cần bỏ đi và tớ ghét phải bắt đầu mọi thứ từ đầu khi đáng lẽ tớ đã đạt được nó trước đây."

MJ nghĩ mình nên lập tức rời khỏi phòng ngay khi nhận thức được những gì cô vừa nói. Điều đó thật đáng sợ.

"Cậu chưa từng kiểm soát mình để ghét tớ MJ." Giọng Peter nhẹ nhàng vang lên. "Cậu đã cố gắng nhưng nó không thực sự hiệu quả. Tớ cá 100% vì nếu cậu thật sự ghét tớ, cậu sẽ không bao giờ dành thời gian cho tớ."

Peter thở dài ầm ĩ trước khi tiếp tục. "Dừng việc đẩy tớ ra khỏi cuộc sống của cậu đi vì tớ biết đó không phải là điều cậu muốn."

"Làm sao cậu biết tớ muốn gì?" MJ phủ nhận. 

"Cậu đang đứng đây tự nói với chính mình mọi thứ cậu muốn nghe và cậu không cho tớ giải thích thế thì cậu lấy thông tin từ đâu ra?"

"Cậu là người phiền phức nhất trên thế giới." Peter nói một cách giận dữ khi anh bước về phía cửa gara. "Gọi cho bạn của cậu và kêu họ thả tớ ra khỏi chỗ này trước khi tớ báo cảnh sát."

Đảo mắt lần thứ một triệu trong hôm nay, MJ lấy điện thoại của mình ra để thử gọi lại Ned và Liz nhưng vẫn không ai trả lời.

Sau cuộc gọi thứ 5, MJ đã bỏ cuộc và chống lại sự thôi thúc về việc ném điện thoại của mình qua một góc. 15 phút đã trôi qua kể từ khi MJ và Peter ngừng nói chuyện, nhưng thành thật mà nói, cảm giác như 15 giờ vậy.

MJ đang đói bụng và chẳng mấy chốc điện thoại của cô bắt đầu reng như muốn nổ tung, là cuộc gọi từ bố mẹ cô, họ hỏi rằng cô đang ở đâu. Gia đình cô sẽ đến và họ sẽ vui mừng khi thấy cô. Nhưng MJ không thể giải thích làm sao cô lại bị nhốt trong nhà để xe với Peter, vì vậy cô chỉ nói với họ rằng cô đã bị thủng lốp và đang chờ thợ sửa chữa xuất hiện.

Nghĩ về tất cả những món ăn ngon mà mẹ cô đã nấu đủ để khiến MJ phát điên. Cô phải ra khỏi đây.

"Có người bạn nào của cậu có máy cắt bu lông hay cờ lê, hoặc bất cứ thứ gì có thể phá khóa không?" MJ hỏi bằng giọng khô khốc.

Peter không bận tâm, ngước nhìn lên từ điện thoại của mình. "Chỉ bởi vì tớ và bạn tớ là tội phạm trong mắt của cậu, cậu phát biểu như thể ném một lời buộc tội khác vào tớ vậy!" 

"Thật sự à?" MJ nghiến chặt hàm.

Peter nghiêng đầu từ bên này sang bên kia nhưng không nói gì.

"Ugh" MJ nói.

"Ugh?" Peter kêu lên. "Cậu không phản ứng gì sau những lời tớ nói và rồi đáp lại nó bằng cách rên rỉ?"

MJ bắt đầu vỗ tay."Cậu muốn gì chứ? Tớ thật sự muốn ói vì những điều ngu ngốc như thế, chúng ta hành động như thể những tên hề!"

"Nếu cậu không thích tớ thì tại sao phải làm như vậy?" Anh đứng dậy và tiến về phía MJ. "Tại sao cậu lại ngủ với tớ và khiến tớ yêu cậu?"

Peter giữ lấy cô sau câu cuối cùng. Anh lại tiếp tục thể hiện tình cảm của mình một cách cởi mở.

Những lời nói tiếp theo của MJ dường như bị nuốt chửng.

"Có lẽ cậu không phải là người duy nhất như vậy.' Cô nói với đôi mắt nhấp nháy qua lại để tìm kiếm Peter.

Anh đến gần cô hơn. "Ngừng chống lại tớ-" Anh nói. "Tớ sẽ không làm tổn thương cậu."

Sau đó, MJ biết rằng Peter đang ôm mặt cô bằng tay mình và cô không thể chống cự.

"Làm ơn, dừng lại nhé" Peter thì thầm, dùng những ngón tay xoa nhẹ môi. "Làm ơn."

Peter sau đó thay những ngón tay của mình bằng đôi môi của anh. Nó làm cho cô nhắm mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nhìn như thể Peter sẽ tiếp tục trêu chọc cô, MJ đã tự mình lặp lại động tác đó. Cô như nổ tung vì cú chạm môi. Quá nhiều giận dữ dồn nén, thất vọng và bối rối, tất cả đến với nhau trong một nụ hôn. Peter giữ hai bàn tay trên lưng MJ, trong khi tay cô đang lướt qua mái tóc của anh ấy. Cơ thể của họ bị ép chặt vào nhau, gần như quấn lấy nhau. Tất cả những gì MJ có thể nghe thấy là tiếng tim cô đập nhanh.

Đôi môi Peter mềm mại khiến MJ cảm thấy như mình đang lơ lửng trên 9 tầng mây. Cách cô lướt lưỡi qua đủ để khiến Peter sụp đổ. Anh nhớ lại chuyện cũ và nắm lấy mông cô, khiến cô thở hổn hển, nhẹ nhàng cho anh cơ hội tiếp tục. Đưa MJ lùi lại cho đến khi họ đến bàn làm việc, Peter trượt vào giữa hai chân cô làm cho nụ hôn sâu hơn. Cho cô cảm nhận được mọi vết chạm, từng vết liếm, từng vết cắn.

"Được rồi các cậu, tớ trở lại đây!" Ned nhảy vọt vào nhà để xe. "Liz đang ở ga tàu và nhiệm vụ của tớ là thả các cậu ra khi cậu ấy ở đó."

Họ thậm chí không nghe tiếng mở cửa của Ned.

Peter bất đắc dĩ rời khỏi người MJ và giờ phải tập trung toàn bộ sức lực của mình vào việc đuổi Ned đi.

"Tớ không cản trở điều gì chứ?" Cậu hỏi rồi chỉ vào giữa hai người đang thở gấp.

Peter vẫn ôm chặt eo MJ, anh không muốn buông cô ra.

Nhìn xuống Peter, MJ đã quyết định sẽ giết Ned, muộn nhất là hết hôm nay.

"Đóng cái cửa chết tiệt đó lại, Leeds!" Cô nói và hôn Peter lần nữa trước khi Ned có thể ra khỏi đó.

Cô phải thừa nhận, đây là một trong những điều tuyệt nhất.









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro