💘𝙲𝚑𝚊𝚙𝚝𝚎𝚛💘12💘𝚃𝚑ươ𝚗𝚐 𝚝í𝚌𝚑💘




      Thời gian một tháng không phải là quá dài, nhưng với Choi Hyeonjoon, nó dường như kéo dài vô tận. Một tháng qua, anh sống như thể đang ở trong một chiếc hộp kín, bị bủa vây bởi những cảm xúc hỗn loạn, nhưng không cách nào trốn thoát. Mỗi ngày đều bắt đầu bằng sự mệt mỏi và kết thúc trong nỗi bất lực.



       Là anh tự đơn phương lạnh nhạt Jihoon, tự mình chặt đứt sợi dây kết nối mong manh giữa họ. Nhưng tại sao trái tim anh lại đau đớn đến thế?



        Những tin nhắn của Jihoon, những cuộc gọi nhỡ liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại, anh đều nhìn thấy. Thế nhưng, mỗi lần định trả lời, bàn tay lại khựng lại giữa không trung. Anh không biết phải đối mặt với Jihoon như thế nào, không biết phải làm gì khi cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi cứ đan xen, đè nặng trong lòng anh. Nếu hỏi anh là sợ điều gì chắc anh sẽ nói rằng bản thân sợ chỉ là Jihoon nhất thời thương hại anh hay em chỉ đem anh ra làm trò đùa thôi. 



        Những đêm dài, khi đồng đội trong ký túc xá đã ngủ say, anh thường ngồi lặng lẽ trước gương, nhìn bản thân mình trong im lặng. Gương mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng, và một ánh nhìn trống rỗng. Anh gần như không nhận ra chính mình.



__________________________________________________________


        Hôm nay vẫn như thường lệ Hyeonjoon kéo áo khoác sát hơn vào người khi rời khỏi phòng tập. Hơn một tháng qua, anh tự nhốt mình vào những bài tập luyện, như thể đó là cách duy nhất để lấp đầy khoảng trống trong tâm trí. Nhưng sự thật là, dù có cố gắng đến đâu, hình bóng của Jeong Jihoon vẫn cứ lẩn khuất trong từng suy nghĩ của anh.



       Hyeonjoon thở dài, bước đi trong đêm khuya tĩnh lặng. Sau một ngày dài ở phòng tập, anh cố ý về muộn hơn mọi khi. Con đường trở về ký túc xá tối nay vắng lặng hơn thường lệ, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống. Mỗi bước chân như mang theo cả sự mệt mỏi và trống trải trong lòng.



      Bước qua một con hẻm nhỏ, Hyeonjoon chợt cảm thấy có gì đó bất thường.Nhưng trước khi kịp nghĩ thêm, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ trong con hẻm tối bên đường.


      Hyeonjoon khựng lại. Người đàn ông cao lớn, cơ bắp vạm vỡ tiến lại gần, ánh mắt sắc lẻm như một con thú săn mồi. Dáng vẻ hung tợn và nụ cười nhếch mép của hắn khiến Hyeonjoon cảm thấy không ổn. "Choi Hyeonjoon?" Gã cất giọng trầm khàn, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình.



     Hyeonjoon hít sâu, cố giữ bình tĩnh. "Phải. Anh là ai? Muốn gì ở tôi?" Người đàn ông không trả lời, chỉ tiến thêm một bước, khoảng cách giữa cả hai ngày càng thu hẹp.



     Gã cười nhạt, tiến thêm một bước về phía anh , khoảng cách giữa cả hai ngày càng thu hẹp. "Không cần biết tôi là ai. Chỉ cần nhớ, có những thứ cậu không nên chạm vào. Hiểu chưa?" Giọng điệu của hắn đầy đe dọa.



     Tim Hyeonjoon đập thình thịch, nhưng anh vẫn gắng gượng đáp trả. "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả."



      "Không hiểu cũng không sao. Nhưng nếu cậu còn tiếp tục không biết điều tránh xa thứ không thuộc về mình như thế, đừng trách tôi ra tay nặng hơn lần này."



      Chưa kịp hiểu ý của đối phương, Hyeonjoon đã lãnh trọn một cú đấm vào bụng. Cơn đau thốc lên khiến anh khuỵu xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. "Anh... anh làm gì vậy!" Anh gắng gượng hét lên, nhưng giọng nói yếu ớt như bị bóng tối nuốt chửng.



       Đáp lại lời anh chỉ là những cú đấm, cú đá liên tiếp. Người đàn ông không hề nương tay. Mỗi lần nắm đấm giáng xuống, là mỗi lần Hyeonjoon cảm giác cơ thể mình vỡ vụn. Máu rỉ ra từ khóe môi, mùi tanh nồng hòa lẫn với vị đắng của nỗi sợ hãi. 



       Cơn đau không chỉ là thể xác, mà còn là cảm giác bất lực. Anh chẳng thể phản kháng, chẳng thể bảo vệ chính mình. Hyeonjoon cố hét lên cầu cứu, nhưng con hẻm vắng lặng đến mức tiếng kêu của anh cũng chỉ vang vọng trong hư không.



        Trong giây phút đó, Hyeonjoon chỉ nghĩ đến một điều. "Tại sao? Tại sao lại là mình?" Gã cuối cùng dừng lại, nhìn xuống cơ thể đầy thương tích của anh với vẻ khinh miệt. "Nhớ lời tôi nói. Đây chỉ là cảnh báo. Tránh xa Jeong Jihoon ra."


      Nói xong, gã bỏ đi, để lại Hyeonjoon nằm co quắp giữa con hẻm tối. Nằm trên nền đất, Hyeonjoon cảm nhận từng cơn đau như xé toạc cơ thể. Máu từ khóe môi anh rỉ ra, hòa cùng hơi thở nặng nhọc. 


      Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa cùng cơn đau nơi thể xác và tâm hồn. Trong khoảnh khắc ấy, Hyeonjoon chỉ muốn buông xuôi, để mặc mọi thứ trôi theo số phận. Sau đó anh từ từ nhắm mắt lại , hôn mê , mất đi ý thức giữa cái mùa đông lạnh giá âm độ. 



____________________________________________________________




       Han Wangho đứng trong phòng ký túc xá, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Kim phút đã nhích qua con số mười hai từ lâu, nhưng vẫn không có dấu hiệu của Choi Hyeonjoon. Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc từng nhịp, mỗi giây trôi qua như một lưỡi dao cắt vào sự kiên nhẫn của anh.



       Hyeonjoon luôn đúng giờ, đặc biệt sau những buổi tập luyện kéo dài. Thói quen của cậu ấy là về thẳng ký túc xá để tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Hôm nay, sự im lặng bao trùm trong phòng khiến Wangho cảm thấy ngột ngạt. "Hyeonjoon, em ấy đang ở đâu vậy?" Wangho thì thầm, đôi chân bắt đầu di chuyển qua lại như một phản xạ không kiểm soát.


_________________dải ngăn cách siu cutii_______________________


    Au xin lũi choi con thỏ. Au xin lũi choi con thỏ. Au xin lũi choi con thỏ 😔




      



       

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro