[4] [OneShorts] Broken in the Light (Trích)
Lưu ý: Truyện chỉ đăng tải trên Wattpad của Alph16 và không được đăng tải trên bất kì website Việt Nam nào như truyenwki.com hay truyen3s.com;... Tất cả các website Việt đăng tải đều là ăn cắp và re-up trái phép, mong bạn đọc có tâm hãy chỉ đọc ở Wattpad chính chủ để ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của cộng đồng tác giả Việt Nam.
--------------------------------------------
(mỗi chapter trong ASC sẽ gồm có 2 phần là Sơ lược và Đọc truyện nên các bạn đọc chú ý nhé)
1. Sơ lược:
-Tác giả: Hương Mộc Lan
-Tổng hợp những one-shot do mình (bạn tác giả) tùy hứng viết ra. Hầu hết đều SE nên bác nào tín đồ HE vui lòng né lẹ ạ.
-Thể loại: truyện ngắn / oneshot
-Truyện đầu tiên thì có chủ đề là "thời gian", kể về hành trình thay đổi quá khứ để chết không hói tiếc của một cô gái. Bạn có thể đọc để hiểu rõ hơn nhé.
2. Đọc truyện:
Tôi nằm đó, bất động dưới đống đổ nát, trước mắt là một màu đen kịt. Một tảng đá lớn đè lên chân, nhưng tôi không cảm thấy gì cả, không nhớ gì cả, không muốn nhớ. Mí mắt tôi dần nặng trĩu. Chết là như này sao? Tốt thôi.
Vài giờ sau, tôi được kéo ra khỏi đó. Khu trung tâm thành phố giờ đây là một khung cảnh điêu tàn, nhà cửa tan hoang, đường sá nứt nẻ. Tòa nhà thương mại lớn nhất chỉ còn là một đống đá tảng xấu xí, hàng chục lính cứu hộ đứng quanh, cố gắng cứu lấy từng hơi thở. Tôi vẫn trong trạng thái đờ đẫn mê mụ, chỉ biết rằng mình được đưa vào một chiếc xe cứu thương, rồi chẳng biết gì nữa.
Rồi tôi tỉnh dậy, đờ đẫn nghe người y tá nói gì đó. Tôi đối mặt với đám nhà báo muốn biết tôi thấy thế nào vào khoảnh khắc địa ngục ấy. Họ đâu biết tôi thấy thế nào, chẳng ai biết, nếu biết họ đã không hỏi như vậy, không tỏ ra sốt sắng như thể sự mất mát của người ta là mồi cơm kiếm sống của họ, mà oái oăm thay đó lại là sự thật. Đôi chân của tôi bị gãy trong thảm họa đó đã được bó bột nhưng vẫn đau thấu xương, mặc dù tôi không rõ nỗi đau ấy có phải chỉ là ở chân hay không. Tôi phải ngồi hàng giờ nghe những lời an ủi sáo rỗng giả tạo của những người hoạt động cộng đồng, rồi đứng trước 3 thân thể đã không còn sự sống trong bộ tang phục đen trắng mà không một giọt lệ rơi ra. Cứ thế, mấy ngày sau đó trôi qua như một giấc mơ, tựa như không thực...
Ngày qua ngày trôi qua thật mông lung, tôi không nhớ mình đã làm gì, nói gì, ở đâu, với ai. Cuối cùng, một buổi chiều tôi thấy mình đứng trong ngôi nhà của mẹ giờ đây đã trở thành vô chủ. Căn nhà lạnh lẽo vắng vẻ đến xé lòng. Tôi nhìn quanh, những muốn tìm kiếm một bóng hình thân quen tất bật làm việc nhà như mọi ngày, nhưng tất cả chỉ là một không gian trống trải xát muối vào vết thương chưa lành trong tim tôi.
Thế rồi tôi gục mặt xuống, từng giọt nước mắt nóng hổi trào ra. Tôi gào thét trong tuyệt vọng mà chẳng ai nghe thấy, chẳng ai hay biết. Tại sao tôi lại ở đây, một mình, cô độc đến vậy? Tại sao chỉ có tôi ở lại? Tại sao tôi không đi cùng họ, sao không cho tôi đi cùng họ chứ? Tôi muốn trở lại để không phải hối tiếc bất kỳ chuyện gì nữa. Tôi còn chưa kịp nói rõ lòng mình với cậu ấy, chưa kịp tặng mẹ loài hoa bà thích trong Ngày của Mẹ, chưa kịp đi du lịch với nhỏ bạn thân như đã hứa. Chỉ cần được quay lại, giá nào tôi cũng trả.
Thế rồi nơi đó hiện ra trong trí óc tôi. Tôi chưa từng biết đến nơi đó, nó chỉ đơn thuần đến với tôi cùng với ý nghĩ muốn trở lại ấy. Chẳng suy nghĩ gì, tôi vơ chiếc túi xách rồi đi.
Tôi chẳng nhớ mình đã đi bao lâu, chẳng nhớ đã đi bao xa. Tôi không dừng lại hỏi đường ai vì tôi biết sẽ chẳng ai biết đến nơi đó. Tôi cứ đi mãi, chẳng có gì chỉ đường, chỉ bám víu lấy cái suy nghĩ mơ hồ của mình mà đi. Đôi chân gãy phải chống nạng của tôi cảm giác như sắp gãy nát lần nữa, nhưng tôi không quan tâm, tôi cần đến đó, phải đến đó.
Đích đến của tôi là một quán trà nhỏ nằm giữa một thị trấn đông đúc. Chẳng ai chú ý đến nó cả, tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Tôi lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Bên trong thoang thoảng hương hoa đồng nội làm tôi nhớ về những ngày hè cùng với mẹ ở quê ngoại. Mắt tôi lại bắt đầu cay xè. Tôi cố giữ cho mình không khóc, nhưng than ôi, sao hôm nay việc này khó quá thể.
Sau quầy phục vụ, một người phụ nữ đang ngồi đó. Ngay khi nhìn thấy người này, tôi biết chắc mình sẽ chẳng bao giờ có thể mô tả được bà cho bất cứ ai, gương mặt ấy như gió như mây thoảng qua trí óc tôi mà không để lại một dấu ấn nào cả. Thấy tôi bước vào, bà ta ngẩng đầu lên mỉm cười:
-Cô đến rồi à?
Bà ta nói như thể đang đợi tôi đến vậy. Tôi chẳng cảm thấy ngạc nhiên, chỉ đi đến ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy phục vụ. Bà đưa tôi một tách trà hoa rồi nhìn tôi vẻ chờ đợi.
-Mọi người thường tìm đến ta khi có sự tiếc nuối đến tột cùng nào đó. - Bà bình thản nhấp một ngụm trà, vẫn nhìn tôi với ánh mắt như thể đọc được hết tâm can tôi - Họ muốn thay đổi, muốn có được một tương lại mới. Nhưng mấy con người ngu ngốc đó không hiểu rằng Số Mệnh là thứ không thể thay đổi...
-Tôi biết.
Bà nghiêng đầu nhìn tôi vẻ hoài nghi.
-Cô biết?
Dĩ nhiên tôi biết chứ. Tôi không đến đây để tìm kiếm một tương lai mới, tôi đến để có được cái quá khứ tốt đẹp mà lẽ ra phải có.
-Cô biết điều đó, vậy cô đến đây làm gì nếu không phải để tạo ra sự thay đổi?
-Tôi vẫn muốn thay đổi, nhưng tôi muốn thay đổi quá khứ, không phải tương lai.
Người phụ nữ nghiêng đầu ra sau cười lớn. Tôi không nói gì cả. Bà ta nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói:
-Cô đúng là một cô gái kì lạ, ta thích cô rồi đấy. Ta sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng, cô biết đấy, một cái giá thích hợp.
-Tôi sẽ chết.
-...
Bà ta không còn cười nữa, vẻ mặt bà gần như là đang thương hại tôi. Nhưng đúng, tôi đã suy nghĩ suốt trên đường tới đây. Số Mệnh là thứ không thể thay đổi, dù làm thế nào, tất cả mọi thứ quan trọng với tôi cuối cùng cũng sẽ mất đi, tốt nhất là tôi đi cùng với họ. Thay đổi cái chết là điều không thể, nhưng thay đổi sự sống thì lại khác.
-Cô chắc không?
-Chắc.
-Cô cũng biết mà, một giao kèo được lập ra với ta sẽ không thể rút lại. Cô chắc mình sẽ không hối hận chứ?
-Chắc chắn.
-... Được thôi. Cô muốn quay lại bao lâu?
-3 tháng.
-3 tháng? Cô đánh đổi cả tính mạng của mình chỉ để lấy 3 tháng thôi sao?
-Nếu cần phải chết, tốt nhất không nên ở lại lâu quá làm gì. Sẽ dễ bị níu kéo lại cái thực tại tàn khốc này mà trốn chạy cái chết. Tôi không thể và không muốn chạy trốn bất kỳ cái gì cả, nên 3 tháng là đủ.
-...
Lại một khoảng im lặng nữa trôi qua.
Bà ta đẩy nhẹ tách trà về phía tôi, nói:
-Uống đi.
Tôi làm theo. Vừa nhấp được một ngụm đã cảm thấy mê mụ, tôi cố gắng uống đến giọt cuối cùng rồi gục mặt xuống bàn...
----------------------------------------------
p/s: các bạn ủng hộ bạn tác giả bằng cách đọc full tại link này nha https://www.wattpad.com/story/284420630-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro