02

Nhắc đến Sim Jaeyun và mối quan hệ của cậu với Sunoo. Vì là hội trưởng hội học sinh, còn Sunoo là lớp trưởng, thành tích của cả hai thì cứ luôn thay phiên đứng đầu và đứng thứ hai toàn trường, thế nên hai người rất thân nhau. Ngoài trao đổi việc học trên lớp thì cũng có thấy đôi lúc Sunoo và Jaeyun đi ăn và đi chơi cùng.

Vì họ quá giỏi thế nên mọi người trong trường ai cũng ngưỡng mộ, chỉ là ngưỡng mộ thôi chứ cũng không dám đến gần làm quen, họ cũng tự nhận thức được bản thân làm sao mà sánh được với Sunoo và hội trưởng.

Thế nhưng Jaeyun khác Sunoo ở chỗ cậu là hội trưởng nên thường tiếp xúc với nhiều học sinh, các hoạt động trường lớp cũng do cậu lo tổ chức một phần, vì ngoại giao như thế nên việc giao tiếp với người khác cũng tốt hơn Sunoo.

Em chỉ có mỗi Jaeyun là chơi thân thôi, mọi người trong lớp lâu lâu chỉ gọi là chỉ bài hoặc xã giao, ngoài phạm vi lớp học thì Sunoo cũng chẳng quen biết nhiều trong trường hay học sinh lớp khác vì em chỉ gắn với sách vở. Ai nhìn cũng phát ngán.

Nhiều lần Jongseong muốn nói chuyện với Sunoo cũng phải thông qua Jaeyun tại vì hai người họ thân nhau nên sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.

Sau mỗi buổi học, Sunoo thường đến thư viện hoặc tới quán cà phê nào đó để tự học. Lịch trình của Sunoo được Park Jongseong nắm gọn trong lòng bàn tay.

"Thứ hai, thứ năm và thứ sáu bé yêu sẽ học thêm tại trung tâm, thứ ba và thứ tư đến quán cà phê gần công viên ngồi tự học, nước uống mà em hay gọi là mintchoco đá xay, thứ bảy sẽ đến thư viện gần trường học để đọc sách, cuối tuần em bé sẽ làm thêm tại tiệm bánh, bánh ngọt mà bé thích là bánh kem nhân dâu tây socola. Em bé ngoan quá, đúng là chăm chỉ quá đi, ngưỡng mộ thật."

Jongseong vừa đi vừa nói, tay bấm bấm điện thoại xem lịch coi hôm nay là ngày nào. Sim Jaeyun đi bên cạnh liền quay sang nhìn gã với bản mặt khó coi.

"Êu, lịch trình của Sunoo mà mày còn hiểu rõ hơn cả mẹ của Sunoo nữa"

"Hôm nay là thứ bảy, bé ngoan sẽ đến thư viện để đọc sách. Giúp tao đi Jaeyun"

Hội trưởng Hội học sinh thở dài. Đây chẳng phải là lần đầu, nhiều lần Jongseong muốn đi chơi cùng em mà sợ em từ chối nên không dám hỏi mà cứ nhờ vả Jaeyun. Nếu Jaeyun hỏi em thì em sẽ không từ chối đâu vì cả hai là bạn mà.

Chuyện sau đó sẽ vô cùng khó nói. Như bao buổi đi chơi bình thường, cả hai sẽ cùng nhau ngồi học nhóm hoặc trao đổi bài tập tại thư viện, hay cùng đi chơi tại khu vui chơi, đi ăn tại mấy nhà hàng cũng không gọi là sang trọng lắm. Nói chung là tự đi tìm kiếm niềm vui cho bản thân. Sunoo không giỏi giao tiếp nên đi cùng một người hướng ngoại như Jaeyun sẽ thuận lợi cho em.

Vậy mà bây giờ, những buổi đi chơi yên bình của hai người lại có sự xuất hiện của người thứ ba - đại ca Park Jongseong đẹp trai và yêu em đến điên cuồng.

Sunoo sẽ ngại ngùng và không dám nói nhiều vì có Jongseong ở đó. Còn gã thì khỏi phải nói, cứ quàng tay, khoác vai em tự tiện rồi kéo em đi khắp nơi, kể toàn những chuyện trên trời dưới đất.

Hai người rõ ràng là không hòa hợp. Đến Jaeyun còn thấy cấn mà. Nhìn em có vẻ khó chịu nên Jongseong không dám động chạm em nữa, nhưng gã mua nhiều đồ cho em lắm, gã coi như là một buổi hẹn hò của cả hai (mặc dù đó chỉ là suy nghĩ của Jongseong thôi) nên gã chăm em như em bé. Người khổ nhất chỉ có mình Sim Jaeyun mà thôi. Trong khi cặp đôi khó nói kia một người vui một người khó chịu thì tại sao Jaeyun lại là người bị tuột lại phía sau và phải xách một đống đồ cho Jongseong chứ? Mấy người coi hội trưởng là gì hả??

Tưởng chuyện này sẽ kéo dài lâu và Jongseong sẽ làm thân được với em, nhưng nó kết thúc ngay hôm đầu tiên sau khi gã đưa em về tận nhà và bị em nhả cho một tràng vào mặt:

"Bạn học Park, cậu đừng cố tỏ ra mình là người giàu nữa, nhìn Jaeyunie xách đồ tội nghiệp lắm? Có tiền thì tự thuê người xách giùm đi chứ!"

Sau đó Sunoo vẫn lịch sự cúi đầu chào rồi mới vào nhà. Park Jongseong nhìn về cái người "tội nghiệp" trong lời kể của Sunoo đang ngồi ung dung ở ghế sau của xe mình. Sim Jaeyun ngây ngô không biết gì ngước mặt lên hỏi.

"Sao rồi? Tình nhân bé nhỏ trong ảo tưởng của mày có vui vẻ vì ngày hôm nay không?"

"Sim Jaeyun, xuống xe mau, tao không cho mày ngồi trên xe tao nữa"

"Ơ? Sao..."

Park Jongseong ném Jaeyun xuống rồi phóng xe đi, để lại hội trưởng đáng thương đứng đó một mình trong khi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Sau hơn ba mươi phút đi bộ về nhà. Hội trưởng của chúng ta mệt đến không thở nổi, lại nhận được một tin nhắn từ đại ca Park meo meo (đây là biệt danh mà hội trưởng lưu trong điện thoại) từ hơn mười lăm phút trước:

_Tại mày mà bé Sunoo ghét tao, không chơi với mày nữa, từ ngày mai mày sẽ bị trục xuất khỏi băng đảng rồng xanh, anh em tao sẽ đến và hiếp mày_

Hội trưởng đáng thương im lặng gửi lại một dấu hỏi chấm, vài phút sau đại ca Park đọc tin nhắn và sửa lại:

_tao nhầm, là ăn hiếp_

"Thằng này trẻ trâu thật.."

Nói thế thôi chứ Jaeyun là sợi dây liên kết Jongseong với Sunoo mà. Thiếu hội trưởng thì sao Jongseong có cơ hội nói chuyện cùng Sunoo được. Vẫn nhờ ơn của Jaeyun mà Jongseong mới tiếp xúc với em được lẻ tẻ vài lần. Vẫn như cũ, ấn tượng của gã đối với em lúc nào cũng vô cùng tệ. Đối với Sunoo, Jongseong cũng chỉ là một thằng ất ơ nào đó thôi.

.

.

.

.

Quay lại với đêm tốt nghiệp. Park Jongseong lại tiếp tục nhờ Jaeyun hỏi Sunoo xem em sẽ vào trường đại học nào. Gã không định buông bỏ thứ tình cảm này. Dù gì cũng đã yêu thầm em ba năm, gã phải cố gắng theo đuổi đến cùng.

Khi biết em sẽ vào đại học Seoul. Hơi khó, trường đó lấy điểm cao khủng khiếp. Và nghe nói Sunoo sẽ chuyển lên Seoul sống để tiện cho việc học nữa. Chẳng sao cả, Park Jongseong cũng sẽ chuyển lên đấy, mua vài căn nhà ở đó cũng được, quan trọng là làm thế nào để gã đỗ vào đại học cùng em.

Việc gì cũng có thể giải quyết bằng tiền, nghe câu đó bao giờ chưa? Nhà Jongseong thừa tiền để làm gì cơ chứ? Tất nhiên là vung cho mấy giáo viên ở đó để được thông qua và thành công vào trường học rồi. Có vẻ hơi quá trớn, hơi nhiều tiền rồi. Giờ đến cả hiệu trưởng trường đó còn nể gã.

Và rồi đại ca Park Jongseong của băng đảng rồng xanh từ bây giờ sẽ có tên gọi mới: đại ca Park Jongseong của trường Đại học Seoul. Nghe ngầu hơn đúng không?

Ơ, nhưng mà sao em quên gã nhanh thế. Mới có vài tháng không gặp nhau, hay là do gã có gì đó thay đổi nên em không nhận ra?

Gã chọn cùng khoa với em, nói với hiệu trưởng một câu thôi là ông ta sẽ xếp cho Jongseong ngồi chung lớp với Sunoo. Cái gì gã cũng dính lấy em.

Gã cứ tưởng em sẽ nhớ gã, thế nhưng ngày đầu khi đang đi tìm lớp có em thì em nhỏ hậu đậu chạy trên hành lang vì sắp muộn học, vô tình va trúng Jongseong và làm đổ hết cà phê lên người gã.

Nhưng mà cái làm cho gã buồn hơn là em lại lo nhặt mấy tờ tài liệu mà em đánh rơi trước sau đó mới để ý đến Jongseong.

"M...mình xin lỗi..cậu có sao không ạ?"

Nhìn cũng biết là có sao rồi, rất nhiều sao luôn. Sunoo lúng túng cứ đứng đó nhìn. Jongseong bất lực đành cười ngượng đưa tay lên.

"Trước hết thì, kéo tôi đứng dậy với được không em bé ơi...."

Vốn Jongseong cứ hay quen miệng mà gọi Sunoo là "em bé", "bé nhỏ", "bé ngoan" từ hồi cấp ba rồi. Sunoo biết Jongseong thuộc dạng thích trêu chọc người khác nên cũng coi đó là điều bình thường chứ không nói gì.

Jongseong tưởng em vẫn nhớ gã cơ, ai ngờ Sunoo quên mất gã là ai rồi. Em bất ngờ lắp bắp vài câu.

"Em....em bé?"

Sunoo giật mình để ý đôi tay đang đưa lên của Jongseong. Em bắt lấy tay của gã và đang kéo gã đứng dậy, tiếng chuông báo vào học reo ing ỏi. Sunoo hoảng loạn thả tay ra và Jongseong mất đà lại ngã nhào vào đống cà phê còn dưới đất.

"Xin...xin lỗi nhưng vào học mất rồi, tớ vội lắm, tớ sẽ tìm cậu chuộc lỗi sau, xin lỗi ạ!!"

Rồi em chạy mất dạng. Park Jongseong ngồi trơ trọi dưới nền đất lạnh lẽo. Một vài học sinh đi ngang qua cũng chỉ trỏ vào gã một lúc. Cảnh tượng này sao mà deja vu thế? Thể nào sau hôm nay trên confession cũng sẽ có bản mặt Park Jongseong trên đó cho mà xem. Nhưng thôi, gã bị em làm cho quê thế này nhiều lần nên quen rồi, mặt gã lại dày thêm vài lớp.

Buổi học đầu tiên, Jongseong phải bỏ học về nhà vì cả người gã dính cà phê rồi, đồng phục mới chắc cũng phải đi mua cái mới thôi. Gã không phàn nàn gì đâu, buổi đầu mà đã được tắm trong ly cà phê uống dở của em, cũng không tệ.

Jongseong chẳng thiết tha học hành gì đâu, chỉ hơi buồn là hôm nay phải về nhà, không được ngồi ngắm em học. Nếu gã cứng đầu thêm tý nữa thì chắc sẽ đem nguyên bộ dạng ướt sũng mà ngồi sát gần em để nhìn em học. Nhưng ai lại điên đến mức đó chứ, em nhỏ sẽ sợ gã mất thôi.

.

.

.

.

Hôm sau, Jongseong đến lớp thì đã thấy em đang ngồi đọc sách. Em lúc nào cũng đến lớp sớm nhất để ôn bài, từ hồi cấp ba cũng đã vậy rồi. Và giờ gã cảm giác quen thuộc và hoài niệm quá, lại được thấy khung cảnh nhẹ nhàng này.

Sunoo bị tiếng động của cửa làm giật mình nên quay ra, em không nghĩ rằng sẽ có người đến sớm như em, và em thấy Park Jongseong đang đứng tựa lưng vào cửa nhìn em chằm chằm với ánh mắt mà người ta hay gọi là "đắm đuối". Có lẽ gã chìm trong hình bóng của em mất rồi.

"Ơ...cậu là người hôm qua.."

"Ồ! Em bé nhớ ra tôi rồi này"

"Cậu..sao cứ gọi người khác là em bé thế?"

Đây là lần đầu tiên, Sunoo chủ động bắt chuyện và nói chuyện với gã trên một câu. Nhân cơ hội, Jongseong chạy đến ngồi cạnh em luôn.

"Mình xin lỗi chuyện hôm qua....cậu tên là gì thế, học lớp nào để mình chuộc lỗi"

Giờ Jongseong mới biết là em đã quên cái cậu Park Jongseong hay làm phiền em hồi cấp ba rồi. Hơi buồn nhưng không sao, gã làm quen lại cũng được.

"Tôi là Park Jongseong, cùng lớp với bé đấy"

"Park Jongseong ạ? Nghe tên quen thế..hình như có nghe ở đâu rồi..đâu nhỉ?"

"Em bé không cần phải cố nhớ, chúng ta làm quen từ bây giờ cũng được"

"Cậu cứ gọi là em bé...là hyung ạ? Anh khóa mấy vậy ạ?"

"Không, bằng tuổi nhưng thích gọi cậu là em bé đấy. Nhưng gọi tôi là anh cũng được"

Jongseong nhếch mép cười, trông gian chết đi được. Quay lại với chủ đề chính, em lúng túng mở lời.

"À....chuyện ngày hôm qua, cậu muốn mình đền bù gì không.."

Jongseong nở một nụ cười hết sức thảo mai.

"Tôi không để bụng chuyện bé làm đổ hết cà phê vào đồng phục trắng mà tôi mới nhận sau đó kéo tôi dậy nửa chừng rồi thả tay ra khiến tôi ngã thêm phát nữa đâu"

Ôi trời, Sunoo nghe hết toàn bộ sự việc ấy lại thêm tội lỗi. Gã nói không để bụng nhưng nghe có vẻ như rất để bụng ấy.

"Xin lỗi..đồng phục thì.."

"Bé đừng lo, đồng phục thì tôi mua cái mới ngay ấy mà"

"À....vậy"

"Không sao không sao, không cần xin lỗi nữa đâu, chỉ cần sau buổi học hôm nay đi chơi cùng tôi là được"

Vừa nói vừa cười tự hào cứ như mình đã đạt được mục đích vậy. Thế nhưng mời được người như Sunoo đi chơi cùng đâu phải chuyện gì dễ dàng, trước giờ luôn là vậy mà.

"Mình xin lỗi, tài liệu hôm qua bị dính phải cà phê nên hỏng mất rồi, mình phải về làm lại, không có thời gian đi chơi đâu"

Sao mà muốn cùng Sunoo xinh yêu hẹn hò một buổi lại khó cho gã quá vậy? Bộ đại ca đẹp trai này còn không bằng đống tài liệu nhạt nhẽo đó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro