bat(1/2)
⚠️Cốt truyện không phù hợp, nếu không thích thì vui lòng không đọc – Nếu kiêng kỵ vui lòng bỏ qua chap này⚠️
Truyện Mất Não, Lệch Lạc – Tất cả là trí tưởng tượng của tác giả ❌
🚫Vui lòng đọc kỹ đoạn đầu, không thích xin đừng chửi
Bùi Anh Tú là đàn ông đã có vợ. Một người vợ “đúng chuẩn mực” – xinh đẹp, ngoan hiền, hay xuất hiện bên hắn tại các sự kiện. Không ai dám nghĩ, một người đàn ông như hắn sẽ bị lung lay bởi một thằng hầu nhỏ mới chưa tới 20 tuổi
Trừ Huỳnh Hoàng Hùng
Em biết ngay từ lần đầu bước chân vào biệt thự, nhìn thấy tấm ảnh cưới treo giữa phòng khách. Nhưng đôi mắt của ông chủ – khi nhìn vợ mình – lành lạnh, vô cảm
Chỉ có khi ánh mắt đó lướt đến em, nó mới lóe lên chút thú tính – như dã thú bị trêu chọc
Từ đó, Hoàng Hùng bắt đầu những chuỗi ngày mập mờ rù quến ông chủ của mình. Nhưng vẫn có chuẩn mực...vì em biết bà chủ của căn nhà này cũng đang ngoại tình sau lưng Bùi Anh Tú
Hoàng Hùng được tuyển vào làm hầu nam cho tổng giám đốc Anh Tú – người nổi tiếng là lạnh lùng, không gần ai, đặc biệt rất ghét những kẻ mưu đồ tiếp cận thân mật. Thế nhưng từ đêm đầu tiên, Hùng đã cố tình để bản thân "vô tình" ngã vào lòng hắn, ánh mắt lúng liếng, giọng nói mềm mỏng, từng cử chỉ đều gợi tình một cách tinh tế
Ban đầu, hắn ghét cay ghét đắng cái kiểu "mặt ngoan thân dâm" của Hoàng Hùng, nhưng rồi càng lúc càng bị ánh mắt khẽ liếc, tiếng rên mơ hồ trong mộng của em ám ảnh. Hắn không phải kiểu đàn ông dễ rung động. Lạnh lùng, cứng rắn, và khinh thường những kẻ tìm cách bò lên giường để đổi lấy đặc quyền
Thế nên, khi trợ lý riêng cũ xin nghỉ, và một thằng nhóc tên Hoàng Hùng được đưa đến làm hầu nam mới của hắn — Anh Tú đã nghĩ đơn giản: chỉ là thêm một món đồ cần dạy dỗ đúng vị trí
Nhưng hắn không ngờ, "món đồ" ấy lại biết cách tự đánh bóng mình đến mức khó cưỡng
"Mẹ nó..." Anh Tú điên tiết chửi thầm, hắn càng thấy mình đang lao đầu vào một vũng bùn dơ bẩn. Mất đi tiết tháu mà mình gìn giữ bấy lâu nay chỉ vì một thằng hầu non choẹt
Hoàng Hùng chẳng làm gì sai. Em vẫn gọi hắn là “ông chủ”, vẫn cúi đầu dạ vâng, vẫn bưng trà đúng giờ và không bao giờ vượt ranh giới. Nhưng từng cái liếc nhẹ, từng lần em cúi người nhặt đồ, từng buổi tối em mặc áo mỏng đi ngang phòng hắn... đều là cố ý
Một đêm mưa, bà chủ đi công tác. Em đứng dưới mái hiên lau cửa kính, áo trắng dính mưa, bết vào da thịt non mềm.
Hắn bước ra, điếu thuốc trên tay còn cháy dở
"Không biết trời mưa à?"
"Em biết" – Em quay lại, nước nhỏ từng giọt dọc theo xương quai xanh.
"Nhưng cửa kính tầng ông chủ nhìn ra không sạch… em không yên tâm"
Hắn lặng thinh. Ánh mắt trượt xuống cổ áo em, dừng ở vết nước nhỏ giọt xuống ngực. Tay hắn siết nhẹ bao thuốc, mắt tối sầm
Cậu ta – Hoàng Hùng chẳng bao giờ vượt giới hạn, nhưng từng hành động lại khiến hắn thấy mình đang bị kích động một cách hợp pháp. Cái cách em cúi người rót trà, tay áo lửng để lộ cổ tay thon, hay cách em nhìn lên khi hắn gọi — đôi mắt đen, ươn ướt, hàng mi dài khẽ rung, giọng thì thầm: "Ông chủ cần em làm gì thêm không ạ"…
Không hề phô trương, nhưng ẩn chứa một mùi hương gợi cảm rất nhẹ – thứ khiến hắn bực bội đến khó hiểu. Cậu ta còn hay bước thật khẽ sau lưng hắn, để hơi thở phả sát tai mỗi lần cúi xuống nhặt hồ sơ
Hắn từng nghĩ mình kiểm soát mọi thứ – nhưng với thằng nhóc này, hắn bắt đầu nghĩ ngược lại: Là hắn đang bị dẫn dụ
"Cậu ăn mặc kiểu gì vậy?" – Anh Tú gằn giọng
Em chỉ mặc sơ mi trắng dài vừa đủ che đùi, cúc cổ để hở. Nếu nhìn kĩ thì vẫn sẽ thấy một lớp quần short đen bên trong. Nhưng. Cái bộ dạng dâm dục đó là sao?
"Dạ?...em chỉ định lau kính rồi nhà phòng ngủ thôi ạ. Không ngờ đang lau trời lại mưa lớn như thế"
Bùi Anh Tú sắc mặt càng lúc càng tối. Tưởng chừng đêm mưa còn không tối bằng mặt hắn...
"Dạ hì hì, em vào liền" Hoàng Hùng luồn người qua bên cạnh Anh Tú. Cố ý bám sát
Tay hắn đập mạnh vào tường, ngay bên đầu em. Hùng đứng sát vách, toàn thân ướt nước mưa, đôi môi hé ra, đỏ mọng và run khẽ. Hắn nhìn em như đang nuốt trọn.
"Cậu… biết tôi có vợ"
"Em biết, sao vậy ạ?"
Hoàng Hùng trưng ra bộ mặt ngây thơ, hỏi
"Biết mà còn dám dụ dỗ tôi?"
Hoàng Hùng không trả lời, chỉ cười. Đôi mắt như than hồng, từng giọt nước chảy từ cằm nhỏ giọt xuống cổ. Cơ thể non trẻ ấy cứ như dán sát vào hắn, thách thức từng tế bào kìm nén trong Anh Tú suốt bao tháng
"Tôi đã nhịn đủ rồi…" – hắn gằn lên, bàn tay bóp lấy cổ em, không quá mạnh nhưng đủ khiến em thở gấp, ánh mắt mơ màng long lanh nhìn hắn như mèo con
"Em không nói một lời nào về chuyện dụ dỗ cả" – em nói khẽ, cố tình cong môi, giọng ướt át như mưa ngấm vào từng góc tối trong hắn
"Chẳng lẽ...ông chủ bị em quyến rũ đến mức mất kiểm soát sao?"
Chát! – Một cái vỗ mạnh vào đùi em. Hắn đè em vào tường, miệng hắn áp xuống môi em, cắn mạnh như trút mọi tức giận. Lưỡi hắn lùa sâu, ngấu nghiến, chiếm đoạt
Chẳng kịp phòng hờ, không khí trong em dường như bị Anh Tú rút cạn. Muốn vùng vẫy nhưng không thể, lực của một cậu nhóc chưa đến 20 tuổi thì làm sao đấu lại một người đàn ông đã có gia đình?
"Tao đã cố… thật sự cố…" – hắn thở gấp khi buông môi em ra, tay mò xuống vạt áo mỏng dính nước
"Nhưng mày… là con quỷ đội lớp thiên thần"
Hắn xé phăng áo sơ mi em ra, vải rách kêu xé toạc trong mưa. Bàn tay hắn siết eo, kéo người em áp vào thân thể nóng hầm hập của hắn
"Vợ tao sẽ không biết chuyện này… nếu mày biết ngoan"
Hùng cười, rướn môi lên tai hắn, thì thầm:
"Vậy… ông chủ cứ dạy em cách ngoan đi"
Ngay giây sau, em bị hắn nhấc bổng lên, lưng đập vào cánh cửa phòng làm việc. Môi hắn lướt dọc cổ em, để lại vết cắn sâu, tay kia đã luồn xuống dưới – nơi thân thể em đang run vì vừa sợ… vừa muốn nhiều hơn
Cánh cửa phòng làm việc đóng sập lại bằng gót chân hắn. Anh Tú ném mạnh em lên bàn gỗ – nơi vốn để hợp đồng triệu đô, giờ lại dùng để trải một thân thể run rẩy và đầy khiêu khích. Tóc em ướt, dính vào má. Áo sơ mi thì rách toạc, vải dính nước mưa dán sát vào da, phơi bày cả phần ngực ửng đỏ vì lạnh và thèm
Hắn đứng nhìn một lúc, mặt méo mó giữa ham muốn và lý trí
"Chết tiệt… Vợ tao đang gọi về…" giọng hắn khàn khàn khi điện thoại rung. Nhưng tay hắn thì không dừng – kéo thắt lưng ra, ném mạnh xuống đất.
"Đừng nghe"
Em nói khẽ, mắt liếc điện thoại, rồi quay sang nhìn hắn, cười đầy tội lỗi
"Vì ông chủ đang bận… làm việc với em"
Rầm! – Hắn đập tay lên mặt bàn, nghiêng người đè sát em xuống, môi chạm gáy em, thì thầm:
"Chỉ lần này thôi… Tao thề chỉ một lần này…"
Nhưng tay hắn đã luồn vào trong. Làn da mềm, nóng và run như đang khóc lên vì bị khiêu khích
Hắn lặp lại, nhưng mỗi câu nói ra là một cú đẩy mạnh hơn
"… Xin lỗi, nhưng tao không thể từ chối cảm giác này…"
"… Không thể rời khỏi thân thể dơ bẩn nhưng ngọt lịm này…"
"… Mày… đáng ra không nên xuất hiện…"
Hoàng Hùng không nói gì. Em chỉ cắn môi, hai tay bấu vào mép bàn, thân thể cong lên theo từng cú va chạm. Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng da thịt va vào nhau, tiếng thở dốc điên cuồng và lời rên nghẹn bị nén chặt trong cổ họng
Mỗi lần hắn cúi xuống, đều để lại một dấu hôn đỏ thẫm – như để xoá đi dấu vết tồn tại của bất kỳ ai ngoài hắn trên cơ thể em
Khi mọi thứ kết thúc, Hùng nằm bẹp trên bàn, chân còn run, môi bị cắn đến sưng. Hắn đứng sau, kéo lại áo vest choàng lên lưng em, thở hổn hển
"Khôn hồn thì im lặng, đừng có trèo cao rồi bép xép...nhất là với vợ tao"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro