Chapter 12: The Fallout
MJ cứ đi qua đi lại trong phòng mình. Cô không thể bình tĩnh và Liz vẫn không nghe điện thoại. Những lời khuyên của Ned dường như không hiệu quả với cô.
Tất cả những gì cô có thể làm là hoảng loạn và trong khi cô như thế, Peter có lẽ đang cảm thấy như thể cô không quan tâm. MJ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô không thể hiểu điều gì khiến anh nói rằng anh yêu cô. Sau thời gian dài trong phòng, cô nghĩ cách duy nhất để biết là đi hỏi anh ta.
Không muốn giải thích cho gia đình rằng cô sẽ đi đâu. MJ lẳng lặng ra ngoài bằng cách nhảy qua cửa sổ. Cô chỉ có thể may mắn khi Peter không khóa cửa.
Trèo qua hàng rào và vào vườn Peter, MJ cố gắng cúi càng thấp càng tốt phòng khi có ai đó nhìn ra vườn và nhìn thấy cô. Sải dài chân để đến gần cửa sổ của anh. MJ nhấc cửa lên một cách dễ dàng. Có lẽ anh nên tập khóa cửa sổ, nó rất dễ để đột nhập.
"Peter." MJ gọi to khi cô chui vào và đóng cửa lại.
Không ai ở trong phòng cả.
Bước ra ngoài hành lang. MJ nghe thấy tiếng động từ tầng dưới và giờ cô ước mình đi từ cửa chính. Không giống như dì May đang ở đây hay gì đó, tại sao cô lại ngu ngốc đến vậy.
MJ nhón chân xuống cầu thang. Tâm trí cô thôi thúc để thoát khỏi đây và chỉ còn vài giây nữa là cô sẽ thoát ra cửa và lẻn ra ngoài.
"MJ?" Peter hỏi đầy nghi ngờ, tay anh giữ chìa khóa xe và đang đứng gần cửa chính. "Cậu đột nhập vào nhà tớ à?"
Đứng thẳng người lại, MJ khoanh tay ra sau lưng và nhún vai. Mọi thứ dường như rất khó xử.
"Có lẽ cậu nên khóa cửa của mình."
"Cậu cần gì à?" Anh hỏi. "Tớ đang định ra ngoài."
MJ có thể thấy sự khó chịu phát ra từ anh. Anh ấy thực sự không muốn làm phiền với cô và cô không thích điều đó.
"Tớ muốn nói với cậu về uh, chuyện trong bếp nhà tớ." Cô nuốt nước bọt, chân bắt đầu run rẩy. "Giống như, tớ biết đó là một sai lầm nên nếu cậu có thể xác nhận nó-"
Đặt chìa khóa xuống bàn, Peter thở dài nặng nề. "Thế nên cậu đến đây để từ chối tớ?"
"Không, không, không, không." MJ lắc đầu điên cuồng.
"Cậu nói đó là sai lầm cơ bản vì cậu không cảm thấy như vậy." Anh nhìn thẳng vào mắt MJ và đột nhiên căn phòng trở nên nóng bức. MJ có thể cảm thấy trán mình đang toát mồ hôi.
Cắn môi dưới, MJ bắt đầu hoảng loạn, cô không biết phải nói gì.
"Cậu đi khỏi được không?" Peter cứng đờ trước câu hỏi của chính mình. "Tớ rất nghiêm túc, tớ không muốn cậu đứng đó và nó làm tớ thấy tệ."
"Tớ không nghĩ chúng ta đang ở trong giai đoạn đó, Peter." MJ buột miệng khi bước xuống dưới cầu thang và đi về phía anh. "Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu và cậu đã ràng buộc tình yêu vào tớ, cậu hỏi tớ nên phản ứng thế nào đây?"
Anh cười mỉa mai. "Tớ không ràng buộc tình yêu vào cậu, tớ chỉ nói ra cảm xúc của mình, những gì tớ nghĩ trong lúc đó."
MJ đưa tay lên trán và chớp mắt hoài nghi. "Không thể nào, cậu không- không thể nói thế vì chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi."
"Cậu đã bao giờ tự hỏi tại sao tớ ở đây và biết rằng cậu không thích tớ?" Anh nói. "Lúc nào tớ cũng tự hỏi tại sao mình lại luôn làm phiền cậu, mỗi khi có cơ hội tớ luôn tìm cách tương tác với cậu? Tại sao tớ lại làm những việc nhỏ nhặt như gửi cho cậu bức ảnh tự sướng vì tớ biết nó khiến cậu căng thẳng hoặc cướp chỗ đậu xe ở trường vì Flash Thompson đậu xe ngay bên cạnh và tớ biết hắn làm cậu khó chịu đến mức nào?"
Mắt MJ mở to trước những lời Peter nói.
"Tớ không biết gì cả." Cô thở nhẹ.
"Đương nhiên là cậu không biết!" Peter nhún vai. "Tại sao ư? Tớ chỉ là một tên hàng xóm khốn nạn, ngủ với mỗi cô mỗi đêm và không xứng đáng để cậu để mắt tới."
MJ thở gấp. "Không đúng, tớ đã nói với cậu lí do tớ coi cậu như một tên khốn rồi mà."
"Chỉ là, sao cũng được, chúng ta đã xong việc chưa MJ? Tớ đã lên kế hoạch và tớ muộn rồi." Peter nói rồi đi nhanh ra cửa.
"Vậy là xong à?" MJ từ chối ra ngoài.
Peter thở dài khó chịu. "Cậu muốn gì nữa? Chúng ta không là gì của nhau như cậu muốn? Muốn ngủ với tớ à? Chúng ta có thể làm sau cuộc hẹn của tớ, như những cô nàng 'cửa sổ' khác."
"Cậu không được g-ọi như vậy, Peter Benjamin Parker!" Giọng MJ đứt quãng giữa câu nhưng cô không quan tâm.
"Cậu không phải bạn gái của tớ, cậu chỉ quan hệ với tớ như những cô nàng khác và theo cậu, đó là những cô nàng 'cửa sổ', thế nên chào mừng đến với bộ sưu tập!"
MJ thậm chí còn không suy nghĩ trước khi cô đánh Peter và tát anh. Cô phải kìm chế bản thân để thoát khỏi ý nghĩ đó lần hai.
"Chỉ vì cậu đang giận tớ không có nghĩa cậu có quyền xúc phạm tớ!" MJ tức giận nắm chặt tay.
Peter mở cửa như không có gì xảy ra. "Ra ngoài."
"Rất vui lòng!" MJ nói và đi ngang qua anh mà không nói thêm lời nào trước khi cửa đóng sầm lại.
MJ đã tốn khá nhiều thời gian để trèo qua cổng và trở lại phòng của mình.
Đó là một sai lầm. Đáng lẽ cô nên nghe lời bản thân và ở yên trong phòng.
Kéo rèm cửa lại với đóng mạnh hơn mức cần thiết, MJ ngồi phịch xuống giường và cuộn tròn mình vào chăn.
Cô giận Peter, không cô THẬT SỰ giận Peter. Cô rất tức giận.
Điện thoại MJ bắt đầu đổ chuông và cô rên rỉ đó là Liz. Cô ấy muốn nói chuyện sau khi MJ đã tự tay phá hỏng đời mình.
"Chào." MJ lầm bầm vào điện thoại.
"Tớ có 50 cuộc gọi nhỡ từ cậu, cậu bị bắt cóc à?" Liz hỏi, nghe giọng có vẻ vô cùng mệt mỏi.
"Cậu đã làm gì ở đó?" MJ hỏi.
"Không có gì, tớ ổn, đây là một công việc thật sự khó khăn và tớ đã cố gắng để theo kịp những người khác." Liz bắt đầu. "Giống như những người khác đều được chọn bởi Picasso."
MJ kéo tấm chăn xuống mặt một chút để Liz có thể nghe cô rõ hơn. "Đừng cố gắng bắt kịp họ, cứ việc làm tốt việc của cậu, cậu là tuyệt nhất!"
Liz thở dài. "Tớ biết, chỉ là khi nhìn người khác hoàn thành xong sớm khiến tớ cảm thấy mình cần cố gắng hơn nữa."
"Cậu là nghệ sĩ giỏi nhất, tin tớ đi." MJ nói.
"Yeah, Yeah." Liz cười vào điện thoại. "Dù sao thì, cậu gọi tớ có việc gì thế, có vẻ rất quan trọng. Tớ ở trong lớp thế nên xin lỗi vì không thể trả lời."
"Oh." Giọng MJ dịu lại. Cô không muốn làm Liz thêm căng thẳng, đó là điều nên làm. "Tớ chỉ muốn biết RISD đối xử với cậu thế nào, thế thôi."
"Wow." Liz nói. "Tốt hơn là cậu chỉ nên nhắn tin."
"Xin lỗi." MJ cười khúc khích.
"Cậu và Peter ổn chứ?" Liz làm tim MJ đập nhanh.
Cô nuốt nước bọt trước khi trả lời. "Tụi mình ổn, đừng lo lắng mà hãy tập trung vào tranh của cậu đi."
"Nói về tranh, tớ cần phải quay lại với nó đây, tớ sẽ nhắn tin khi tớ về ký túc xá nhé?"
"Được thôi." MJ nói. Cuộc gọi kết thúc, cô lại tiếp tục vùi mình trong chăn.
MJ không biết cô và Peter sẽ làm lành như thế nào sau chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro