63-𝙴𝙽𝙳


Khoảnh khắc ấy, Quang Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra.

Nguyên chủ cũng giơ tay lên, định nắm lấy, chuẩn bị kéo anh trở lại cơ thể.

Nhưng bất ngờ—

" Cuộc sống của cậu, không ai có thể sống tốt hơn chính cậu."

Quang Anh đột ngột đẩy cậu ta về phía cơ thể vốn thuộc về mình.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt nguyên chủ trợn tròn, hoàn toàn ngỡ ngàng.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Một luồng ánh sáng chói lóa lóe lên.

Linh hồn của nguyên chủ đã trở về cơ thể.

"Đối xử tốt với cậu ấy."

Quang Anh cất giọng, ánh mắt lặng lẽ lướt qua bốn người trước mặt.

Không đúng.

Dù thân thể này đã bất động, dù không thể cử động, nhưng họ nghe được giọng anh.

Họ nhìn thấy anh.

Minh Hiếu vẫn quỳ đó, vòng tay ôm chặt lấy thân thể đầy máu, đôi mắt hoang mang cực độ, tựa như muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Đức Duy không thể thốt nên lời. Ánh mắt cậu dao động mạnh, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Đăng Dương run rẩy nhìn anh, đôi môi khẽ mở nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Tuấn Duy siết chặt nắm đấm, hơi thở gấp gáp, như đang cố gắng giữ bản thân không phát điên.

Không ai trong số họ chấp nhận được điều này.

Cũng không ai có thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng một điều mà họ đều cảm nhận được—

Quang Anh đang rời xa họ.

Không gian bắt đầu rung lắc dữ dội. Những vết nứt dần xuất hiện khắp nơi.

* Kí chủ! Mau chạy về phía cánh cửa! Anh sẽ trở về thế giới của anh! *

Chip Chip hoảng hốt kêu lên, nhưng anh chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh.

* Kí chủ! Không còn thời gian đâu! * nó hết lớn

Trái ngược với sự sốt sắng của hệ thống, Quang Anh lại hoàn toàn điềm tĩnh.

Anh chậm rãi ngồi xuống bậc thang sân khấu, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lóe từ cánh cửa cuối con đường.

Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi.

Quang Anh không muốn ở lại.

Nhưng cũng không muốn trở về.

Anh trở về để làm gì? Đối mặt với một tên điên, tiếp tục chìm trong vũng bùn của cuộc đời?

Không giết người, người sẽ giết ta.

Anh chán ngán thế giới đó lắm rồi.

Vậy thì, tại sao anh không chọn ở lại?

Ở đây, anh có sự tự do, có người yêu thương, có chút bình yên hiếm hoi.

Nhưng đơn giản mà nói, đây không phải là anh.

Cuộc sống này không thuộc về anh.

Nguyễn Quang Anh thực sự... cậu bé ấy còn trẻ, tương lai còn dài. Sao anh có thể vì sự ích kỷ của mình mà cướp đi sinh mạng của cậu?

Còn anh, một kẻ đã bước qua tuổi 27, đã nếm trải đủ mọi cay đắng trên đời.

Lần này xem như không ai nợ ai—anh giúp cậu nhóc hoàn thành tâm nguyện, cậu ấy cho anh nếm thử cảm giác hạnh phúc.

Không ai thiệt thòi cả.

* Anh điên à? Mau chạy đi! *
Tiếng hét vang lên sau lưng đến cả lạc giọng.

Quang Anh nhướn mày, chậm rãi quay đầu lại.

Một chú chuột bông nhỏ bé đang run rẩy đẩy lưng anh, cố gắng dùng sức lực yếu ớt để đẩy anh đi. Nhưng nó có thể làm gì chứ?

"Không đi. Không muốn sống nữa. Ở đây với ngươi nhé."

Anh cười nhạt, ngã người, khuỷu tay chống ra phía sau, vẻ mặt thoải mái như thể mọi chuyện chẳng còn liên quan đến mình.

* Không... hức... xin anh đấy, ký chủ... Mau đi đi... *

Giọng nói nghẹn ngào khiến Quang Anh khựng lại.

Quay đầu, nhìn Chip chip

Là lần đầu tiên anh thấy con chuột thúi này khóc.

Từ khi xuyên đến thế giới này, nó luôn bám theo anh, giúp đỡ anh, chí chóe cãi nhau với anh. Nhưng chưa từng có một lần nào, con chuột bông này rơi nước mắt vì anh.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

" Khóc cái gì chứ? "

"Đi làm nhiệm vụ tiếp theo của mày đi, dẫn dắt ký chủ mới. À mà này, đừng có gây sự với người ta đấy nhé."

Rắc!

Một vết nứt xuất hiện trong không gian.

Một mảnh vỡ nhỏ rơi xuống, để lộ ra lỗ hổng đen kịt.

* Ký chủ… oaa… *

Chip chip bật khóc nức nở, nhào vào lòng Quang Anh.

Anh vỗ nhẹ nó, lẳng lặng đứng dậy.

Bất giác, anh quay đầu lại—

Nhìn những con người từng gắn bó với mình, giờ đây hóa thành tượng đá.

Minh Hiếu  — Đức Duy — Đăng Dương —Tuấn Duy.

Họ từng khiến trái tim anh, vốn khô cằn, vốn không tin vào cảm xúc, bắt đầu có chút sự sống.

Minh Hiếu...

Gã là người khiến anh ấn tượng nhất.

To lớn, đẹp trai, nhưng lại bốc đồng đến mức gây phiền phức. Nhưng có một điều Quang Anh luôn biết, gã chân thành yêu anh hơn bất kỳ ai.

Đức Duy...

Cậu nhóc này luôn là một ẩn số.

Đẹp trai, đáng yêu khác hoàn toàn hơn tên điên ở thế giới thật trong giấc mơ của anh.

Đăng Dương...

Người duy nhất mà anh có chút quen thuộc từ kiếp trước. Nhưng ở đây, hắn lại đơn thuần, ngốc nghếch hơn nhiều. Cũng đáng yêu đi

Tuấn Duy...

Anh thích nói chuyện với y nhất. Điềm đạm, nhẹ nhàng, giúp anh phần không nhỏ trong cuộc trả thù này . Nếu ở thế giới thật, có lẽ bọn họ sẽ là cộng sự hoàn hảo.

Mỗi người mang đến một cảm xúc khác nhau.

Nhưng tất cả đều làm anh cảm thấy thoải mái.

Chỉ có điều, khi cả bốn người tụ lại, mọi thứ chỉ toàn là phiền phức và ồn ào.

Nghĩ đến đây, Quang Anh bất giác bật cười.

Rắc!

Lần này, những vết nứt lan rộng, từng mảnh không gian rơi xuống như hiệu ứng domino.

Anh nhìn lại bốn con người đang đứng đó, ánh mắt nhuốm màu tiếc nuối.

" Phải sống tốt đấy! Đừng gây phiền phức cho nhóc Quang Anh nhé."

Lời tạm biệt cuối cùng.

Chắc bọn họ sẽ không thể nhận ra người họ thực sự yêu thương đã biến mất.

Mặc kệ đi.

Cứ xem như cơ thể Quang Anh chỉ bị mất trí nhớ sau sự cố này.

Rồi thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ trở về như cũ.

Dù sao, ngay từ đầu khi anh xuất hiện, chẳng ai nghi ngờ gì. Vậy nếu lại thay đổi một lần nữa, chắc cũng chẳng sao.

Nhưng Quang Anh đâu biết, bọn họ...

Tất cả đều nghe thấy lời anh.

Họ muốn lao đến, muốn giữ anh lại, muốn hét lên đừng đi!

Nhưng cơ thể không thể nhúc nhích.

Chỉ có hai hốc mắt đỏ hoe, đau rát như bị ai cào xé.

* Tất cả đều nghe thấy anh nói đấy… * chip chip nức nở.

* Nhưng sau khi nơi này sụp đổ, họ sẽ quên hết tất cả những gì xảy ra tại đây. * giọng nó nghèn nghẹn

"Vậy cũng tốt…"

Quang Anh xoay người, bước về phía không gian đang đổ vỡ.

* Ký chủ… *

Anh không quay lại, chỉ có đôi bàn tay siết chặt. Chẳng rõ biểu cảm thế nào...

Đến cuối cùng, anh chẳng tin ai ngoài chính mình.

Càng không tin vào trái tim mình.

Anh động lòng...là thật.

Anh luyến tiếc...cũng là thật.

Anh không nỡ...càng là thật.

Quang Anh chọn chối bỏ tất cả...chắc chắn là thật

Có lẽ những suy nghĩ ấy đã ăn sâu vào tâm trí anh từ khi còn rất nhỏ, như một lời răn dạy tàn nhẫn của gã lão đại ở kiếp trước.

Sát thủ không được phép động lòng.

Động lòng chính là thua cuộc.

Mà nếu đã thua—thì thà chết còn hơn.

__________________________________
     ____________________________
          _______________________

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Chưa hết đouu 😽

---
---

Tít—

Tít—

Tiếng máy móc vang lên đều đặn trong không gian tĩnh lặng.

Hàng mi Quang Anh khẽ rung, chân mày nhíu lại theo phản xạ.

Chuyện gì vậy?

Anh…chẳng phải đã chết rồi sao?

Ngón tay anh khẽ cử động.

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai,  vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

“ Rhy...? ”

Quang Anh chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng trắng nhức nhối khiến tầm nhìn anh mờ mịt trong giây lát. Khi dần thích nghi, hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt là một gương mặt điển trai đang cúi sát xuống.

Đức Duy.

Người đàn ông ấy chống tay bên mép giường, hơi khom người. Đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy anh, phảng phất nét gì đó phức tạp khó đoán.

“Cuối cùng… cũng chịu tỉnh rồi?”

Nụ cười trên môi nó chậm rãi cong lên, mang theo chút nguy hiểm, thâm sâu khó lường .

Ánh mắt ấy khiến sống lưng Quang Anh lạnh buốt.

Hơi thở nó phả nhẹ lên mặt anh, gần đến mức khó chịu.

Xem ra… ông trời cũng không muốn anh chết một cách yên ổn.

_Update:10/03/2025_


______________ END ______________

  ________________________________
     ____________________________
          _______________________

𝐓𝐡𝐚𝐧𝐤 𝐲𝐨𝐮 𝐟𝐨𝐫 𝐫𝐞𝐚𝐝𝐢𝐧𝐠 𝐢𝐭 𝐚𝐥𝐥

𝐇𝐞̂́𝐭 𝐫𝐨̂̀𝐢

𝐂𝐮𝐨̂́𝐢 𝐜𝐮̀𝐧𝐠, 𝐛𝐨̣̂ 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐛𝐚 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 đ𝐚̃ 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡!

𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚́𝐢 𝐤𝐞̂́𝐭 𝐦𝐲̃ 𝐦𝐚̃𝐧, 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐬𝐮̛̣ 𝐧𝐡𝐚́ 𝐡𝐚̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐞̣...

𝐊𝐞̂́𝐭 𝐎𝐄 ( 𝐤𝐞̂́𝐭 𝐦𝐨̛̉) 𝐧𝐡𝐨́𝐚

𝐂𝐚̉𝐦 𝐱𝐮́𝐜 𝐬𝐨̂́𝐩 𝐛𝐚̂𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐜𝐨́ 𝐡𝐨̛𝐢 𝐤𝐢̀ 𝐥𝐚̣. 𝐕𝐮̛̀𝐚 𝐧𝐡𝐞̣ 𝐧𝐡𝐨̃𝐦, 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐛𝐨̂̀𝐢 𝐡𝐨̂̀𝐢.

𝐍𝐡𝐢̀𝐧 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐚̣̆𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 đ𝐚̃ 𝐪𝐮𝐚, 𝐭𝐨̛́ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐢𝐧 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐛𝐨̣̂ 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐮̉𝐧𝐠 𝐡𝐨̣̂ 𝐥𝐨̛́𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐯𝐚̣̂𝐲.

𝐓𝐨̛́ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐬𝐮̛̣ 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐯𝐮𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐠𝐢̀  " 𝓣𝓱𝓸𝓻𝓷𝓼 𝓪𝓷𝓭 𝔀𝓱𝓲𝓽𝓮 𝓻𝓸𝓼𝓮𝓼 - 𝓰𝓪𝓲 𝓿𝓪̀ 𝓱𝓸𝓪 𝓱𝓸̂̀𝓷𝓰 𝓽𝓻𝓪̆́𝓷𝓰 " 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐫𝐢𝐞̂𝐧𝐠 𝐭𝐨̛́, 𝐦𝐚̀ 𝐜𝐨̀𝐧 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐩𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐤𝐲́ 𝐮̛́𝐜 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢.

𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐚̣𝐢, 𝐭𝐨̛́ 𝐥𝐚̣𝐢 đ𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮̛̣𝐚 𝐜𝐡𝐨̣𝐧.

𝐋𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐜𝐨́ 𝐧𝐞̂𝐧 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐩𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐡𝐚𝐢? 𝐓𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 𝐤𝐡𝐚𝐢 𝐭𝐡𝐚́𝐜 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐠𝐢𝐨̛́𝐢 𝐭𝐡𝐮̛̣𝐜, 𝐧𝐨̛𝐢 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐜𝐨̀𝐧 𝐪𝐮𝐚́ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐛𝐢́ 𝐚̂̉𝐧 𝐯𝐚̀ 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐤𝐞̂̉?

𝐇𝐚𝐲 𝐧𝐞̂𝐧 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 𝐭𝐚̣𝐢 đ𝐚̂𝐲 đ𝐞̂̉ 𝐠𝐢𝐮̛̃ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚́𝐢 𝐤𝐞̂́𝐭 đ𝐞̣𝐩, 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̂̉𝐧 𝐬𝐚𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐦𝐨̛́𝐢, 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐥𝐨𝐚̣𝐢 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐦𝐚̀ 𝐭𝐨̛́ 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮̛̉ 𝐪𝐮𝐚, 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐥𝐚̀ 𝐀𝐁𝐎, 𝐧𝐢𝐞̂𝐧 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠, 𝐬𝐮𝐠𝐚𝐫 𝐝𝐚𝐝𝐝𝐲, đ𝐨̛𝐧 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐭𝐡𝐚̂𝐧… 𝐡𝐨𝐚̣̆𝐜 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐦 𝐜𝐡𝐢́ 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐨̣̂ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐛𝐨𝐭?

𝐍𝐡𝐮̛ 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 đ𝐨́, 𝐬𝐨̂́𝐩 𝐨̛̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢, 𝐧𝐞̂𝐧 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐤𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐜𝐡𝐮̉ 𝐭𝐡𝐮̣. 𝐁𝐞̂𝐧 𝐜𝐚̣𝐧𝐡, đ𝐨́ 𝐭𝐨̛́ 𝐜𝐨̀𝐧 𝐦𝐞̂ 𝐤𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐧𝐢𝐞̂𝐧 𝐡𝐚̣ đ𝐢𝐞̂𝐧 𝐥𝐮𝐧.

𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐬𝐞̃ 𝐫𝐚 𝐬𝐚𝐮 𝐧𝐞̂́𝐮 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐮̛̉ 𝐭𝐡𝐚𝐲 đ𝐨̂̉𝐢 𝐭𝐢́ 𝐧𝐡𝐨̛̀... 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐥𝐞̃ 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐠𝐢𝐚𝐧 đ𝐞̂̉ 𝐭𝐢̀𝐦 𝐜𝐚̉𝐦 𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 đ𝐚̂́𝐲.

𝐓𝐡𝐮́ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭, 𝐭𝐨̛́ 𝐡𝐨̛𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̂𝐧𝐠 𝐯𝐞̂̀ 𝐩𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐡𝐚𝐢, 𝐯𝐢̀ 𝐭𝐨̛́ 𝐭𝐢𝐧 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐜𝐨̀𝐧 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 đ𝐚́𝐧𝐠 đ𝐞̂̉ 𝐤𝐡𝐚𝐢 𝐭𝐡𝐚́𝐜. 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐮́𝐭 𝐥𝐨 𝐥𝐚̆́𝐧𝐠, 𝐥𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐭𝐨̛́ 𝐜𝐨́ 𝐠𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐩𝐡𝐨𝐧𝐠 đ𝐨̣̂?

𝐕𝐢̀ 𝐭𝐨̛́ 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐦𝐮̛𝐨̛̣𝐧 𝐭𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐬𝐨̛ 𝐬𝐨̛ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐬𝐨̂́ 𝐲́ 𝐭𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐬𝐨̛̣ đ𝐨̂𝐢 𝐤𝐡𝐢 𝐬𝐞̃ 𝐛𝐢̣ 𝐛𝐢́ 𝐢𝐝𝐞𝐚 𝐦𝐚̀ 𝐯𝐨̂ 𝐭𝐡𝐮̛́𝐜 đ𝐢 𝐯𝐚̀𝐨 𝐥𝐨̂́𝐢 𝐦𝐨̀𝐧 𝐜𝐮̃, 𝐬𝐞̃ 𝐝𝐚̂̃𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐧𝐡𝐚̀𝐦 𝐜𝐡𝐚́𝐧 𝐜𝐡𝐨 đ𝐨̣𝐜 𝐠𝐢𝐚̉... 𝐂𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭, 𝐭𝐢̀𝐦 𝐲́ 𝐭𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐬𝐞̃ 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐡𝐨̛𝐧, 𝐯𝐢̀ đ𝐚̃ 𝐦𝐨̛̉ 𝐫𝐚 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐨̂́𝐢 𝐭𝐮̛̀ 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜, 𝐝𝐮̛̣𝐚 𝐯𝐚̀𝐨 đ𝐨́ 𝐦𝐚̀ 𝐤𝐡𝐚𝐢 𝐭𝐡𝐚́𝐜 𝐭𝐡𝐨̂𝐢... 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐭𝐨̛́ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐜𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐬𝐮̛̣ 𝐜𝐡𝐮𝐚̂̉𝐧 𝐛𝐢̣ 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐜𝐡𝐢̉𝐧𝐡, 𝚍𝚘̣𝚗 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 đ𝐢 𝐚𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧.

𝐃𝐮̀ 𝐬𝐚𝐨 𝐭𝐡𝐢̀, 𝐭𝐨̛́ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐲́ 𝐤𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢.

𝐓𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐀𝐥𝐥 𝐑𝐡𝐲, đ𝐞̂̉ 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢?

𝐇𝐚𝐲 𝐤𝐡𝐞́𝐩 𝐥𝐚̣𝐢 𝐛𝐨̣̂ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐯𝐚̀ 𝐛𝐚̆́𝐭 đ𝐚̂̀𝐮 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐚́𝐜, 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐦𝐨̛́𝐢

𝐃𝐮̀ 𝐪𝐮𝐲𝐞̂́𝐭 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐧𝐚̀𝐨, 𝐙𝐮𝐧 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐨̛𝐧 𝐯𝐢̀ 𝐜𝐚́𝐜 𝐜𝐚̣̂𝐮 đ𝐚̃ 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 𝐛𝐞̂𝐧 𝐭𝐨̛́ 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐧𝐚̀𝐲.

𝐙𝐮𝐧 𝐱𝐢𝐧 𝐠𝐮̛̉𝐢 𝐥𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐚̉𝐦 𝐨̛𝐧 𝐜𝐡𝐚̂𝐧 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐚𝐢 đ𝐚̃ đ𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐭𝐨̛́ 𝐭𝐮̛̀ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐮 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐚̣̂𝐧 𝐛𝐚̂𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀. " 𝓣𝓱𝓸𝓻𝓷𝓼 𝓪𝓷𝓭 𝔀𝓱𝓲𝓽𝓮 𝓻𝓸𝓼𝓮𝓼  " 𝐜𝐨́ 𝐥𝐞̃ 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐚̣̆𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐚́ 𝐝𝐚̀𝐢...𝐠𝐚̂̀𝐧 𝐛𝐚̆̀𝐧𝐠 " 𝐋𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐂𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐓𝐚"  𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐚̂́𝐲 𝐧𝐡𝐢̉?

𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐝𝐮̀ 𝐝𝐚̀𝐢 đ𝐞̂́𝐧 đ𝐚̂𝐮, đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐭𝐨̛́ 𝐡𝐚̣𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐮́𝐜 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 đ𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚𝐮 đ𝐨̣𝐜 𝐡𝐞̂́𝐭, 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐛𝐚̀𝐧 𝐥𝐮𝐚̣̂𝐧, 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐲 𝐦𝐞̂ 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐠𝐢𝐨̛́𝐢 𝐧𝐚̀𝐲.

𝐓𝐨̛́ 𝐡𝐲 𝐯𝐨̣𝐧𝐠 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐧𝐚̆𝐦 𝐭𝐫𝐨̂𝐢 𝐪𝐮𝐚, 𝐤𝐡𝐢 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐥𝐚̣𝐢, 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐬𝐞̃ 𝐦𝐢̉𝐦 𝐜𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐦𝐚̀ 𝐧𝐡𝐨̛́ 𝐯𝐞̂̀ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐯𝐚̣̂𝐭 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐯𝐞̂̀ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐚̉𝐦 𝐱𝐮́𝐜 𝐦𝐚̀ 𝐡𝐨̣ đ𝐚̃ 𝐦𝐚𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧.

“ 𝐀̀, 𝐡𝐨́𝐚 𝐫𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐲𝐞̂𝐮 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐨𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐚̂́𝐲, 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐲 𝐦𝐞̂ 𝐡𝐨̣, 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 đ𝐨̣𝐜 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐚̀ 𝐠𝐡𝐞́𝐩 đ𝐨̂𝐢 𝐡𝐨̣ 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐧𝐡𝐚𝐮. ”

𝐏𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐨́𝐢 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠, 𝐜𝐚́𝐜 𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐩𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐱𝐮𝐚̂𝐧 𝐭𝐮̛𝐨̛𝐢 đ𝐞̣𝐩 𝐜𝐮̉𝐚 𝐭𝐨̛́. 𝐃𝐮̀ 𝐎𝐓𝐏 𝐬𝐚𝐮 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐨́ 𝐫𝐚 𝐬𝐚𝐨, 𝐝𝐮̀ 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐨́ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 𝐡𝐚𝐲 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢, 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐢́𝐭 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐭𝐨̛́ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐬𝐞̃ 𝐭𝐮̛̣ 𝐡𝐚̀𝐨 𝐯𝐢̀ 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐚̃ 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭 𝐧𝐞̂𝐧 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 đ𝐞̣𝐩 đ𝐞̃ 𝐯𝐞̂̀ 𝐡𝐨̣, 𝐯𝐞̂̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐢̀𝐧𝐡 𝐲𝐞̂𝐮 𝐝𝐮̀ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐥𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐝𝐨̂́𝐜 𝐥𝐨̀𝐧𝐠.

𝐕𝐚̀ đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐮𝐲𝐞̣̂𝐭 𝐯𝐨̛̀𝐢 𝐡𝐨̛𝐧 𝐜𝐚̉ 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐨̛́ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨̂ đ𝐨̛𝐧 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 𝐧𝐚̀𝐲.

𝐂𝐚̉𝐦 𝐨̛𝐧 𝐯𝐢̀ đ𝐚̃ đ𝐨̣𝐜 đ𝐞̂́𝐧 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐝𝐨̀𝐧𝐠 𝐜𝐮𝐨̂́𝐢 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐧𝐚̀𝐲. 𝐇𝐲 𝐯𝐨̣𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 đ𝐢 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚𝐮 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̣̆𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐡𝐞𝐨.

𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐬𝐨̛̣ 𝐜𝐮̛̣𝐜, 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐬𝐨̛̣ 𝐟𝐥𝐨𝐩!

𝐓𝐨̛́ 𝐜𝐡𝐨̛̀ 𝐲́ 𝐤𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐜𝐚́𝐜 𝐜𝐚̣̂𝐮 𝐧𝐡𝐞́! 🤗

𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐲𝐨𝐮 𝐚𝐥𝐥 🌹😽 💝

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro