Chap 11

"Chúc mừng sinh nhật phụ thân!" Silver mỉm cười ôn nhu, trên tay là bánh kem sinh nhật trang trí trái cây.

"Lilia-sama, mừng ngài thêm một tuổi mới!" Sebek vỗ tay hào hứng nói.

"Sinh nhật vui vẻ Lilia." Malleus chống hông cười.

"Happy Birthday!" Ciel cười tít mắt, tay chắp ra sau lưng đáng yêu nói.

"Ôi chao--" Lilia ôm má kinh ngạc, sau đó bật cười. Khoé mắt cong lại, đôi đồng tử đỏ máu ngập tràn hạnh phúc: "Cảm ơn mọi người nhiều lắm!"

"Lilia, ta có một món quà dành cho ngươi." Malleus nói rồi niệm chú.

Những đốm sáng nhỏ màu xanh chậm rãi xuất hiện từ không khí vây lấy Lilia. Ánh sáng trở nên chói mắt hơn, sau đó dần tắt ngúm.

Lilia xoay người, trên mình đã khoác một bộ trang phục khác. Những vòng sáng xanh lá lấp lánh bao quanh cơ thể anh. Một cảnh tượng mỹ lệ.

Anh mặc sơ mi đen và áo blazer trắng.

Có một băng đeo màu đen viền xanh bắt chéo từ vai phải xuống nửa thân trái, được thiết kế với những đường nét tinh tế cùng dòng chữ "Birthday Boy".

Hoa cài áo xen hồng xanh và cái nơ hình con dơi được ghim ở phía bên trái ngực.

Ciel mở to mắt kinh ngạc. Đây gọi là ma thuật sao-?

"Cảm ơn cậu, Malleus." Lilia hai tay chống eo, cười tít mắt.

"Phụ thân, xin hãy thổi nến đi ạ." Silver tiến lên, dâng bánh kem đến trước mặt Lilia.

"Đượ---" Còn chưa đợi Lilia nói hết câu, Ciel đã giơ tay ra ngăn:

"Khoan đã, chẳng phải trước đó nên ước sao?"

"Ôi." Lilia bất ngờ.

Từng tuổi này hắn còn có thể ước nữa sao? Nghe nó thật tham lam quá, nhưng mà nếu em trai bé bỏng đã muốn thế thì cớ sao Lilia lại không chiều thằng bé chứ nhỉ?

Lilia nhắm mắt, chắp hai tay lại ước.

"Happy birthday to you, happy birthday to you~ happy birthday happy birthday happy birthday to you~~~"

Ciel ngân nga hát, một bài ca chúc mừng sinh nhật bị lệch nhịp. Hai vai mọi người run run, họ đồng loạt bịt miệng lại rồi quay mặt qua chỗ khác nén cười.

Lilia khẽ cười thầm trong lòng. Sau đó anh mới mở mắt ra và thổi nến.

Malleus, Sebek và Ciel đồng loạt vỗ tay hoan hô.

"Phụ thân, người hãy cắt bánh đi." Silver đặt chiếc bánh lên bàn.

"Được." Lilia vui vẻ đáp. Anh cầm dao nhựa lên và bắt đầu cắt bánh.

"Cùng nhau chụp ảnh đi." Ciel nói, sau đó thao tác nhanh nhẹn lấy điện thoại của Lilia đưa cho anh mở khoá.

Cậu bắt ghế đứng lên cho cao, giơ điện thoại ra xa. Ciel giơ hai ngón tay lên thành hình chữ V, miệng nhe răng cười tươi rói.

Phía sau là Lilia đang cầm bánh kem mỉm cười tít mắt hướng về phía camera.

Silver cười ôn hoà, có một chú chim sẻ nhỏ nhắn đậu trên đầu cậu ta. Sebek thì đứng nghiêm chỉnh đến buồn cười. Malleus lại có chút không tự nhiên nhìn ống kính.

"Tách!"

----- Đây là bức ảnh đầu tiên mừng sinh nhật Lilia Vanrouge.

----- Là bức ảnh đầu tiên của năm người bọn họ.

----- Là bức ảnh đầu tiên của năm mới.

----- Là tấm ảnh đầu tiên chứng minh sự tồn tại của Ciel ở thế giới này.

...

...

...

Một bàn tiệc mới được dọn ra. Những bông tuyết trắng một lần nữa rơi xuống thế gian.

Lửa đỏ cháy bập bùng trên đống củi khô, khói bốc lên cao, thông qua ống khói và thoát ra ngoài.

Bên ngoài tuyết phủ trắng xoá lạnh lẽo đối nghịch với bên trong, một không gian ấm cúng, nơi tụ họp của năm người quây quần bên nhau đầy ấm áp.

Họ là phản diện, nhưng họ cũng có trái tim. Họ cũng có một hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng mình.

Lilia được vinh dự ngồi ở chỗ ghế chính, trước mặt là dĩa bánh kem đã được cắt ra một phần.

Bốn con người kia giương mắt hồi hộp nhìn Lilia. Anh ta cười, tay cầm muỗng xúc một góc nhỏ bánh lên. Sau đó bỏ vào miệng.

Lilia nhắm mắt nhai chậm nuốt kỹ, cảm nhận hương vị đang tan trên đầu lưỡi. Hai mắt mở to ra, tràn đầy kinh ngạc thốt lên:

"Ngon quá!"

Anh nhận xét tiếp:

"Tuy có hơi mặn, nhưng mà món này vẫn rất tuyệt vời!!!"

Mọi người đồng loạt thở phào, sau đó bật cười vui vẻ. Bánh kem mà hơi mặn ư? Tính ra nó cũng gọi là fail rồi đấy chứ!

Mà thôi kệ đi. Lilia thấy ngon là được rồi!

"Bốn đứa cũng nên ăn thử đi." Lilia.

Silver gật đầu, cầm dao cắt tiếp bánh ra rồi chia phần cho mỗi người. Mọi người ngồi yên trên ghế, chậm rãi thưởng thức thành quả của mình.

"Cũng không tệ lắm." Malleus ăn xong, lấy khăn lau miệng, cười thanh lịch.

Lần đầu đã làm được như thế là tốt rồi.

Ciel tiêu chuẩn có hơi cao và hảo ngọt. Nhưng mà đây dù sao cũng có một phần công sức của mình, nên coi như cũng được đi.

"Thật ra ta cũng không nhớ nay là sinh nhật mình nữa cơ." Lilia chống cằm thản nhiên nói.

"Ta thật sự rất bất ngờ. Dù tuổi tác ta là một bí ẩn, nhưng cũng không còn trẻ trung gì cho cam."

"Có điều, khi nhìn bữa tiệc này ta lại cảm thấy chính mình như trẻ thêm nhiều tuổi vậy."

"Hôm nay ta rất hạnh phúc. Một lần nữa, ta muốn được gửi lời cảm ơn tới mọi người."

"Cảm ơn."

Khoé môi Ciel bất giác cong lên. Trái tim cậu đang đập nhộn nhịp, một phần nào đó bên trong cậu cảm thấy rất vui.

"Hôm nay là sinh nhật ta, ta có thể mở quà của mình chứ?" Lilia hỏi.

"Vâng, anh cứ tự nhiên." Ciel nhẹ nhàng đáp.

Lilia mở hộp quà đầu tiên ra.

"Khăn choàng cổ sao? Hẳn đây là món quà của Silver nhỉ? Nó xinh lắm, cảm ơn con." Lilia thích thú cầm khăn choàng màu đỏ ngắm nghía một lúc rồi quàng lên cổ.

Món quà thứ hai là một cây đàn ghita thường. Là của Sebek tặng. Sebek biết Lilia rất thích âm nhạc, vì thế cậu ấy quyết định tặng anh một nhạc cụ.

Các phần quà lần lượt đều đã được mở, điểm danh đủ tất cả. Chỉ trừ một người. Đồng loạt các ánh mắt bất giác quay qua nhìn về phía Ciel.

"... Xin đừng nhìn tôi như vậy, tôi ngại lắm-" Ciel giật giật mí mắt.

Tới rồi!!!!!

"Khụ..." Ciel khẽ hắng giọng, đỏ mặt ngượng ngùng nhỏ giọng nói:

"... Nơi đây là nơi xa lạ nên tôi không thể đặt một món quà đặc chế nào được...."

Nói thẳng ra là tôi không có một cắc nào trong túi cả-

"Vậy nên tôi chỉ có tấm thân này trao anh thôi Lilia nii-san."

Lilia mở to mắt kinh ngạc. Anh lấy tay bụm miệng mình lại. Mọi người đều nhìn Ciel với ánh mắt không thể tin được.

"Chờ chút đã Ciel, chẳng phải cái đó, nó có hơi... sớm sao? À không phải, chúng ta có một sự cách biệt rất xa, em thật sự không ngại vấn đề đó sao--?" Lilia lắp bắp nói.

"Ủa mà khoan-- tại sao đầu ta lại nghĩ tới điều đó chứ!?"

Sau đó ôm lấy hai má đỏ bừng, bối rối lẩm bẩm trong miệng: "Ta còn trẻ mà đúng không??? Ta đủ trẻ mà đúng không???"

"Cậu Ciel, xin cậu hãy suy nghĩ lại! Chuyện này nó quá là, vượt tầm rồi!" Silver đập bàn hốt hoảng nói.

"Cậu vẫn còn rất nhỏ, cậu Ciel!!!!"

"Hãy giữ một cái đầu lạnh, Phantomhive." Malleus mặt mày nghiêm trọng nói.

"Waka-sama nói rất chí lí. Đừng vì không có gì để tặng mà đem trao thân mình như vậy, Cielllll!!!" Sebek gào lên.

"... Hả?" Ciel nghệch mặt. Nhìn bốn con người kia bằng ánh mắt quái dị.

"Mấy người nói cái gì mà nghe nó xa vời quá vậy?" Cậu khoanh tay, cau mày nói.

"Thì--- cái t-trao t-thân đó đó!!" Sebek ấp úng nói.

"A- ý tôi là, tôi chỉ có cái ôm này dành tặng nii-san thôi..." Ciel tay nâng cằm mình lên, tỏ vẻ suy ngẫm.

"... Sao cơ-?" Mọi người đứng hình.

"Pfff-" Ciel như nghĩ ra gì đó, cậu che miệng cười, sau đó ôm bụng bật cười lớn đến chảy nước mắt.

"Hahahaha-!! Ta không thể tin được các người có thể nghĩ đến những thứ như vậy!" Cậu quẹt giọt nước mắt bên khoé mắt đi.

"Ta chưa đủ lớn để làm việc đó đâu."

Lilia: "..."

Malleus: "..."

Silver: "..."

Sebek: "..."

Vậy là, bọn họ bị hố à-??

Ciel cười đã đời rồi ngừng lại, từng bước tiến đến trước mặt Lilia. Cậu quỳ một chân xuống, nâng bàn tay Lilia đặt trước mặt mình và cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh ta.

Rồi cậu ngẩng đầu nhìn Lilia, mỉm cười tít mắt, nhẹ nhàng hỏi:

"Liệu một cái ôm từ Bá tước Phantomhive có được tính là món quà chứ?"

Lilia hơi sựng lại. Trước khuôn mặt tràn đầy thâm tình của Ciel, dường như cả thế giới của Lilia chỉ còn có mỗi mình cậu.

Hai vành tai anh đỏ ửng lên, có chút bối rối gật đầu đáp: "T-Tất nhiên là được c-chứ!!!"

Ciel đứng lên, chưa kịp để đối phương hoàn hồn, cậu đã dang hai tay ôm lấy Lilia.

"Sinh nhật vui vẻ, nii-san."

Cơ thể Lilia khựng lại, sau đó anh cũng vòng tay đem thân ảnh nhỏ nhắn kia vùi vào lòng mình.

Hai hàng mi khẽ lay động, siết chặt thêm cái ôm như muốn biến người kia hoà vào làm một với mình.

Đầu Lilia chôn sâu vào hõm cổ cậu, dụi dụi vài cái. Sau đó mới lưu luyến thả tay ra, Lilia kéo khoé môi nở một nụ cười ấm áp:

"Cảm ơn em vì món quà này, Ciel."

***

"Trời sắp sáng rồi. Mọi người có muốn cùng nhau đón bình minh đầu năm mới chứ?" Lilia cất cái bát cuối cùng vào rổ, anh lau tay lên tấm khăn treo gần đó.

Rồi quay qua nhìn bốn con người kia đang chơi cờ tỉ phú trông có vẻ rất vui.

Lilia chống hông cười trừ, rốt cục trong ngày hôm nay anh vẫn phải đảm nhiệm việc rửa bát sau khi ăn xong.

"Đã nhanh vậy rồi sao?" Malleus đứng dậy, hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sau đó anh ta mở cửa bước ra ngoài sân cùng Lilia, Sebek cũng nhanh chóng ngồi dậy đi theo sau.

"... Vậy là chúng ta đã thức trắng nguyên một đêm đấy à-?" Ciel mệt mỏi lầm bầm.

Cậu giơ tay che miệng ngáp mấy cái.

Thật buồn ngủ...

"Cậu Ciel, cùng lên đón bình minh chứ? Mọi người đang đợi đấy!" Silver vươn tay nhìn cậu.

Ciel nhìn cậu ta một hồi mới quyết định nắm lấy bàn tay ấy. Silver thuận đà kéo Ciel đứng dậy, dắt ra ngoài.

Cả hai ngẩng đầu thấy ba người kia đã đứng trên mái nhà. Silver cũng tính nhảy lên, nhưng chợt nhớ ra trong tay mình vẫn còn một Ciel nhỏ bé.

Như nghĩ gì đó, cậu ta liền xốc Ciel lên và bế cậu theo kiểu công chúa.

Ciel đột ngột bị nâng khỏi mặt đất cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại và yên vị để Silver đem mình lên trên.

Dù sao Ciel cũng không phải lạ gì cách bế này lắm. Hồi trước Sebastian thường- à không, đã chẳng còn gì nữa cả.

Tên quản gia chết tiệt đó. Quên gã ta đi. Nhắc tới thôi đã thấy khó chịu rồi.

Sau khi được Silver giúp đỡ đứng lên mái nhà, cậu gật đầu cảm ơn Silver.

Ciel dựa tay vào cột ống khói, bám chắc nó để tránh việc bị trượt ngã bởi lớp tuyết trắng xoá trên này.

Bầu trời buổi sớm quang đãng, có màu hồng nhạt. Từng đám mây trắng nhiễm tầng sắc cam nhè nhẹ trôi bồng bềnh với các hình thù kì lạ theo chiều gió lạnh.

Khi mặt trời ló rạng cũng là lúc màn đêm nhường chỗ cho ánh bình minh.

Cả năm người nhìn về phía xa đường chân trời, xung quanh nơi đó là một vừng đỏ rực.

Mặt trời đỏ thẫm đang lấp ló nhô lên, chiếu rọi những tia nắng ấm áp bao phủ lên toàn vương quốc.

"Đẹp thật đấy- hoá ra đây là bình minh sao-" Ciel mím môi lẩm bẩm, năm ngón tay giơ ra phía trước như thể muốn che đi thứ ánh sáng đó chiếu vào mắt mình.

Thật rực rỡ.

Cả cuộc đời nhuốm trong lớp bùn đen tối, Ciel chưa từng thật sự nhìn thấy một tia sáng bình yên nào cả.

"Nó rất đẹp, vậy nên đừng che mắt lại." Lilia nhẹ nhàng gỡ tay cậu xuống.

"Hãy ngắm nhìn nó thật kỹ và khắc ghi sâu vào trong tâm trí mình nhé, Ciel!"

"Chúc mừng năm mới!"

----- Và chào mừng em đến với gia đình này!

.

.

.

.

.

/////•~•/////

End chap 11

HAPPY NEW YEARS!!! ✨✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro