26


"Trần thiếu."

Người hầu cúi chào đầy kính cẩn khi thấy Minh Hiếu bất ngờ bước xuống xe. Bóng dáng gã hiện lên trong màn đêm, vẻ mặt lạnh băng không chút cảm xúc.

Gã không đáp, chỉ liếc qua bọn họ một cách hờ hững rồi loạng choạng bước vào trong, bước chân nặng nề nhưng vẫn đầy uy lực.

" Trần thiếu, hiện giờ mọi người đã nghỉ cả rồi. Cậu có chuyện gì, có thể để sáng mai hẵng đến được không ạ?" Quản gia bước lên, chặn trước mặt gã, giọng nói vừa nhún nhường, vừa ái ngại.

" Tránh ra."

Giọng Minh Hiếu lạnh như băng, ánh mắt sắc lạnh khiến không khí trong căn nhà như đông cứng lại.

Vì đã là nửa đêm, để tránh đánh thức ông bà Nguyễn, quản gia chỉ biết cúi đầu lùi qua một bên, bất lực nhìn gã tiếp tục bước đi. Xung quanh, những người hầu khác nín thở, không ai dám ngăn cản.

Minh Hiếu không hề để tâm đến sự căng thẳng ấy, chỉ thẳng bước lên lầu. Đứng trước cửa phòng Quang Anh, gã giơ tay gõ cửa, tiếng gõ vang lên đều đặn, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.

Cạch.

Cửa khẽ mở.

"Chuyện g..."Quang Anh ló đầu ra, đôi mắt còn ngái ngủ, mái tóc vàng nhạt rối bời.

Chưa kịp nói hết câu, Minh Hiếu đã đẩy cửa bước vào, đóng sầm lại phía sau.

Cơ thể gã bất ngờ đổ ập về phía anh.

Quang Anh nhanh chóng đưa tay đỡ lấy, giữ gã khỏi ngã xuống sàn. Hơi thở của Minh Hiếu phả vào gáy, nồng nặc mùi rượu, khiến anh nhíu mày.

"Minh Hiếu… Này..." Quang Anh khẽ gọi, nhưng không nhận được lời hồi đáp.

Gã chỉ lặng lẽ ôm chặt anh, hơi thở đều đều như đang chìm sâu trong cơn say.

"Quang Anh... Tôi nhớ cậu..." Minh Hiếu lầm bầm, giọng nói trầm thấp thoảng chút nghẹn ngào.

Quang Anh thở dài, cố gắng dìu gã đến giường. Nhưng ngay khi vừa buông tay, cổ tay anh đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại.

Bịch

Quang Anh ngã xuống, cơ thể đổ thẳng lên người Minh Hiếu.

"Ahhh~" Chip Chip không kìm được mà thích thú reo vang.

Minh Hiếu ôm lấy eo Quang Anh, hơi thở nặng nề.

"Tại sao chứ..." Giọng gã khàn đặc, chất chứa vô số cảm xúc không nói thành lời.

"Buông ra... Đừng làm loạn nữa!" Quang Anh vùng vẫy, một tay chống trên giường, một tay gỡ thứ ngay eo ra. Nhưng vòng tay gã chỉ càng siết chặt hơn.

"Cậu chỉ xem tôi là lốp dự phòng thôi sao? Lúc cần thì tìm, không cần thì đá ra..." Minh Hiếu thì thầm, giọng đầy tủi hờn

Quang Anh khựng lại, ánh mắt trầm xuống.

Rồi khẽ cười nhạt, nụ cười như lưỡi dao bén lạnh

" Vậy cậu có tình nguyện làm lốp dự phòng không, Trần thiếu? "

/ Giả vờ si tình gì chứ, ai mà chẳng biết gã ăn chơi có tiếng, không biết đã qua tay bao nhiêu người. /

* Nhưng mà... trông đáng thương thật.* Chip chip đồng cảm nhìn Minh Hiếu.

" Với cậu... thì được. " Minh Hiếu đáp, không chần chừ. Gã đưa tay sau gáy Quang Anh, kéo anh xuống, kéo vào nụ hôn sâu.

Hương rượu quyện vào, động tác mạnh mẽ của gã khiến Quang Anh thoáng bị cuốn vào dòng xoáy cuồng nhiệt ấy.

Minh Hiếu trở mình, đè Quang Anh dưới thân. Cuối xuống tiếp tục ngấu nghiến môi đỏ, tay không an phận luồn vào lớp áo.

Nhưng khi gã vừa chạm vào, Quang Anh đã nhanh chóng bắt lấy tay gã, ánh mắt sắc bén lóe lên. Anh đã chuẩn bị thế rồi...

"Chậc... không có lần ba đâu." Minh Hiếu đắc ý cất giọng

Chân Quang Anh đã sẵn sàng phản đòn, nhưng gã nhanh hơn, chụp lại chân anh.

Quang Anh cười nhạt, vòng tay qua cổ gã, cố ý ve vãn

" Chưa chắc đâu..."

Cảm giác đau đớn phía dưới, Minh Hiếu nhanh chóng buông anh ra.

Quang Anh có chân còn lại cơ mà.

* Má ơi, đau dùm luôn ấy. Kí chủ, anh đáng sợ quá đi! *  Chip chip hoảng hốt.

" Tch- cậu làm thật à? " Minh Hiếu ôm bản thân, mặt mày nhăn nhúm. Gã rít lên, giọng pha chút bất mãn.

" Đùa nhóc khi nào?"

"Giờ thì cút về đi." Quang Anh đứng dậy, khoanh tay nhìn xuống gã, ánh mắt lạnh lùng.

Chỉ vừa nghe bị đuổi, gã lại mặt dày lăn ra ngủ, giả vờ không nghe.

"Ê này... Nè!" Quang Anh lay Minh Hiếu vài lần, nhưng gã chẳng nhúc nhích.

/ Vừa nãy còn mạnh miệng, chớp mắt đã lăn ra ngủ? /

* Người ta say mà, vừa rồi lại bị anh cho một cú...*  Chip chip lí nhí, có ý nói giúp cho Minh Hiếu

Quang Anh day trán, bất đắc dĩ để gã ngủ lại.

Đặt một chiếc gối chắn giữa hai người trên giường, Quang Anh khép mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi cảm thấy Quang Anh đã ngủ say, Minh Hiếu chậm rãi hé mắt. Gã nhìn cái gối chắn, khẽ cau mày.

Sau đó, cái gối lại bay thẳng xuống đất. Không chút do dự gã nhích lại gần hơn, vươn móng vuốt về phía anh.

" Cút. " Một giọng khàn khàn vang lên, không cần mở mắt, Quang Anh vẫn khiến gã ngoan ngoãn dừng lại.

Minh Hiếu thất vọng thu tay về  vẻ mặt như con cún bị mắng. Gã đành nằm im, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của Quang Anh

Chỉ muốn ôm thôi mà...

-

Đến gần sáng, Minh Hiếu cảm thấy một thứ gì đó nhỏ nhắn đang ngọ nguậy trong lòng mình. Gã hé mở mắt nhìn xuống, trái tim bỗng lỡ nhịp khi thấy mái tóc vàng nhạt.

Quang Anh đang rúc vào ngực gã, hơi thở đều đặn.

* Hảo cảm tăng 3%, tổng 53%.*

Sau vài phút để ổn định, nụ cười ôn nhu xuất hiện trên môi. Biết cục bông đang lạnh, gã kéo chăn lên, rồi vòng tay ôm chặt lấy anh hơn.

Quang Anh hơi cựa mình, mơ màng tỉnh dậy. Nhưng khi nhận ra hơi ấm dễ chịu, như được dỗ lại giấc ngủ. Anh cũng lười chống cự ngoan ngoãn để mặc gã ôm lấy, sưởi ấm.

---

Sáng hôm sau, khi Quang Anh tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống trơn. Minh Hiếu rời đi từ lúc nào, không để lại dấu vết, cũng chẳng ai hay biết.

Càng tốt, đỡ phải phiền phức. Nhưng giờ thì, sắp muộn học mất rồi.

Anh vội thay đồng phục, nhét vài quyển sách vào cặp rồi lao xuống nhà. Quang Huy đã chờ sẵn bên xe.

Thường ngày, anh không ăn sáng nên sẽ đi trước, nhưng hôm nay ngủ muộn, mọi thói quen đều đảo lộn.

---

Lớp học bắt đầu ồn ào khi Quang Anh vừa bước vào.

"Chào buổi sáng!" Thành An tươi cười vẫy tay, ánh mắt rạng rỡ như nắng sớm.

"Ừm, chào." Anh đáp lại hờ hững, ném cặp xuống bàn rồi nằm dài.

Cảm giác mệt mỏi chưa kịp tan, Quang Anh nhắm mắt, cố gắng tranh thủ chút yên tĩnh. Nhưng khi xoay đầu, ánh nhìn vô thức lại hướng về phía bàn trống của Minh Hiếu.

Đột nhiên, tiếng xì xào vang lên.

Quang Anh lười biếng hé mắt nhìn, bắt gặp Minh Hiếu bước vào lớp. Gã nhìn anh, đôi mắt chứa đựng thứ cảm xúc gì đó không thể diễn tả.

Minh Hiếu ngồi xuống chỗ của mình, chống cằm và nhìn chằm chằm về phía anh. Đôi khi, khóe môi gã còn cong lên, nụ cười ngốc nghếch chẳng hiểu vì sao.

/ Sởn hết da gà rồi đây / Anh nhắm mắt lại, khẽ rùng mình.

" Người ta 'Yếu Tiếng Trung' rồi " Chip chip chợt nhảy ra.

Quang Anh khẽ thở dài, tự nhủ rằng phải tránh xa rắc rối này.

Tên này là kẻ thù đấy...

---

" Hôm nay, chúng ta sẽ có buổi giao lưu bóng đá với khối trên " giọng thầy giáo vang lên rõ ràng giữa sân cỏ rộng lớn, khiến tất cả học sinh đều nhao nhao hào hứng.

" Đội hình 12A, mời ra sân! "

Ngay khi dàn học sinh khối trên bước ra, cả sân như dậy sóng. Tuy là lớp A, từng người một đều sở hữu vóc dáng to lớn, săn chắc, khiến khối lớp dưới vừa trầm trồ vừa có chút e dè.

" Ôi trời ơi, anh Dương kìa! "

" Đẹp trai quá đi! "

__________________________________
     ____________________________
          _______________________

Thank you for reading it all ❤

À có cái nì, lúc trước số tuổi khi còn đi học, tớ nâng lên 1 tuổi.

Cho tròn tuổi, để nhỡ sau này còn cóa H đồ nữa.. Nhưng cái này, giờ sốp hơm chắc.😕

Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro