Should be smiling | Nikiwon |

"If you feel unhappy
Look at the sky
The sun is shining
The birds are singing
And you
Should be smiling "

[ vô tình nhìn thấy
trên facebook ]

♥*♡∞:。.。 *:..。o○ ○o。..:* 。.。:∞♡*♥

Ngày còn bé mẹ của Riki thường nói với nó rằng, mỗi khi con thấy không vui thì hãy nhìn lên bầu trời trong xanh kia. Nơi mà những ánh nắng đang chiếu rọi xuống những cánh đồng xanh, nơi mà những áng mây trắng bồng bềnh lơ lững trên cao hệt như kẹo bông gòn, nơi mà những chú chim bay lượn cùng hát lên những ca từ bằng ngôn ngữ của riêng chúng khi ấy, nó sẽ nhận ra rằng mọi thứ xung quanh mình bình yên và tuyệt đẹp đến nhường nào. Và nó đã làm như thế mỗi khi nó buồn, đúng là nó cảm nhận được thế giới xung quanh mình yên bình hơn, chẳng còn bộn bề của guồng quay xã hội, chẳng còn văng vẳng bên tai nó tiếng còi xe inh ỏi mà thay vào đó là tiếng hát của những chú chim đang sải cánh trên bầu trời rộng lớn trên kia. Nơi mà nó có thể nhìn thấy tình yêu hằn trong đôi mắt mình, cánh diều một màu xanh của biển cả.

- Riki à, mừng em về nhà.

Riki mỉm cười ôm chầm lấy người có thân hình nhỏ nhắn vào lòng mình, người nhỏ hơn ấy như lọt thỏm trong cái ôm nhớ nhung của nó. Người con trai mà nó thầm thương từ rất lâu về trước.

- em đã về với anh rồi đây Jungwon à.

Jungwon mỉm cười, nắm tay nó tiến vế phía chỗ chiếc diều đang bay trên cao, dúi vào tay nó cái cần ( mình không biết gọi nó là gì, xin lỗi mọi người nhé 😔 ).

- Riki chơi thả diều với anh rồi hẳn về nhé?

- tất nhiên rồi.

Nó nắm lấy thứ mà em đưa cho vừa thả diều trên cao, vừa thi thoảng ngắm nhìn người bên cạnh mình. Cánh đồng xanh mướt làm lòng nó yên bình hơn hẳn, và những đợt gió mạnh mang hương hoa nhài thơm phức sộc thẳng vào mũi cũng khiến đầu nó bớt đau nhức hơn hẳn. Đó là mùi hương đặc trưng của Jungwon, dù em chẳng xài bất cứ loại nước hoa nào nhưng trên người em vẫn luôn thường trực cái mùi hương thơm ngát ấy. Vì Jungwon thích trồng hoa nhài, em bảo hoa nhài rất đẹp có thể pha trà làm thuốc, và mùi hương của nó giúp em ngủ ngon hơn vào những ngày mệt mỏi.

- Riki ơi, lần này em về thì ở lại mấy ngày thế.

Thả diều được một lúc cả hai cũng thu diều lại rồi cùng nhau về nhà, Riki đèo Jungwon trên con xe đạp nhỏ mà em vẫn còn giữ từ tận mười năm về trước. Lúc mà Riki chỉ mới có chín tuổi và em Jungwon thì đã mười tuổi, nhưng trông nó thì lại cao hơn em nhiều nên lúc nào có cũng là người đảm nhận phần đạp xe. Còn Jungwon chỉ việc tận hưởng khung cảnh xinh đẹp suốt dọc đường đi và những gió mán rượi ập vào người em. Đó là những kí ức đẹp nhất trong cuộc đời Riki. Ký ức chứa người mà nó thương sau mẹ nó.

- em dọn về đây luôn, ở trên thành phố ngột ngạt quá. Và cô đơn nữa.

Nghe giọng Riki có phần buồn bã Jungwon cũng thấy không vui, em vuốt ve lưng nó mà cảm giác thật lạ lẫm. Riki lớn nhanh quá, em cảm giác như Riki ngày trước đã thay đổi rồi, nó không còn đùa nghịch, vô lo vô tư như hồi đó nữa. Bây giờ nó trầm lặng hơn hẳn, trông từ xa nhìn bóng lưng nó cô độc biết nhường nào. Và em không thể chịu nổi khi nhìn thấy nó như thế, trái tim em nhói lên ngay khi nhìn thấy hình bóng nó trên cánh đồng vào lúc nảy. Em muốn ôm nó nhiều hơn để an ủi tâm hồn nó. Vì thế em ôm lấy eo nó, áp má mình lên lưng nó ngân nga khúc hát mà ngày xưa Riki thường bảo em hát cho nó nghe. Riki bảo nếu bài hát này mang đến niềm vui cho nó, thì giọng hát của em là thứ xóa tan đi muộn phiền của nó. Nó yêu giọng hát của em.

- Jungwon à, nếu không vui thì em nên làm gì bây giờ?

Riki bỏ một tay ra khỏi tay lái mà nắm lấy tay Jungwon, miết nhẹ. Giọng nói nó như thể cầu khẩn, hãy cho nó một niềm tin và hi vọng dù chỉ thật nhỏ bé.

- If you feel unhappy. Look at the sky, the sun is shining, the birds are singing. And you...

Jungwon ngừng lại, em đan chặt tay mình vào tay nó như thể truyền hơi ấm và hi vọng.

- Should be smiling.

Riki cười khúc khích, những tia nắng chiếu xuống mặt đất hằn lên, bóng hình của hai con người với trái tim chứa hình bóng của đối phương.

- Mừng em đến nhà của anh, đây là Sunghoon. Anh ấy dọn đây vào hai năm trước.

- chào anh Sunghoon em là Riki, được tính như trúc mã của anh Jungwon vậy.

Nụ cười trên gương mặt Riki không thật sự hạnh phúc và vui vẻ như Jungwon nghĩ, nó đang ghen về sự xuất hiện của một người khác trong căn nhà này.

- chào em Riki, anh là Sunghoon người ở cùng Jungwon trong hai năm nay.

- hai người làm quen với nhau đi nhé, sau này Riki cũng sẽ ở đây với chúng ta nên hãy hòa thuận nhé. Em đi chuẩn bị đồ nấu cơm.

- tuân lệnh ông chủ nhỏ, bọn anh sẽ làm quen nhanh thôi.

Sunghoon cười đáp lời người nhỏ hơn trong khi em hướng ánh mắt mong chờ nhìn hai người, sau đó Riki cũng gật đầu tán thành với lời nói của Sunghoon. Người nhỏ hơn cảm thấy hài lòng về việc này rồi rời đi ngay sau đó. Nhưng mà có lẽ em không biết Riki chẳng mấy dễ chịu với Sunghoon, vì Jungwon không hề nhắc tới việc em sống cùng ai trong lúc Riki lên thành phố để làm việc.

- tôi biết cậu đang hiểu lầm một vài thứ, tôi và Jungwon chỉ là bạn bè thôi.

Sunghoon nhướn mày giải thích trong khi Riki còn chẳng buồn để lắng nghe chúng.

- Tôi thắc mắc..._ Sunghoon ngồi xuống ghế sofa, rót nước để mời Riki và cố hỏi về vài điều mình thắc mắc.

- về điều gì cơ?

Riki ngồi xuống đối diện Sunghoon đáp lời với giọng chẳng mấy vui. Nhưng cậu vẫn lịch sự nhận lấy ly nước mà Sunghoon đã mời.

- về lý do cậu về đây ở chẳng hạn?_ Sunghoon nhìn thẳng vào Riki nở một nụ cười mỉm đầy ám chỉ.

Riki đảo mắt, nó không nói thêm một lời nào với Sunghoon cả vì nó không thích nói về việc riêng tư cho người khác biết. Về lý do nó quyết định trở về đây sinh sống, một phần là vì công việc mà nó phải làm khiến nó muốn phát điên lên đi được, thậm chí nó còn mắc bệnh trầm cảm một thời gian vì áp lực công việc. Mẹ nó thì qua đời vì một tai nạn xe trên đường đi làm, ở trên đó hiện tại nó chỉ có một thân một mình nó thấy cô đơn lắm, và quan trọng hơn là sẽ không ai cấm cản tình yêu nó dành cho Jungwon nữa.

Tất nhiên những lý do trên nó sẽ chỉ giữ riêng cho mình thôi, nếu trong trường hợp bắt buộc nó sẽ không nói điều quan trọng nhất nó trở về.

- cậu ghét tôi thì thôi vậy, dù sao tôi cũng giải thích rồi. Và rõ ràng người cậu nên đề phòng không phải là tôi.

Sunghoon cười nhìn vào bếp nơi đang phát ra tiếng xì xèo của đồ ăn cùng với mùi hương thơm lừng, và tiếng con mèo nhỏ nào đó ngân nga câu hát nhuốm màu hồng của tình yêu.

- người cậu nên đề phòng là Lee Heeseung ấy, anh ta tán tỉnh Jungwon một năm nay rồi.

Riki trợn tròn mắt ngạc nhiên một lát rồi cũng trở lại bình thường, nhưng lòng nó thì không, rõ ràng là thế.

- cho nên... Cậu không nhất thiết phải vác các mặt khó ở đó nhìn tôi đâu, Riki.

Nói xong Sunghoon đứng dậy xách cổ áo của Riki lên và kéo nó đi lên lầu, đẩy nó vào một căn phòng ngập mùi hoa nhài thơm phức. Trên đầu giường còn có vài con cừu bông, tủ đầu giường có chứa bức ảnh của hai cậu nhóc đang mỉm cười. Riki nheo mắt một chút và nhận ra đó là nó và em. Đây là phòng của Jungwon.

- tôi nghĩ thể nào em ấy cũng sẽ bảo cậu ngủ cùng thôi, nên cậu tự xếp đồ đi nhé.

Rồi Sunghoon đóng cửa phòng lại thản nhiên bỏ đi, Riki thậm chí còn nghe tiếng anh ta hút sáo dọc hành lang nữa. Mà thôi kệ đi dù sao thì cũng ở lâu dài với nhau, xác nhận là không phải tình địch thì yên tâm rồi.

" Cốc... Cốc "

- Riki ơi em đang trong đó hả?

Giọng Jungwon phát ra phía bên cửa kia cửa.

- Anh Sunghoon đẩy em vào.

Riki mở cửa cho Jungwon và bắt gặp  hình ảnh chú mèo nhỏ mặc tạp dề màu hường, tay còn cầm cái muôi múc canh nữa ngay lập tức Riki liên tưởng ngay đến mấy chú mèo, hay nói đúng hơn là meme con mèo cơ làm tim nó đập nhanh dữ dội, đầu thì không ngừng gào thét anh thật đáng yêu. Rồi khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của em, nó liền bật cười thích thú.

- em cười gì thế?

- em cười vì anh đáng yêu quá đó.

Jungwon bĩu môi hờn dỗi, điều đó còn làm em đáng yêu hơn gấp nhiều lần. Và Riki sẽ chẳng thể nào ngăn nổi bản thân mình muốn xoa đầu người nhỏ hơn, xoa cho tóc tai rối bù mới thỏa mãn rời khỏi làm Jungwon tức giận đến xù lông như thể nếu em mà là mèo, thì em bộ lông của em hẳn đã dựng lên hết rồi. Sau đó em nhe răng bổ nhào vào người Riki, làm nó vì bất ngờ mà mất thăng bằng nên cả hai cùng té nhào xuống đất, lưng Riki va chạm với sàn nhà đau đến muốn ứa nước mắt, nhưng nó vẫn ôm lấy eo Jungwon sợ em đau. Và một tiếng rầm vang lên làm Sunghoon đang uống nước cũng phải hết hồn mà chạy lên coi như thế nào.

Lúc đến nơi Sunghoon chỉ muốn bịt mắt mình lại cho xong, Jungwon đang nằm trên người Riki tay ôm lấy cổ nhóc. Còn Riki thì bị Jungwon đè ở phía dưới như miếng đệm lót, tay thì quấn quanh eo em nhỏ. Quan trọng hơn là môi Jungwon và Riki chạm nhau, bốn cặp mắt mở to và mặt em Jungwon thì đỏ bừng bừng trông đáng yêu lắm. Cơ mà Sunghoon nghĩ mình không nên ở đây thêm một phút giây nào nữa đâu, sự đau đớn nên dừng lại ở đây thôi. Đã quá đủ rồi.

- a-anh x-x-xin lỗi.


Jungwon đứng dậy ngay lập tức vươn tay ra kéo Riki đứng dậy cùng mình, dù vẫn còn ngại ngùng về sự cố ban nảy nhưng em vẫn lo lắng xem xét lưng của nó xem có bị bầm hay không. Còn nó giờ thì chẳng thể để ý đến bất cứ thứ gì khác ngoài nụ hôn vô ý đó, nó khẽ đưa lưỡi ra liếm môi mình rồi thản nhiên cười vì vị ngọt trong cổ họng mình. Jungwon vừa ăn kẹo dâu nó dám chắc điều đó luôn vì nó nếm được vị ngọt của dâu đây này, đúng là em bé của nó nhỉ? Vẫn còn đam mê với đồ ngọt như thế cơ mà.

- anh Jungwon vẫn là em bé thôi nhỉ?

- gì cơ?

Jungwon dừng lại hành động kiểm tra của mình vì câu nói của Riki, em bé á?

- anh vừa ăn kẹo dâu đúng không?

Jungwon ngẩn người, làm sao Riki biết điều đó nhỉ?

- làm sao mà e-

- hôn anh là biết ngay ấy mà.

Riki cười, nụ cười lạ lắm rồi nó tiến đến gần em dừng lại trước khi môi nó sắp dán vào môi em một lần nữa. Mặt nó bỗng nhiên lại nghiêm túc hơn hẳn.

- anh có từng hôn ai chưa?

Jungwon nuốt nước bọt tự nhiên lại thấy hơi sợ, nhưng tim em thì đang đập nhanh lắm. Hỡi ôi, crush em vừa mới về đến nhà em còn làm ba cái trò này thì ai mà chịu cho được, lại thêm cả anh Sunghoon không chịu vào giúp em mà còn đứng ở ngoài chụp ảnh nữa. Đợi đi lát nữa em mách anh Jake cho coi, xem lúc đó ai sẽ là người khóc.

- nào anh phải trả lời em đi chứ.

Riki bóp lấy cái cầm nhỏ xinh của Jungwon bắt em nhìn vào mắt nó.

- a-anh c-c-chưa từng...

" Chụt "

Jungwon mở to đôi mắt mèo của mình chớp lấy chớp để,bên tai vẫn còn văng vẳng âm thanh phát ra khi Riki hôn em, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống đôi môi em. Em thấy má mình nóng lắm, có khi nào em sốt rồi không nhỉ?

- Anh Jungwon, em đang thực sự nghiêm túc. Em biết dù mới dọn về đây chưa được hai tiếng đồng hồ, nhưng mà... Em thật ra... Thích anh lâu lắm rồi...

Riki áp sát người Jungwon hơn nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của người nhỏ hơn, mỉm cười khi nhận ra bây giờ thứ có thể xoa dịu nổi buồn trong lòng nó không còn là bầu trời như mẹ vẫn bảo. Thứ có thể xoa dịu nổi buồn của nó không còn là bầu trời kia nữa...

Mà là bầu trời lấp lánh như chứa hàng triệu vì tinh tú trong đôi mắt người nó thương, cảm giác còn yên bình hơn cả bầu trời bao la, rộng lớn ngoài kia. Thậm chí nó còn cảm thấy hạnh phúc hơn khi trong đôi mắt ấy chỉ phản chiếu hình bóng nó, và nó ôm lấy em một lần nữa, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Jungwon dụi vào tóc em như thể, tóc em là một chiếc gối bông mềm mại.

- anh ơi, em thích anh lắm... Và cả việc em trở về đây...

...

- vì em muốn ở bên cạnh anh, vì đã không còn ai có thể ngăn em yêu anh nữa rồi.

Riki siết chặt vòng tay mình hơn nữa khiến người nhỏ hơn phải rên rỉ vì đau, nhưng nó vẫn cứ siết chặt như thể nó sợ Jungwon sẽ tháo chạy.

- Riki à~_ Jungwon gọi nó, một tay đặt trên lưng nó.

Riki thấy giọng em nghe thật ngọt ngào.

- Riki ơi~_ Jungwon lại gọi nó, tay còn lại chạm vào tóc nó.

Sự dịu dàng và ấm áp của em quấn quanh trái tim nó.

- anh cũng thích em, rất lâu rồi._ Jungwon nói, đặt tai mình lên trái tim nó lắng nghe nhịp tim đang đập rộn rã vì mình.

Rất nhiều năm về trước vào cái ngày mà em bắt gặp ánh mắt sáng ngời của nó dưới gốc cây anh đào, mỉm cười nói kết bạn với em bắt đầu từ khi ấy trái tim em đã ngập tràn hình bóng nó rồi.

Và Riki ơi...

Giờ đây nó không còn phải nhìn lên bầu trời cao ấy nữa. Riki chỉ cần nhìn vào mắt người nó thương thôi.

Nếu anh thấy không vui
Hãy nhìn vào đôi mắt của em
Hãy nhìn vào gương mặt xinh xắn của em
Hãy lắng nghe giọng hát ngọt ngào nơi em
Và anh...
Hãy vui lên nhé!

-----------------------------------

Một chiếc oneshot mình nghĩ m.n có lẽ sẽ hơi thất vọng vì tình tiết nhanh và hơi... Xàm... MÌNH XIN LỖI!!! 😔😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro