Lửa + ôn nhu + diệt chuột

Lửa + ôn nhu + diệt chuột

___
Lửa

Lạc Dương bị tiếng nước đánh thức. Nó mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên đất, trần nhà hình nón có màu xanh đậm, rất cao, như một nhà kho kiểu cũ.

Cổ hơi đau, cảm giác này đã lâu không thấy, có điều không được thật lắm, nếu là người bình thường lẽ ra phải rất rất đau, với nó thì hơi hơi.

Lạc Dương muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện hai tay bị trói, dùng sức tách ra cũng không được, dây buộc rất chắc.

Dương Dương xoay nghiêng, muốn chống người dậy, và nó sửng sốt khi thấy người đang nằm cạnh.

“Chú Gulf?” Lạc Dương lê lại, Gulf nhắm nghiền mắt.

Nó gọi hồi lâu mà Gulf vẫn không tỉnh, trong lòng thoáng sợ hãi, bèn tới gần hơn nữa nghe ngóng. Nhịp đập trái tim và hô hấp của anh đã rất yếu.

“Ha…” Một tiếng cười bật lên từ phía sau.

Lạc Dương quay ngoắt lại, một kẻ đứng đó không xa, trên tay hắn là một chiếc thùng sắt rỗng. Lạc Dương biết, đó là thùng xăng. Đồng thời, nó ngửi được mùi xăng bốc lên bốn phía, nháy mắt cũng phát hiện nơi này giống như một phân xưởng làm sơn vôi, xung quanh còn có rất nhiều hộp giấy…

Kẻ vừa xuất hiện kia ném chiếc thùng sắt sang một bên, hắn chính là Lam Thành Lâm.

“Mi, mi làm gì chủ Gulf rồi?” Lạc Dương căm tức nhìn Lam Thành Lâm, cố gắng chuyển động hai tay, muốn thoát khỏi sợi dây thừng.

“A…” Lam Thành Lâm vừa cười vừa lắc đầu, “Nhãi con, mày đã từng nghe tới kiềm hổ phách (*) chưa?”

(*) kiềm hổ phách: chúng ta gọi theo tên tiếng Anh, chính là chất suxamethonium, là thuốc gây tê gây mê phải sử dụng theo chỉ định của bác sĩ.

Lạc Dương không biết.

“Kiềm hổ phách là một loại thuốc kịch độc được sử dụng giới hạn, nếu dùng ít thì là liều thuốc giãn cơ, còn nhiều… chính là độc dược.” Nụ cười trên môi Lam Thành Lâm càng lúc càng rộng.

“Mi…” Lạc Dương sợ hãi, ngoảnh lại dùng đầu cọ cọ Gulf, anh vẫn bất tỉnh.

“Tao xịt cho nó một tí thôi.” Lam Thành Lâm móc bật lửa, nét mặt tươi như hoa, “Mày biết không, đời này tao hận nhất hai kẻ!”

Lạc Dương dán chặt mắt vào cái bật lửa trên tay hắn, lòng thầm hoảng hốt, nếu hắn châm lửa…

“Một là Lạc Văn, hai là Mewsuppasit!” Lam Thành Lâm nghiến răng, “Lạc Văn chết rồi, nhưng nó chết vẫn muốn hại tao!” Lam Thành Lâm kích động thở hổn hển, “Còn Mewsuppasit… Nếu không có nó, tao cũng sẽ không thê thảm đến chết tiệt thế này!”

“Tách” một tiếng, hộp quẹt mở ra, Lam Thành Lâm cười, “Mà không lâu nữa đâu… Gulfkanawut dùng thuốc giãn cơ, chút nữa hít đầy khói, chắc chắn chết, khỏi cần nghi ngờ!”

Lạc Dương tái mặt, lại nghe Lam Thành Lâm tiếp tục, “Vốn dĩ, bọn họ bảo tao bắt chúng mày đến, nhưng mà, tao đổi ý rồi. Vừa mới nghĩ tới chuyện Mewsuppasit nhìn Gulfkanawut chết trước mặt, tao sung sướng không nên lời!”

Nói rồi, Lam Thành Lâm lùi về phía sau, lùi đến cánh cửa cuốn sau lưng. Trong chớp mắt, chiếc bật lửa được hất khỏi tay hắn, ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên, chạy theo đường xăng rải, lửa nhanh chóng bao vây Gulf và Lạc Dương. Lam Thành Lâm phá lên cười, kéo cửa cuốn xuống.

…………

Singto sợ bị phát hiện, không dám bám sát, từ xa trông thấy chiếc xe đó tiến vào khu vực một nhà máy lớn. Anh đỗ xe bên ngoài, điện thoại vẫn luôn để mở, duy trì liên lạc với Mew để xác định vị trí.

Mở cửa xe, Singto cho Lisbon xuống. Lisbon vừa xuống một cái, Singto quay đầu lại, giật mình há hốc mồm, xe của Mew cũng đã “bay” đến nơi rồi.

“Người đâu?” Mew lao ra khỏi xe, Singto bị sắc mặt của anh dọa sợ, chỉ chỉ vào trong, “Đi vào đó. Nơi này lớn lắm, chỉ có Lisbon mới tìm nổi.” Singto nói rồi xoa đầu Lisbon. Không đợi Singto ra lệnh, Lisbon đã chạy vào nhà máy, Mew theo sát.

Singto muốn đuổi theo, nhưng từ xa lại thấy khá nhiều xe cảnh sát đang lái về phía này.

“Anh tôi đâu?” Krist lao xuống xe, giọng nói run run, vành mắt đỏ ửng.

Singto không biết phải đáp thế nào, chỉ giơ tay chỉ vào trong, ra hiệu mọi người đi vào.

Mew theo Lisbon đi khắp khu nhà máy, nhưng bốn phía hằn lại không ít vệt bánh xe, cho nên Lisbon cũng có phần mất phương hướng, lòng vòng tại chỗ, rống lên cuống quýt.

Trái lại, Mew bình tĩnh hơn. Anh xoa bờm Lisbon, thấp giọng: “Xuôi nào, giờ chỉ có thể dựa vào mày thôi, cẩn thận cảm giác chút xem!”

Lisbon ngừng rên, từ từ bình tĩnh lại, quay ngoắt một cái, nhìn chằm chằm về phương xa.

Mew nhìn theo, cách đó khá gần, một nơi bốc khói dày đặc.

Không kịp suy nghĩ, Mew phi như bay về hướng đó.

Lửa mỗi lúc một to, chưa tới bao lâu, Krist ở xa hơn cũng thấy rõ. Mọi người vọt tới khu nhà ấy, đã thấy Mew cầm một thanh thép chữ L đập cửa sổ. Anh vọt vào đám cháy, Lisbon lao theo.

“Anh! Krist nhìn tòa nhà bị ngọn lửa hừng hực bao vây. Đội viên SCI cũng muốn chạy vào, lập tức bị người đội đặc công ngăn cản, “Giờ lao vào chỉ thêm vướng víu…”

Nói chưa hết câu, chiếc cửa sổ mà Mew vừa vọt vào đã bị lửa che kín.

Singto lấy điện thoại gọi cứu thương và cứu hỏa, những người khác đều chăm chăm nhìn tòa nhà đang cháy.

Từng giây, từng giây trôi qua, người đợi bên ngoài chỉ thấy lửa đang thiêu đốt tâm can bọn họ, ai cũng quên phải hít thở.

Chính lúc này, “RẦM”, một chiếc ghế phi từ trong ra làm cửa sổ bên kia vỡ nát, Lisbon nhảy ra, Tiểu Lạc Dương nằm úp trên lưng nó, đuôi Lisbon cũng bắt lửa. Tim mọi người như trôi lên họng, ngay sau đó, Mew ôm Gulf hôn mê bất tỉnh nhảy ra khỏi song cửa.

Đội viên SCI kinh ngạc hít ngược một hơi, cả cánh tay Mew là lửa.

Mã Hán vội vàng cởi áo dập lửa cho Mew, bỗng phát hiện ra sự bất thường của anh. Mew không nhìn ai cả, giống như phát điên mà ấn ngực và hô hấp nhân tạo cho Gulf. Giờ thì tất cả mọi người mới nhận ra Gulf đã không còn hít thở.

“Kiềm hổ phách!” Thần trí Lạc Dương dần tỉnh táo hô to, “Lam Thành Lâm bắt chú Gulf hít kiềm hổ phách.”

Ai nấy tiếp tục hít khí lạnh vào người. Thật độc ác làm sao.

Mew không biết đã phát điên hay là quá bình tĩnh, không phản ứng gì hết, chỉ không ngừng ấn ngực và hô hấp nhân tạo, miệng lặp đi lặp lại hai tiếng “Mèo Nhỏ.”

Không khí phảng phất mùi khét, cánh tay Mew đã bỏng một mảng da lớn. Nhưng thời gian cứ dần trôi mà Gulf vẫn không thở, hy vọng dần dần mong manh. Lòng ai cũng lạnh ngắt, Krist đã ngồi bệt xuống muốn òa khóc.

Tiếng xe cấp cứu xa xa vang lên.

… Gulf đột nhiên ho nhẹ một tiếng.

Tất cả mọi người ở đây, có lẽ cả đời cũng chưa từng cảm thấy một tiếng ho khan nào tuyệt vời như thế.

“Mèo Nhỏ?” Mew vỗ nhẹ lên má Gulf. Gulf vẫn chưa tỉnh, nhưng ho thêm hai tiếng khe khẽ nữa, có hơi thở…

Lúc này Mew mới có thể rơi lệ. Anh ngã ngồi trên đất nhưng gương mặt đã tìm được nụ cười tưởng mất.

Nhân viên cứu hộ lập tức đưa Gulf, Lạc Dương và Mew lên xe cứu thương, Krist cũng theo xe cứu thương đến bệnh viện. Xe cứu hỏa đã chạy tới, đội Phòng cháy chữa cháy bắt đầu dập lửa. Cả SCI vốn thả hết tim về hướng bệnh viện, nhao nhao lên xe, rời đi.

Đoàn xe cứu thương đi rồi, Singto vẫn đứng đó. Anh vẫn còn bàng hoàng, hình ảnh Mew liên tục ấn ngực Gulf cứ choán hết tâm trí. Lúc này, Lisbon đột nhiên gầm khẽ, nhìn chằm chằm phía sau nhà máy.

Singto nghĩ nghĩ, hai tay đút túi, cùng Lisbon vọt ra sau nhà máy.

Có một kẻ quần áo tơi tả, đang lén lút nhìn quanh quất đám cháy.

Ra hiệu đừng lên tiếng với Lisbon, Lisbon ngoan ngoãn nghe lời, Singto mặt không đổi sắc quan sát hắn.

Tên đó nhìn tình thế hiện trường, nét mặt dường như có phần bất an.

Singto lại suy nghĩ một chút, vọt ra sau lưng hắn, thình lình gọi: “Lam Thành Lâm!”

Tên đó giật nảy cả người, quay đầu, nỗi sợ trong mắt hắn tố cáo cho Singto biết, hắn chính là Lam Thành Lâm.

“Mày là ai?” Lam Thành Lâm đề phòng nhìn Singto, “Cảnh sát?”

Singto nhún vai lắc đầu. Giờ Lisbon cũng xuất hiện, ngồi xuống cạnh Singto. Lam Thành Lâm nhìn con sư tử trắng châu Phi to lớn, mặt biến sắc.

“Mày muốn gì?” Lam Thành Lâm móc súng bên hông, còn chưa kịp nhắm đã thấy Singto vung tay, phi đao quẹt một đường sắc bén vào mu bàn tay hắn.

“A…” Lam Thành Lâm kêu ré lên đau đớn, khẩu súng rơi xuống. Hắn bắt lấy vết thương trên tay, dựa vào tường, “Mày muốn đem tao về cảnh cục?”

Singto lắc đầu.

“Mày… Mày là người của hắn?” Lam Thành Lâm càng thêm sợ hãi khủng hoảng.

Singto cảm thấy rất thú vị, lại lắc đầu.

“Mày, mày rốt cục là ai?” Lam Thành Lâm nhìn Singto chằm chằm.

“Tôi vốn không thích lo chuyện bao đồng.” Singto xoa cằm như đang độc thoại, “Chỉ là, từ bé tới lớn tôi chưa từng thấy một người đàn ông thương tâm đến vậy. Giả sử, nếu Gulf chết thật… Không biết Mew sẽ thế nào.”

Nói tới đây, Singto dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lam Thành Lâm: “Mới rồi, gương mặt anh toát lên một thứ biểu cảm rất hả hê.”

Lam Thành Lâm câm nín, hắn nghĩ, người trước mặt hắn hình như là người bìnhthường, nhưng mà cũng không hoàn toàn giống người bìnhthường.

“Biểu cảm hả hê của anh khiến tôi rất không thoải mái.” Singto mỉm cười, lấy điện thoại ra, “Cho nên, tôi cũng muốn hả hê xem sao.”

“Mày… mày muốn làm gì?” Lam Thành Lâm cảm thấy không ổn.

“Tôi muốn anh lãnh chút giáo huấn, thế thì tôi mới dễ chịu.” Singto cầm điện thoại, gõ nhẹ lên cằm, “Nhưng mà anh trông cũng biết nhiều chuyện phết, phải lấy chút thông tin từ anh để SCI phá án đã.”

Lam Thành Lâm mở to mắt nhìn Singto, không rõ anh muốn làm thế nào.

“Cho nên… Tôi nghĩ, có một người chắc sẽ rất hứng thú với anh.” Nói rồi, bấm máy.

Bên kia nghe điện, Singto cười: “Xin chào, cho tôi gặp Tharn Jongcheveevat.”

Lam Thành Lâm muốn trốn, nhưng Lisbon cứ ngồi vậy nhìn hắn, chỉ cần hắn động khẽ là nhận đủ tiếng sư tử rống kinh người.

Mười phút sau, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại sau lưng Singto, cửa xe mở ra, một đôi song sinh bước xuống.

“Đại ca tới bệnh viện rồi, cậu không nói anh ấy cũng không biết, chắc là Mew không cho người quấy rầy đại ca.” Đinh Triệu Lan đi tới, gật đầu với Singto, “Đại ca nhờ tôi chuyển lời, cảm ơn cậu đã cứu hai đứa em của đại ca, sau này nếu cậu có chuyện cần sự giúp đỡ của chúng tôi thì cứ nói.”

Singto gật đầu, cười có thâm ý, “Vậy cũng không tệ.”

Đinh Triệu Huệ không trầm tính được như Triệu Lan, vừa đến đã nhìn chòng chọc Lam Thành Lâm dưới đất. Anh đi đến, việc đầu tiên là là đeo cho Lam Thành Lâm một vật như rọ mõm, khiến hắn không thể khép miệng nổi.

Vỗ nhẹ lên mặt hắn, Triệu Huệ ha ha cười, “Thế này là mày có muốn cũng không thể rồi…” Vừa nói vừa ghé sát lại, lạnh lùng, “Không có nó thì mày cắn lưỡi, tự giải thoát mất… Yên tâm, tao nhất định sẽ chiêu đãi mày chu đáo.”

Kéo Lam Thành Lâm đang lắc đầu nguầy nguậy, Đinh Triệu Lan cũng nói xong lời cảm ơn với Singto, song sinh xoay người lên xe, nghênh ngang rời đi.

Singto tháo cúc cổ sơ mi, cúi đầu nhìn Lisbon, cười: “Thực thoải mái, nhỉ?”

……….

Ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng không bao giờ khiến người ta vui vẻ nổi. Tại phòng bệnh cá nhân, Mew tay quấn băng gạc thật dày, ngồi bên giường nhìn Gulf đang nằm với mặt nạ thở oxy.

Lúc bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu, khẳng định Gulf không sao nữa, dưỡng bệnh hai ngày là có thể xuất viện; đến lúc ấy Mew mới cảm thấy sự sống quay lại. Sau đó, Mew xử lý vết bỏng rát như kim châm muối xát bên tay trái. Anh giơ tay lên nhìn, bản thân cũng phải phì cười, vết bỏng lớn thật.

Đưa tay nắm lấy bàn tay để ngoài chăn của Gulf, cảm giác được sự ấm áp; từ đáy lòng, Mew thấy thỏa mãn. Bác sĩ giục anh uống thuốc giảm đau mấy lần nhưng anh không muốn. Uống thứ thuốc ấy rồi sẽ cảm thấy mụ mị, anh muốn mình phải tỉnh táo để chờ Gulf tỉnh lại. Mặc kệ cơn đau bỏng rát trên tay.

Cứ vậy, anh yên lặng ngắm nhìn gương mặt Gulf.

Thấm thoát, bầu trời tối đen lại dần dần sáng, đôi mi dài của người ấy cuối cùng cũng bắt đầu rung động. Đôi mắt kia chậm rãi mở ra, có phần mơ màng nhìn anh.

Mew không quá kích động, chỉ thấy dáng vẻ này giống như mỗi sáng tinh mơ Gulf thức dậy. Mew vuốt nhẹ lên má Gulf, mỉm cười: “Mèo nhỏ, tỉnh rồi à?”

Gulf mở mắt, miệng mấp máy nhưng thấy trên mặt là mặt nạ thở oxy, lộ vẻ bất đắc dĩ.

Mew nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ đó ra, lại gần, “Cậu muốn nói gì?”

“Dương Dương…”

“Thằng bé không sao.” Mew cười, chỉ về chiếc sofa xa xa, Lạc Dương đang ngủ trên đó, “Tối qua chờ cậu suốt đêm, mãi nó mới ngủ.”

Yên tâm gật đầu, Gulf thì thào nói tiếp, “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, toàn bộ vụ án, từ đầu tới cuối…”

Mew gật đầu, hôn lên trán anh, “Tôi chưa rõ, em nói cho tôi nhé.”

Gulf cười, “Được… Nhưng mà Anh nấu cơm cho tôi trước đã, tôi đói rồi.”

“Ừ.” Mew gạt mấy sợi tóc lòa xòa cho Gulf, “Cậu muốn ăn gì, tôi đều làm cho cậu.”

+++

* Một vài thông tin thêm về kiềm hổ phách – suxamethonium:

Đây là một loại thuốc có khởi đầu tác dụng nhanh và thời gian sử dụng ngắn. Chỉ với 10 – 30 mg, ở người khỏe mạnh, tác dụng giãn cơ trong vòng 0,5 – 1 phút, kéo dài 2 – 3 phút và mất đi sau 10 phút. Chủ yếu các bác sĩ dùng nó để gây giãn cơ trong các thủ thuật ngắn. Dùng lâu hoặc dùng đi dùng lại có thể dẫn đến suy hô hấp kéo dài hoặc ngừng thở. Để sử dụng suxamethonium, đòi hỏi bác sĩ phải có kinh nghiệm trong xử trí hô hấp nhân tạo và có sẵn đầy đủ phương tiện hồi sức ngừng thở.

Các tác dụng phụ:

- Dùng suxamethonium quá liều làm mất hoạt tính của một loại enzym thần kinh khiến người dùng ngừng thở.

- Nhịp tim chậm đi, kèm heo hạ đường huyết và rối loạn nhịp tim, có thể bị ngừng tim thời gian ngắn, đặc biệt khi dùng thuốc nhắc lại và với trẻ em.

- Nhịp tim tăng nhanh, tăng huyết áp.

Suxamethonium được xếp trong bảng thuốc độc.

________
Ôn nhu

Gulf mơ mơ màng màng ngủ lại, trong chốc lát lại bị tiếng ồn ào bên cạnh đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy trong phòng bệnh toàn là bóng người.

“Mèo nhỏ, tỉnh rồi à? Mau dậy ăn cháo!” Mew đứng bên giường húp cháo, thấy Gulf tỉnh, liền mau chóng mở cặp lồng múc cho anh một bát. Cái mũi tinh nhạy của Gulf nhanh chóng nhận ra đây là món cháo hải sản khoái khẩu, bụng ngay lập tức kêu lên.

Gulf chống tay ngồi dậy, phát hiện ngoài việc cả người vô lực thì cũng không chỗ nào không thoải mái. Có người tiến đến chèn một chiếc gối ra sau lưng anh. Gulf nhìn sang liền thấy vẻ mặt thân thiết của Dương Dương.

Anh vừa đưa tay xoa đầu Dương Dương, đã bị hai người khác lao đến ôm cổ, “Bảo bối, dọa mẹ sợ chết!”

“Khụ khụ…” Mew đứng bên cạnh ăn cháo, nghe câu này suýt nữa sặc cả ngụm ra ngoài, đưa tay kéo áo một bà mẹ đang dính trên cổ Gulf, “Mẹ ơi, nhầm con rồi.”

Mama gia mẫu thân đẩy Mew sang một bên cho đỡ vướng, tiếp tục cùng mama của gulf gia mẫu thân ôm Gulf cọ tới cọ lui.

Gulf ngước mắt lên, thấy ông bố nhà mình đứng cách đó không xa, Taytawan, còn có Tharn, lại nhìn anh bị hai bà mẹ ôm ấp, mặt bị hôn toàn nước miếng. Gulf thật muốn chui vào trong chăn mà trốn.

“Nhẹ tay chút, Mèo nhỏ bị siết chết bây giờ.” Mew đưa bát cháo lên miệng, vẻ mặt dằn dỗi. Sáng sớm đã bị các cụ trong nhà lôi ra mắng, nói anh không bảo vệ Gulf cho tốt. Đã thế vừa mới ủy khuất nói chính anh cũng bị thương, còn bị châm chích: sẹo là huân chương của đàn ông, mày da dày thịt béo, bị thương tí tẹo thì có làm sao.

Tức chết!

Tharn liếc sang Mew, đột nhiên buông một câu cho cả nhà cùng nghe: “Mewsuppasit, nghe nói lúc đó chú khóc?”

“Khụ khụ…” Mew ho sặc sụa, ngẩng lên lại thấy Gulf kinh ngạc nhìn mình. Bốn mắt giao nhau, Gulf sửng sốt.

“A… Tôi đi rửa bát!” Mew cầm bát đĩa bỏ chạy nhanh như chớp, nhưng Gulf vẫn kịp nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng hiếm thấy của anh, ngay cả tai cũng hồng hồng.

Mew chạy bán sống bán chết ra khỏi phòng bệnh, lòng thẩm nhủ, lần này bị con mèo kia nắm thóp, về sau chắc chắn sẽ bị bắt nạt, anh hai hại chết người rồi.

Nghĩ tới đây, anh lắc đầu bước tiếp, lại thấy Dương Dương không biết từ khi nào đã rời khỏi phòng bệnh của Gulf, một mình ngồi ở góc hành lang bệnh viện, đầu cúi gằm, trông có vẻ mất tinh thần. Mew biết, từ lúc Dương Dương cùng Gulf được cứu về đây, cậu bé vẫn luôn áy náy tự trách. Anh định lại gần an ủi vài câu, lại thấy Lạc Thiên từ phía bên kia đi tới, ngồi xuống cạnh cậu bé.

Mew hơi khó xử, hai cha con họ ít có cơ hội đoàn tụ, mình không nên phá hỏng không khí. Có điều bây giờ cũng chẳng còn mặt mũi trở về phòng bệnh, đành phải cầm bát đĩa đứng chôn chân tại chỗ. Tiếng Lạc Thiên truyền tới chỗ anh lại rõ mồn một.

“Sao uể oải như vậy?” Lạc Thiên ngồi xuống bên cạnh Dương Dương, đưa tay xoa đầu cậu nhóc, “Chú Gulf đã không sao rồi, phải vui lên mới đúng chứ?”

Lạc Dương ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên, nhẹ nhàng cọ cọ anh, thở dài, “Chú Gulf suýt nữa đã chết, chú Mew cũng bị thương… Đều là do con không nghe lời, hai chú ấy đã dặn con không nên đi lung tung.”

Lạc Thiên cười cười, “Con sợ hai chú không thích con nữa?”

Lạc Dương ngước mắt nhìn Lạc Thiên, thành thật gật đầu.

“Các chú ấy sẽ không thế đâu.” Lạc Thiên bế Dương Dương lên đùi, mỉm cười: “Nếu con là chú Gulf, chú Gulf là Dương Dương, con có trách chú ấy không?”

Lạc Dương mở to mắt suy nghĩ, rồi lắc đầu, “Không ạ.”

“Vậy Dương Dương có thấy chú Gulf và chú Mew tốt bụng hơn cả con không?” Lạc Thiên tiếp tục hỏi.

“Có ạ.” Lạc Dương gật đầu.

“Hai chú ấy còn tốt hơn cả con,” Lạc Thiên nhẹ nhàng xoa má Lạc Dương, “Con còn không trách các chú, đương nhiên các chú ấy cũng không trách con. Con cần phải đặt mình vào địa vị của người khác mà suy xét.”

Lạc Dương đã hiểu ra, gật đầu toét miệng như vừa trút được gánh nặng. Sau đó, hai người thân thiết nói cười, vui vẻ vô cùng.

Mew đứng ở trong góc, gương mặt cũng bừng lên ý cười, vẫn quyết định không nên đi tới quấy rầy hai cha con họ trò chuyện, đành bất chấp xấu hổ mà quay về phòng bệnh của Gulf.

Singto thức dậy, mở cửa ra ngoài lấy thư báo, lại thấy Krist đang ngồi trên bồn hoa trước cửa nhà.

“Kít Kít ? Sao em không vào?” Singto bước xuống bậc tam cấp, ngồi bên cạnh cậu, đưa tay xoa đầu Krist, lại cảm thấy tóc cậu lành lạnh, liền nhíu mày, “Em đợi ở đây bao lâu rồi? Không mang chìa khóa à? Sao không gõ cửa?”

Krist vẫn không đáp, mất một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Singto, thanh âm nghèn nghẹn, “Lần này, cảm ơn anh.”

Singto sửng sốt, chăm chăm nhìn Krist, rồi cười khổ, đưa tay nhéo nhéo má cậu, “Sao vậy? Em không ở viện cùng hai anh trai, chạy tới chỗ anh nói mấy việc nhỏ nhặt này làm gì?”

Krist cúi đầu, hai tay chống cằm, thẫn thờ, “Hôm qua tôi quá lo lắng, chẳng giúp được gì, chỉ biết khóc thôi.”

“A…” Singto bị cậu chọc cười, hỏi lại, “Vậy em muốn giúp cái gì mới được? Lao vào đám cháy cứu người hả?”

Krist cắn môi, “Tôi cũng biết tôi vô dụng.”

Singto thở dài, nâng cằm Krist, để cậu nhìn thẳng vào mình rồi mới nhẹ nhàng hỏi, “Em có biết vì sao hôm qua anh tới cảnh cục không?”

Krist lắc đầu, ngơ ngác, “Không phải anh đang lưu diễn ở nước ngoài sao?”

“Anh vừa về hôm qua.” Singto lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anh mua cho em mấy món quà, nên mới qua cảnh cục tìm em.”

“Ừ…” Krist gật đầu, nghe Singto tiếp tục.

“Nếu hôm qua anh không tới tìm em thì mọi chuyện đã không may mắn như vậy.” Singto nói, “Hay thế này, em dùng cái đầu máy tính siêu việt của em mà tính thử đi, nếu không có em, xác xuất cứu được Gulf là cao hay thấp?”

Krist ngẩn ra nhìn Singto, không biết phải phản ứng thế nào cho phải.

“Hai anh trai em đều là người hiểu chuyện.” Singto mỉm cười, vươn người đặt lên trán Krist một cái hôn nhẹ, “Bọn họ ngoài việc cảm tạ anh tới đúng lúc, chắc chắn còn thấy may mắn hơn cả vì có đứa em trai là em.”

Krist hoàn toàn ngây người, gương mặt cũng chầm chậm đỏ lên, mãi đến lúc phản ứng lại cái hôn vừa rồi thì mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.

Singto không nhịn được phá lên cười, sau đó bày ra một bộ mặt lưu manh mà hỏi: “Thế, em nói là tới đây để cảm ơn anh, vậy mà quà cảm ơn cũng không có lấy một món sao?”

“Anh… Anh muốn quà cảm ơn như thế nào?” Krist thậm chí còn rất nghiêm túc, “Anh muốn cái gì, tôi đều mua cho anh, lần này thật sự là công anh rất lớn!” Nói xong, Krist lại thêm một câu, “Tốt nhất là thứ tôi có thể mua được ấy, tôi không có nhiều tiền.”

Singto nhướng mày, ghé sát vào cậu, hỏi, “Anh muốn cái gì em cũng cho?”

“Ừm!” Krist gật đầu.

“Vậy thì…” Singto càng tiến sát, thì thầm, “Em tới đây ở cùng anh được không?”

Krist chớp mắt, “Ở cùng anh? Anh muốn tôi làm quản gia cho anh á? Nhưng tôi không nhiều thời gian rảnh.”

“Không cần, em không cần phải làm gì cả.” Singto cười thật dịu dàng, “Em chỉ cần ở lại đây, để mỗi ngày anh đều nhìn thấy em, lúc em tan sở anh có thể đi đón em, khi đi làm có thể đưa em đi… Như vậy là được rồi.”

“Chỉ vậy thôi?” Krist thắc mắc.

“Chỉ cần như vậy thôi!” Singto gật đầu.

… Singto nghĩ ngợi một chút, gật đầu, “Được.”

“Đợi anh lát!’ Singto xoay người phóng vào nhà, không tới một phút đã lao ra, tay cầm chìa khóa xe.

“Anh làm gì vậy?” Krist chưa kịp hiểu tình hình đã bị Singto lôi lên xe.

“Chuyển nhà!” Singto khởi động xe, tuyên bố, “Ngay lập tức!”

“Ngay bây giờ á? Sao lại vội vậy?”

“Không vội sao được?” Singto cười, “Em mà hối hận là anh thiệt. Đúng rồi, đem nguyên cả phòng vác sang đây đi!” Nói xong, đạp mạnh chân ga, hướng thẳng tới nhà trọ của Krist.

Taytawan cùng người nhà của Gulf ở lại tới chiều, giờ đều đã rời đi, chỉ còn lại Mew và Gulf. Hai người một mình trong phòng, không khí vô cùng ngượng ngùng, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

Ăn cháo xong, Mew giúp Gulf lau miệng, rồi cầm cặp lồng đi rửa. Gulf khẽ cười, vừa rồi nghe Mew nói Mew đã khóc, quả là kỳ quan ngàn năm có một. Nghĩ một lúc, anh vẫn không tưởng tượng ra Mew khóc sẽ trông thế nào. Gulf tà ác hối hận, tại sao lúc ấy mình lại không tỉnh lại mà nhìn chứ.

Mew vừa đi ra, lại có người gõ cửa rồi tiến vào phòng.

Gulf ngẩng đầu lên, là Mã Hân.

“Anh thấy sao rồi?” Mã Hân đi tới xem xét bản ghi chép tình hình của Gulf, “Thật may, lượng kiềm hổ phách không nhiều lắm, chỉ hai ba ngày nữa là anh hồi phục thôi.”

Gulf cười, lại thấy Mã Hân tựa hồ có điều muốn nói, bèn hỏi, “Làm sao vậy? Em có chuyện gì à?”

Mã Hân ngó ra cửa phòng, rồi tiến tới gần anh, hạ giọng: “Anh giúp em một chút được không?”

“Có việc gì thế?” Gulf nổi tính tò mò.

“Là về đội trưởng Mew.” Mã Hân vô cùng khó xử, “Anh ấy không chịu uống thuốc giảm đau!”

Gulf sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng hiểu được vấn đề. Mew có khả năng tự chủ rất mạnh, lại ưa sạch sẽ quá đáng, tất cả đều là biểu hiện dạng nhẹ của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cũng là bệnh nghề nghiệp do trải qua nhiều năm áp lực công tác tạo thành. Đối với Mew, không có gì có thể làm anh khó chịu hơn việc không thể kiểm soát bản thân, vậy nên anh mới không chịu uống thuốc giảm đau. Thuốc giảm đau cho thương bỏng đều khá mạnh, dùng thuốc có thể làm cho người ta không tỉnh táo.

“Tối hôm qua anh ấy không ngủ!” Mã Hân nói tiếp, “Anh ấy không uống thuốc giảm đau, tuy không ảnh hưởng tới vết thương, nhưng đau đớn sẽ làm anh ấy ngủ không yên, thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng tới quá trình hồi phục vết thương và sức khỏe người bệnh!”

“Anh hiểu rồi!” Gulf gật đầu, “Em muốn anh giúp thế nào?”

“Anh lừa anh ấy uống thuốc đi!” Mã Hân mở túi, lấy ra một gói giấy, đưa cho Gulf, “Bên trong có bốn viên, chia thành hai ngày uống là được!”

“Cứ để đó cho anh!” Gulf cầm lấy thuốc, Mã Hân liền chạy biến đi.

Gulf ngồi trên giường, mắt chăm chăm nhìn hai viên thuốc giảm đau mà ngẩn người. Làm thế nào để Mew ngoan ngoãn uống thuốc bây giờ? Nghĩ một hồi, tầm mắt rơi xuống chùm nho trên mặt tủ giường, mắt chớp chớp, đã có kế rồi!

Mew bê cặp lồng rửa sạch sẽ trở về, chỉ thấy Gulf đang ngồi trên giường bóc nho. Anh để cặp lồng xuống một bên, đang nghĩ phải mở đầu câu chuyện thế nào thì thấy Gulf vẫy tay với mình: “Lại đây!”

Anh đi tới bên giường, ngồi xuống, “Mèo nhỏ, đang ăn nho à?” Mew vụng về tìm chủ đề nói chuyện.

Gulf không trả lời, nhét vào miệng Mew một quả nho đã bóc sạch vỏ.

Mew sửng sốt, còn chưa kịp nhận ra nho chua hay ngọt, đã thấy Gulf vươn tới, bờ môi phủ lên môi anh.

Mew mở to mắt, có chút ngây ngốc trong lòng, sao hôm nay con mèo bạo dạn vậy?Đang nghĩ ngợi, đầu lưỡi của Gulf tiến vào trong khoang miệng, Mew giật mình, cả quả nho trôi tuột xuống cuống họng.

Mew bị nghẹn, vẻ mặt hồ nghi nhìn Gulf đang cười giảo hoạt trước mặt. Con mèo gian xảo còn vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm môi.

Nếu Gulf đã chủ động như vậy, Mew anh đương nhiên không có lý do gì phải khách khí, nhào tới đè người trên giường xuống, hôn cuồng nhiệt.

Bị hôn tới đầu óc choáng váng, Gulf thầm thở dài, vì sức khỏe của P'Mew, thôi quên đi, chịu thiệt một tí vậy.

Sắc trời từ từ tối đen, từ cửa sổ của phòng bệnh đã có thể nhìn thấy cảnh đêm xa xa của thành phố S.

Dương Dương cùng Lạc Thiên ở phòng cách vách cũng đang ngủ, ngoài cửa có cảnh sát chuyên môn đứng gác; Mã Hán ở lại gác đêm cho Gulf và Mew.

Đèn trong phòng đã bị Mew tắt hết, anh cùng Gulf ngồi ngoài ban công, tận hưởng làn gió mát lạnh ban đêm, thưởng thức cảnh đêm bên ngoài.

“Tay cậu còn đau không?” Gulf hỏi Mew.

“Hửm?” Mew bắt đầu lơ mơ, Gulf nhìn đồng hồ, thuốc giảm đau hẳn là đã bắt đầu có tác dụng. Hơn nữa Mew hôm qua lo lắng quá độ, lại thêm một đêm không ngủ, giờ chắc hẳn đã hoàn toàn bị thuốc giảm đau đánh gục.

“P'Meww?” Gulf chọc chọc vào má Mew.

“Mèo Nhỏ ~” Mew thì thầm, nghiêng người ôm lấy eo Gulf, dụi dụi vào lòng người ta.

Gulf không nhịn được cười, thật hiếm khi thấy Mew đáng yêu tới vậy. Anh dịu dàng vuốt mái tóc của Mew, khe khẽ hỏi: “P'Mew, tay anh còn đau không?”

Mew lắc đầu, “Không đau, tự nhiên không thấy đau nữa.”

“Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Gulf thấy hai mắt anh đã díp lại, liền dựa vào cửa thủy tinh phía sau, lựa góc độ sao cho Mew trong lòng có thể nằm thêm thoải mái.

“Cảm thấy… thật tốt…” Mew nhoẻn miệng cười, lại kêu, “Mèo Nhỏ ~~”

Gulf suy tính một chút, lấy di động từ trong túi ra, ấn nút ghi âm, nhẹ nhàng hỏi Mew, “P'Meww, Anh đã khóc thật à?”

Mew lúc này không chút phòng bị, nghe được câu hỏi của Gulf, chỉ vòng tay ôm chặt thắt lưng anh, “Ừ…”

“Tại sao cậu lại khóc?” Gulf tiếp tục “tra hỏi”.

“…… Tôi sợ……” Mew thả từng chữ đứt quãng, “Chưa bao giờ… sợ như vậy…”

“Cậu sợ cái gì?” Gulf để điện thoại lên đùi, đưa tay ôm lấy đầu Mew, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai anh.

“Sợ cậu không……” Mew mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Thật may là cậu không sao.”

“Vậy… Về sau tôi muốn làm gì, cậu cũng cho tôi làm nấy chứ?” Gulf cúi xuống bên tai anh, “Đi làm nhiệm vụ nguy hiểm tới đâu cũng mang tôi theo, tôi muốn ăn gì thì làm cho tôi ăn chứ?”

“Ừm!” Mew gật đầu, “Tôi đã hối hận muốn chết rồi, sau này bất kể có chuyện gì tôi đều đưa cậu theo, cậu muốn ăn gì tôi đều làm cho cậu, cậu muốn ánh sao, tôi sẽ không đưa cậu ánh trăng…”

Gulf bị chọc tới bật cười, lại nói tiếp, “Tôi muốn ăn đồ cay!”

Mew gật gật đầu, ậm ừ mấy tiếng rồi đột nhiên nói, “em không được ăn cay!” Nói xong liền điều chỉnh tư thế, cọ cọ Gulf một chút, ngủ say.

“Đồ chuột chết!” Gulf ngừng ghi âm, ấn nút “phát”, những lời Mew nói mê vừa nãy được thu vào không thiếu một chữ.

Gulf vô cùng thỏa mãn tắt điện thoại, cúi đầu nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của Mew —–

Cái lúc đó, Gulf chỉ biết mình mệt chết đi được, thân thể nặng nề, cảm giác như đang chìm dần xuống đáy biển sâu, chỉ mấy tiếng “Mèo Nhỏ” không ngừng vang lên bên tai mới có thể làm anh cố gắng vươn lên… Đời này, người anh không thể buông tay được, chỉ có mình cậu ấy.

___________
Diệt chuột

Gulf ở lại bệnh viện đến ngày thứ ba. Sáng sớm, Tưởng Bình hấp tấp chạy tới bệnh viện.

“Thế nào rồi?” Mew hỏi.

“Tiến sĩ Gulf bảo tôi tìm kiếm mấy thứ, tôi mang tới đây!” Tưởng Bình đáp, sau đó lấy laptop từ ba lô ra, vừa khởi động máy vừa nói, “Danh sách toàn bộ nhân viên hậu cần của cảnh cục.”

“Anh muốn danh sách nhân viên hậu cần làm gì ạ?” Krist không hiểu. Dương Dương cũng hiếu kỳ, nhón chân nhòm vào màn hình.

Gulf vẫy Lạc Thiên đang ngồi trên sofa, “Lạc đại ca, anh đến xem xem.”

Lạc Thiên chưa rõ Gulf muốn mình nhìn gì, nhưng vẫn lại gần.

Tưởng Bình mở bảng biểu thông tin các nhân viên hậu cần.

Gulf click vào mục hình ảnh, dò xuống, khi một người nào đó xuất hiện, chợt nghe tiếng hít mạnh của Lạc Thiên.

“Sao vậy?” Mew lại gần nhìn, ảnh một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ở trên màn hình, hơi quen mắt.

“2-12-11.” Mãi một lúc lâu Lạc Thiên mới khẽ khàng thốt ra, “Thế mà hắn… hắn ở cảnh cục.”

“Anh bảo người này là 2-12-11?” Krist giật mình, nhìn gần hơn, chợt phát hiện so với người xuất hiện trong video Trần Tiệp lưu lại thì không giống lắm, nhưng quả thật là một người.

“Mèo… Sao cậu biết hắn là nhân viên hậu cần của cục cảnh sát?” Mew hỏi.

Gulf click vào thông tin trên tấm ảnh, cột tên ghi “Đỗ Xá”, cột chức vị ghi là: “Vệ sinh: nội bộ cao ốc, thời gian công tác: sáu năm.”

“Không thể!” Mew nhíu mày, “Tôi chẳng chút ấn tượng với ông ta, sao ông ta có thể làm việc trong cảnh cục những sáu năm chứ?”

“Bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện đều mang một dáng dấp khác nhau.” Gulf mỉm cười, “Hơn nữa cậu đừng quên, một số nơi, nếu hắn muốn, không cần thiết phải đi qua những con đường bình thường…”

Tất cả mọi người đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, không ai bảo ai cùng nghĩ tới Quỷ bạc đầu trong tiểu thuyết của Edogawa Rampo, con quỷ báo thù suốt ngày trốn trên lầu theo dõi hành động của kẻ thù.

“Ý cậu là… hắn vẫn luôn bên cạnh chúng ta?” Mew im lặng hồi tưởng: Quả thật, từ lúc bắt đầu vụ án đến chiều hướng tiến triển của vụ án, và cả việc Gulfa bị bắt, đều được sắp đặt chu đáo, tựa hồ luôn có kẻ theo dõi tất cả.

“P'Mew, cậu tìm người của bộ phận hậu cần dò la chút xem, người tên ‘Đỗ Xá’ này đã thôi việc chưa?” Gulf nhắc Mew.

Mew gọi tới cảnh cục, để Mã Hán đến chỗ bộ phận hậu cần điều tra, còn dặn anh linh động tìm cách hỏi thêm những mối quan hệ xung quanh Đỗ Xá.

“Đỗ Xá… Đỗ Xá…” Lạc Thiên lặp đi lặp lại cái tên này, cuối cùng nhàn nhạt kết luận, “Độc xà…”

“Mèo, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?” Mew kéo một cái ghế lại gần giường, ngồi xuống hỏi.

“Tôi nghĩ rất nhiều rồi, vụ án lần này, nếu không phải Lam Thành Lâm vì thù hằn cá nhân, tôi với Dương Dương có lẽ đã bị bắt làm con tin.” Gulf chậm rãi giải thích, “Tôi cảm thấy chúng ta đã sớm rơi vào bẫy của chúng, nhưng nếu thực sự đó là cạm bẫy thì ngay từ lúc thôi miên Kiệt Kiệt, chúng ta đã bị tính kế.”

Mọi người gật đầu lia lịa, kỳ thực ngay từ đầu đã nghĩ tới chuyện này. Có phải gặp vấn đề từ lúc thôi miên không, nếu không thì sao lại mắc bẫy.

“Một người nằm trong trạng thái thôi miên sâu không thể nói dối người thôi miên.” Gulf khẳng định, “Kiệt Kiệt là một người có thần trí không khỏe mạnh, bản thân không thể đưa ra phán đoán chủ quan. Muốn bảo một người như vậy gạt người là điều vô cùng khó. Bởi vì anh ta không có khả năng logic, không thể đối đáp được với những tình huống phát sinh. Khí lực của anh ta mạnh, nhưng trí lực thì không.”

“Nói cách khác, thôi miên đã thành công, tin tức từ miệng Kiệt Kiệt là thật.” Mew gật đầu, “Chúng ta và cục trưởng Tay lại quyết định thực hiện phi vụ này trong thời gian rất ngắn, chừng mười phút, ngoài những người biết rõ như chúng ta, những kẻ khác muốn biết nội dung, chỉ có một cách…”

“Nghe lén!” Tất cả đồng thanh, lúc bọn họ ra quyết định, chắc chắn kẻ kia đã ở trong đường ống điều hòa trung tâm, ngay gần đó hoặc ngay trên đầu bọn họ… sử dụng cái loại súc cốt công sởn gai ốc ấy…

“Thêm việc Lam Thành Lâm được cứu nữa!” Gulf tiếp tục, “Trước đó Lam Thành Lâm bị nhốt trong trại giam của cảnh cục, không được trợ giúp từ bên ngoài thì chuyện giết chết quản ngục rồi trốn thoát là điều không tưởng.”

“Nếu Đỗ Xá đột nhập vào và hợp lực với hắn…” Krist nói, “Đúng, chỉ có thể là nguyên nhân này!”

“Tôi thấy, chủ ý ngày đó của hắn, khả năng không phải nghe lén kế hoạch của chúng ta mà là đi cứu người.” Gulf xoa cằm, “Nghe được kế hoạch hành động của chúng ta chỉ là tình cờ.”

“Ý cậu là… Hắn muốn cứu Kiệt Kiệt?” Mew nói, “Chuyện này rất có khả năng, nhưng hắn lại không ngờ cậu thôi miên Kiệt Kiệt, tra ra manh mối. Ngay cả hang ổ của Taber chúng ta cũng tìm ra được, cho nên hắn tạm bỏ qua Kiệt Kiệt, thông báo cho bè đảng Taber trước. Mặt khác, hắn phát hiện cậu không đi cùng bọn này, cho nên mới lập một cái bẫy như vậy, định bụng nhân cơ hội bắt cậu và Dương Dương.”

“Lam Thành Lâm hận chúng ta, tính tình lại kiêu căng, khó khống chế. Nếu muốn cử người bắt cóc, hắn không phải là người thích hợp!” Gulf nói, “Buộc phải tìm hắn, chứng tỏ kế hoạch lần này rất vội, đành phải tìm kẻ gần nhất.”

“Lam Thành Lâm mới trốn từ cảnh cục ra, tất cả mọi người sẽ cho rằng hắn sẽ trốn rất xa, vậy nên hắn mới cố tình ở ngay gần như vậy.” Mew chau mày, “Tên Đỗ Xá này mưu mô kín đào, lại thêm năng lực đặc biệt, quả là khó đối phó!”

“Kỳ thực điều tôi lo nhất lại không phải chuyện này…” Gulf chần chừ, mọi người nhìn vào anh. Lúc này, máy tính Tưởng Bình phát ra tiếng động ring ring.

“Là Mã Hán gọi video đến.” Tưởng Bình mở cửa sổ, “Chắc là có tin tức.”

“Sếp!” Trên màn hình là Mã Hán và Type đang cầm tài liệu đứng cạnh.

“Sao rồi?” Mew hỏi.

“Em vừa tìm hiểu một lượt, tên Đỗ Xá kia xác thực đã bỏ việc được hai ngày rồi.” Mã Hán nói, “Em có hỏi quản lý của bộ phận hậu cần, họ nói tên Đỗ Xá đó hay được gọi là Đỗ lãothực, ngày thường rất an phận, thậm chí còn hơi khờ khạo, cho nên mọi người hay đổi ca với lão.”

“Hắn đổi ca với ai?” Gulf hỏi.

“Không ít.” Mã Hán giơ ra một tờ giấy, “Nhưng tôi thấy có đổi với nhân viên ở bãi đỗ xe.”

Mew và Gulf nhìn nhau —- Chẳng lẽ kẻ chụp tấm ảnh bọn họ cũng là hắn?

“Hắn có con phải không, hơn nữa lại không phải chỉ một đứa?” Gulf đột nhiên hỏi.

Mã Hán thoáng giật mình, gật đầu đáp: “Nghe kể thì Đỗ Xá là một kẻ rất hiền lành, thường xuyên mang mấy đứa trẻ đi làm, được hỏi thì trả lời là thân thích trong nhà.”

“Quả nhiên…” Gulf thở dài, tựa ra sau.

“Mèo nhỏ, sao vậy?” Mew hơi lo lắng.

Gulf chau mày, “Tấm ảnh kia cậu có mang theo không?”

Mew lấy bức hình ra, đưa cho Gulf.

“Lần trước tôi từng nói, nét chữ sau tấm ảnh là của trẻ con…” Gulf thấp giọng.

“Trẻ con?” Ai nấy đều có dự cảm không lành.

“Các cậu nghĩ xem, nếu thực sự 2-12-11 chỉ có một, hay nói cách khác, loại người có năng lực hơn bình thường trên thế giới chỉ còn lại Lạc Thiên và Đỗ Xá… Vậy Kiệt Kiệt là từ đâu?”

“Tạo ra sau…” Vẻ mặt Mew đanh lại, “Thí nghiệm vẫn tiếp tục?”

Gulf gật đầu, tất cả trầm mặc.

“E hèm…” Từ trong màn hình, Type hắng giọng một cái, thu hút lại sự chú ý của mọi người.

“Tôi cho Kiệt Kiệt khám sức khỏe một lượt.” Type mở tập tài liệu trên tay, “Cơ thể hắn đang suy yếu với tốc độ rất nhanh.”

“Suy yếu?” Gulf và Mew liếc nhau, khó hiểu.

“Chức năng nội tạng của hắn rất hỗn loạn, xương cốt gần giống người trên 70 tuổi…” Type ngẩng đầu, “Lần trước tôi cũng làm kiểm tra tương tự với Lạc Thiên, thể trạng cậu ta cũng không đến nỗi như vậy, ít nhất tuổi tác cũng tương xứng.”

“Vì sao lại vậy?” Mọi người nhìn nhau.

“Vì cấp tốc… Chắc vậy!” Type đóng tài liệu vào, “Người bình thường cần mấy năm để giảm 20 cân, nhưng nếu ép giảm 20 cân trong thời gian vài ngày thì lại cực kỳ nguy hại tới sức khỏe. Thêm nữa, bất luận làm gì ngược với chức năng kết cấu sinh lý con người, đều là tự mình hại mình.”

“Cho nên thí nghiệm mới chuyển từ người lớn sang trẻ em…” Sắc mặt Krist trắng bệch, “Thế nhưng, nếu chuyện này liên quan tới Taber…”

“Ừ!” Type gật đầu, “Tôi cảm giác kẻ có hứng thú với đối tượng thí nghiệm trẻ em là một tên điên cuồng thiên về phương pháp thực nghiệm, từ đó phát triển kỹ thuật, chuẩn bị cho kết quả lâu dài. Nhưng với một kẻ như Taber, thành quả trước mắt mới là chuyện chính! Nếu có cách nào đó khiến một người trưởng thành vừa trung thành lại vừa có năng lực chiến đấu, chỉ thế thôi, hắn đã thực sự có thể làm loạn rồi.”

“Nhưng rõ ràng, về mặt sinh lý, Kiệt Kiệt là một thành công, còn tâm lý thì không!” Mew lạnh lùng nói, “Cho nên bọn họ muốn bắt cóc Mèo Nhỏ!”

“Ngày đó, Leonard cũng muốn Kiệt Kiệt…” Gulf nhìn Mew, “Còn nhớ người ngồi trong xe hắn không?”

Mew gật đầu, thật ra cả anh và Gulf đều có một cảm giác mãnh liệt, người ngồi trong xe chính là Mild…

“Type.” Mew đột nhiên quay nhìn màn hình, “Anh còn nhớ tập tài liệu về mấy tên côn đồ mà hôm trước tôi vừa thu thập không?”

Type gật đầu.

“Anh xem lại hộ tôi chút, xem… những kẻ bị bắn chết có đặc điểm gì không giống nhau không.”

“Không giống nhau? Type suy nghĩ một chút đã nắm được ý tưởng, “A ~~ Tôi hiểu rồi, cậu nghi ngờ cái tên Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm kia thực ra là nhiều người phải không? Tuy đều bắn vào đầu, nhưng khả năng mỗi kẻ có một cách thức riêng?”

Mew gật đầu, “Phải! Cự ly, thủ pháp, thói quen của từng trường hợp, nhất định phải chú ý!”

“Chuyện này tôi giúp được!” Mã Hán nói, “Nhưng phạm vi tương đối rộng đấy!”

“Vậy thì mau lên thôi!” Type tới gần màn hình, dặn dò Gulf và Mew, “Hai đứa đang bị thương, cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì giao cho bọn này.”

Mew và Gulf gật đầu, Type tắt máy.

Sau đó, Mew lập tức gọi điện cho Taytawan, khái quát tình tiết cho ông, đồng thời báo cáo chuyện bộ phận hậu cần có gián điệp.

Taytawan nhận cuộc gọi xong, lập tức hạ lệnh điều tra bộ phận hậu cần, rà soát toàn bộ đường ống thông gió và tiến hành niêm phong cửa ra vào, kiểm tra tất cả các camera quản chế, phát lệnh truy nã toàn quốc Đỗ Xá.

Thấy Mew gác máy rồi, Gulf ngẩng lên nhìn anh, “P'Mew, có phải cậu thấy, Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm kia chỉ là ngụy trang?”

Mew gật đầu, “Tôi cảm thấy, khả năng những tên côn đồ bị giết đều là ‘con mồi’ của những tên sát nhân thí nghiệm!”

“Dùng người để làm thí nghiệm, bối dưỡng từ nhỏ?” Lạc Thiên bất chợt mở miệng, lắc đầu, “Quả là phong cách thực nghiệm đó.”

“Mèo, cậu quyết định rồi phải không?” Mew hỏi Gulf.

Gulf không đáp, chỉ nhẹ gật đầu và lấy điện thoại ra, tìm một dãy số.

Nhanh chóng gửi xong một tin nhắn, Gulf đóng điện thoại lại, thấp giọng, “Quả thật tôi không còn cách nào khác.”

“Hả?” Tất cả mọi người đều thắc mắc.

Gulf cười cười, “Chỉ là cần người hỗ trợ thôi.”

Im lặng một lúc, Mew mới hỏi, “Mild?”

Gulf vẫn không trả lời, hỏi ngược lại: “Có biết cách diệt chuột nào là hiệu quả nhất không?”

“Diệt chuột?” Krist chưa đuổi kịp dòng suy nghĩ của Gulf.

“Trước tiên phải bắt được con chuột có lực sát thương cao nhất, sau đó bịt kín hậu môn của nó, rồi cho nó ăn bạt mạng, đến lúc nó sống không nổi chết không xong thì thả nó về ổ… Nó sẽ mang những con chuột khác ra cắn chết cùng!” Từ cửa truyền đến một tiếng cười khàn khe khẽ.

Mọi người cùng đưa mắt về phía cửa, một người đứng đó, tóc dài buộc sau gáy, đang mỉm cười nhìn Gulf, tay vẫy vẫy chiếc di dộng như đang chào hỏi —— Mild.

“Là chú?”Krist kinh ngạc, vui mừng reo lên.

“Em biết ông ta?” Cả Mew lẫn Gulf đều giật mình nhìn Krist.

“Em…” Krist còn chưa kịp đáp, Mild đã lại gần, vươn tay xoa đầu cậu, rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn. Ông ta chớp mắt nhìn Gulf, “Đối phó với chuột, đương nhiên phải cần một con chuột.”

Ai nấy đều không đáp mà mang biểu cảm kỳ quái nhìn về ngoài cửa. Mild quay đầu, không biết từ lúc nào Singto đã đứng đó, đang nhíu mày nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo đến dọa người.

Mew cảm nhận được sự kỳ dị của không khí trong phòng, liếc Gulf —- Tình huống quái quỷ gì đây?

Gulf nhướng mày —- Không biết, nhưng có vẻ phức tạp đấy.

Mild thu tay về, cười với Singto, “Cháu đã lớn thế này rồi à…”

Singto im lặng, chớp mắt sau đã rời đi.

“A, này!" Krist cảm thấy lạ lùng, nhìn Mild lại nhìn hai người Gulf, cuối cùng thì đuổi theo Singto.

Thấy nhoắng cái Krist đã biến mất, Mild nhún nhún vai, nháy mắt với Gulf, “Xem ra đùa quá trớn rồi.”

“Chú ít nói nhảm đi, mau bắt đầu thôi!” Gulf nói, vén chăn xuống giường, cầm quần áo vào toilet thay đồng phục bệnh nhân ra.

“Mèo?” Mew nhíu mày.

“Mew, chúng ta cần quay về cảnh cục, chuyện này không nên chậm trễ!”

Mild cùng đi xuống lầu với mọi người, nhìn Gulf rồi lại nhìn phần băng gạc trên tay Mew, sắc mặt trở nên khó coi. Ông xoa xoa cằm, tựa hồ đã có chủ ý. Dương Dương bên cạnh vẫn luôn hiếu kỳ nhìn Mild, trong lòng thầm nghĩ, không biết chú này bao nhiêu tuổi rồi mà xinh đẹp thế nhỉ, đang nhìn thì thấy Mild cúi đầu, cười cười với mình.

Không hiểu vì sao, Dương Dương cảm thấy nụ cười đó có phần đáng sợ, cậu nhóc bất giác nhích lại gần Lạc Thiên.

Lạc Thiên bế Dương Dương lên, lạnh lùng liếc Mild.

Mild thở dài, vô cùng bất mãn, chạy tới ôm lấy vai Mew nũng nịu, “Thế nào mà bọn họ ghét tôi chứ?”

Mew chụp lấy bàn tay Mild ở trên vai mình, băng giá đáp: “Tôi cũng rất ghét ông.”

Mild làm như giận dỗi: “Tôi không thèm, cả nhà họ Jongcheveevat đều ghét tôi, tôi cũng ghét họ Jongcheveevat!” Nói rồi, “Hứ” một tiếng, chuyển hướng tới một chiếc xe đỗ gần đó, khoát khoát tay với Gulf, “Tôi tới cảnh cục chờ trước.”

+++
[ ồ no P'Sỉng ghen mất rồi ] (˵¯̴͒ꇴ¯̴͒˵)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro