Chapter 6: The Argument

Sau khi nhanh chóng và thành công trở lại vào phòng cô, MJ đóng và khóa cửa sổ đề phòng trường hợp Peter leo vào sau cô. MJ cảm thấy như thể cô không thể thở được, rất nhiều cảm xúc đang chảy qua cô và cô không biết nên tập trung vào cái nào. Tất cả những gì cô biết là Peter đã hôn cô và cô đã hôn lại anh.

Chưa kể đến nụ hôn nhỏ của họ đã mang đến cho Peter một 'vấn đề' không hề nhỏ.

MJ cầm điện thoại trên tay với mong muốn sẽ gọi cho Liz, hoặc thậm chí là Ned nhưng cô lại quyết định không gọi. Làm thế nào cô có thể giải thích cho họ rằng cô đã hôn một chàng trai? Tệ nhất là làm thế nào cô có thể giải thích cho họ rằng cô thật sự thích nó?

Ngay trước khi MJ có thể ném điện thoại lên giường, nó bắt đầu đổ chuông. Một cuộc gọi facetime từ chính Liz.

Sửa lên mái tóc của mình một chút trước trả lời, MJ mỉm cười ngượng ngùng vào điện thoại khi khuôn mặt Liz chiếm lấy màn hình.

"Tớ chán quá, tớ có thể qua chỗ cậu chứ?" Liz nói, cô ấy đang ngồi trong chiếc xe của mình nên không có cách nào MJ có thể từ chối. Cô chỉ hy vọng bố mẹ sẽ cho cô ấy vào sau cuộc cãi vã.

"Yeah, ừm được thôi." MJ nói một cách chậm rãi. Cúp máy mà không nói lời tạm biệt, MJ cũng hy vọng rằng Liz không cảm thấy cô kì quặc.

MJ vẫn ngồi bên cửa sổ, liếc qua tấm rèm để xem Peter có còn ở bên ngoài không. Một làn sóng nhẹ nhõm trôi qua cô khi cô không còn thấy anh. Có lẽ anh ta cũng nghĩ rằng đó là một sai lầm và ngay lập tức muốn nó bị xóa khỏi tâm trí. Peter và MJ ghét nhau, nụ hôn chỉ là một phút yếu lòng.

Ít nhất đó là những gì MJ tiếp tục nói với bản thân mình.

Đứng dậy khỏi sàn, MJ cảm thấy như đó là thật. Chuyện cô thích hôn Peter chỉ nằm trong cơn ác mộng của Freddy Krueger mà thôi. Lạy chúa là thế!

Liz đã đến sớm hơn MJ mong đợi ​​và bố mẹ cô thậm chí còn cho cô ấy vào.

"Tớ đoán là họ đã đồng ý nên cậu mới không gọi cho tớ và khóc?" Liz mỉm cười vỗ tay.

MJ lắc đầu. "Họ không đồng ý nhưng tớ vẫn sẽ đi."

Liz nhìn MJ một cách kinh ngạc. Cứ y như bước vào địa ngục vậy, người bạn thân nhất của cô sẽ trốn đi RISD. 

Khẽ thở dài, MJ đưa tay vuốt tóc cô. "Tớ mệt mỏi khi họ đặt ra cho tớ những điều nên và không nên làm, đặc biệt là khi chuyện này có lợi cho sự nghiệp tương lai của tớ."

"A-men!" Liz cúi đầu.

"Cậu muốn ăn chút gì không?" MJ hỏi khi não cô một lần nữa lại nghĩ đến Peter. Cô muốn tránh nó càng xa càng tốt.

"Cậu có thể đi lấy thứ gì đó cho tớ ăn." Liz nói rồi đá dép của mình và nhảy lên giường của MJ. "Tớ chỉ vừa mới đến đây, tớ mệt mỏi."

"Mệt mỏi vì chuyện gì ?" MJ nhìn chằm chằm vào Liz, có khả năng bạn thân nhất của cô ấy là người lười biếng nhất trên trái đất.

"Lái xe, đi bộ, nói chuyện." Liz ngáp, kéo chăn của MJ và đắp. "Tớ muốn ăn cái gì đó ở Wendy's, thứ gì có vị cay chẳng hạn?"

MJ đi về phía Liz và tinh nghịch đánh vào lưng cô trước khi rời khỏi phòng.

MJ đã không bận tâm nói cha mẹ cô rằng cô đi đâu. Ngay cả khi họ ngồi trên ghế phòng khách nhìn cô rời đi. Họ biết cô ấy đã đi đâu vì máy theo dõi GPS trong xe của cô ấy.

Cô cúi thấp đầu trong khi đi bộ đến xe, MJ muốn chắc chắn rằng Peter sẽ không nhìn thấy cô.

Khi ở trong xe, MJ đã phạm sai lầm khi nhìn qua nhà Parker. Peter đã ở bên ngoài một lần nữa, nhưng lần này anh không đơn độc. Anh ta đi cùng một cô gái với mái tóc vàng nhạt. Họ đang cười như trò đùa hài hước nhất thế giới đã được nói.

MJ có thể cảm thấy ngực mình thắt chặt. Nó thậm chí chỉ cách một giờ từ nụ hôn của họ và bây giờ anh ấy đang ở với một cô gái khác? Cô đã thất vọng nhưng chắc chắn không hề ngạc nhiên. Điều thực sự làm cô ngạc nhiên là anh đợi gần một tiếng.

Khi ra khỏi đường lái xe, MJ đã thu hút được sự chú ý của Peter.

Anh ta không cố gắng gọi cô hoặc đứng dậy khỏi chỗ ngồi để kiểm tra cô. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô và MJ thậm chí không thể hiểu nổi nó. Nó có nghĩa gì? Cô không có manh mối.

Thay vì dựa vào thực tế là cô không thể đọc được suy nghĩ của anh, cô quyết định bỏ đi. Đặc biệt là khi anh đang bận rộn với một cô gái khác.

.

Không mất nhiều thời gian để MJ đến Wendy's và về nhà.

Đậu xe ở phía sau ngôi nhà của mình, lúc này cô thực sự muốn tránh Peter.

"MJ!" Cô nghe thấy mẹ mình nói trước khi bước vào nhà. Có chuyện gì à? La mắng cô vì đi mua đồ ăn à?

Đóng cửa lại, MJ thấy mẹ cô đang ngồi ở bàn bếp.

"Đưa mẹ điện thoại của con." Bà ấy yêu cầu rồi giơ tay mình ra.

"Huh?" MJ hỏi. "Con bị phạt chỉ vì đi mua đồ ăn ư? Đây là chuyện phạt vô lí nhất của mẹ à?"

'Không.' Mẹ cô lắc đầu nhưng vẫn giơ tay ra chờ điện thoại của MJ. "Con đang bị trừng phạt vì có ý tưởng trốn đi RISD và lập kế hoạch giả chữ kí của ba mẹ."

"Cái gì, có máy ghi âm trong phòng con à? Hay là một cái máy quay lén cơ?"

Mẹ cô cười trong sự hoài nghi. "MJ, đưa mẹ điện thoại của con!"

"Chuyện này thật sự không công bằng, mẹ không thể giữ đồ của con!"

"Điều buồn cười là mẹ có quyền như thế!" Mẹ cô thấy mình la hét. "Mẹ là mẹ của con và đưa điện thoại ngay, mẹ sẽ không nhắc lại."

Lấy điện thoại ra khỏi túi mình, MJ đặt nó lên bàn trong một cơn giận. "Ở đây."

"Đừng tỏ thái độ đó, Michelle." Mẹ cô nói và MJ biết cô sẽ phát điên. Cha mẹ cô chỉ gọi cô là Michelle khi cô đụng đến giới hạn của họ.

"Được rồi." MJ nhún vai bước đi.

Cô có thể nghe thấy mẹ cô nói gì đó nhưng cô không bận tâm.

Đến phòng cô, MJ thở dài nặng nề.

"Cậu không giận tớ đấy chứ?" Liz cau mày lấy túi thức ăn Wendy's từ MJ. "Tớ nghĩ rằng tớ cần nói với họ."

MJ trợn tròn mặt. "Cậu nói với họ?!"

Nhét một miếng gà vào miệng, Liz gật đầu như thể cô vừa phá hủy cuộc sống của MJ.

"Cái quái gì Liz?" MJ nói một cách khó chịu. "Tại sao cậu lại làm thế?"

"Bởi vì-" Liz nói rồi mở một chén nước sốt BBQ. "Cậu không giống tớ, cậu không làm trò xấu và tớ không muốn cậu mất lòng tin vào cha mẹ."

"Cậu không có quyền quyết định nó!" MJ nói. "Cậu có chắc chắn rằng tớ không giống cậu hay là  vì cậu không thích tớ? Cậu biết tớ sẽ đánh bại cậu cho vị trí sinh viên mùa hè, cậu đang âm thầm âm mưu bố mẹ tớ sẽ nói không."

Liz vô cùng kinh ngạc. "Cậu có đang nghiêm túc không MJ? Tớ đang cố gắng để ý cậu và cậu nghĩ tớ ghen tị vì cậu giỏi hơn tớ à?"

MJ nhún vai.

Liz gập túi thức ăn lại và đứng dậy.

"Tớ không bao giờ khuyến khích cậu mất lòng tin vào cha mẹ vì cảm giác đó không phải là niềm tin mà tớ biết."

"Làm sao tớ tin tưởng cậu được khi cậu vừa phản bội tớ?" MJ hỏi.

"Bởi vì tớ là bạn thân nhất của cậu." Liz nói và đưa tay ra nắm lấy vai MJ, nhưng cô lùi lại.

Chỉ về phía cửa phòng của mình, MJ không thể tin rằng Liz đã phá hỏng cơ hội duy nhất cô có được. "Ra ngoài!"

"Đừng có nói với tớ lần thứ hai." Liz càu nhàu đẩy MJ qua và ra khỏi phòng.

MJ mạnh mẽ đóng sầm cửa phòng và trượt xuống sàn. Cô cảm thấy muốn khóc và vì vậy cô đã làm thế. Cô đã khóc vì RISD, cô đã khóc vì cha mẹ của cô ấy, cô khóc vì cảm thấy mình như một tù nhân. Cô muốn thay đổi, MJ muốn tự đưa ra quyết định về cuộc sống của chính mình.

Đó là thời gian cô sống cho bản thân.

Đứng dậy từ sàn nhà lần thứ hai trong ngày, MJ vội vã chạy đến tủ quần áo của cô. Cô chắc chắn mình có một số loại mặt nạ trong đó từ những vở kịch ở trường. Cô sẽ đi dự tiệc của Peter và cô sẽ vui vẻ.

Có lẽ cô sẽ uống một hoặc hai ly.

Lau đi những giọt nước mắt trên mặt, MJ tìm thấy chiếc mặt nạ phù hợp nhất. Một chiếc mặt nạ lấp lánh màu xanh lá. Cô ấy có thể kết hợp nó với một chiếc váy màu xanh lá hoặc một cái gì đó khác.

Đi bộ đến cửa sổ, MJ có thể nghe thấy tiếng nhạc bắt đầu bùng nổ. Chỉ có một vài chiếc xe đỗ phía trước có nghĩa là không phải ai cũng đến.

Tất cả những gì cô biết là cô cần một nơi nghỉ ngơi. Cô cần phải thả lỏng và đây là lựa chọn duy nhất.

Dù vậy, cô hy vọng mình sẽ không gặp Peter. Anh sẽ bận rộn để đối phó với tất cả các vị khách của mình. Nói chuyện với anh ta về nụ hôn sẽ chỉ khiến cô nổi giận.

MJ đã rất tức giận về mọi thứ xảy ra ngày hôm nay. Hy vọng bữa tiệc này sẽ giúp cô quên đi tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro