bat(2/2)

⚠️Cốt truyện không phù hợp, nếu không thích thì vui lòng không đọc – Nếu kiêng kỵ vui lòng bỏ qua chap này⚠️

Truyện Mất Não, Lệch Lạc – Tất cả là trí tưởng tượng của tác giả ❌

Một đêm sau cơn mưa, Hùng nằm im trên giường, thân thể vẫn còn vương dấu hôn. Anh Tú ngồi bên cửa sổ, điếu thuốc cháy đỏ trong tay, mắt nhìn xa xăm

Hắn không biết mình làm vậy là đúng hay sai, chỉ là theo con tim mách bảo. Hắn đúng với trái tim, sai với cuộc đời

Còn Hoàng Hùng...em cảm thấy, mình thực sự sai rồi!

Kể từ hôm mây mưa ấy, Hoàng Hùng bắt đầu tránh né Bùi Anh Tú. Em cảm thấy việc chen chân vào gia đình của người khác là một hành động không thể chấp nhận được – Dù bà chủ có làm việc sai trái thì vẫn là vợ hợp pháp của ông chủ....Còn em?

Một thằng hầu nhỏ bé. Chẳng ai màn đến sống chết

Anh Tú cũng dần nhận ra sự xa cách mà em dành cho mình, không còn những lời nói. Cử chỉ. Động chạm. Ánh mắt. Hoàn toàn tan biến sau một đêm. Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng Hoàng Hùng chơi mình xong chán, đạt được mục đích liền quay lưng. Hay đơn giản hơn là đã biết việc làm sai trái của nó

Hắn cũng không quan tâm, tình một đêm không phải là việc hắn chưa từng làm. Rất nhiều là đằng khác. Nếu có quay lại, thì cũng là vì gia sản của hắn

...Chỉ là hắn vẫn không nhận ra con tim của mình đang nghĩ gì...

"Hùng ơi, dạo này nhìn em tiều tụy thế. Bệnh hả"

"A anh Hào...um em không sao"

Phong Hào là quản gia của căn nhà này, cũng là một người rất thân thiết với Hoàng Hùng – có thể nói là thân thiết nhất. Phong Hào luôn lắng nghe em, quan tâm em, khiến em hoang mang rằng anh ấy có chút gì đặc biệt đối với em. Ít nhất thì không phải là tình bạn bè bình thường

"Ừm không sao là tốt, em có muốn..đi ra ngoài với anh một chút không?"

"Được ạ?"

"Được chứ! Nào vui vẻ lên, chúng ta đi nào"

Hùng ngập ngừng một lúc

"Nhỡ...ông chủ biết mình trốn đi chơi thì sao hả anh?"

"Trời ơi, em lo gì vậy. Ông chủ bận việc lắm, không rảnh mà quan tâm mấy việc như này đâu"

Chiều hôm ấy, trời hơn âm nhẹ. Nhưng Hoàng Hùng nhỏ con quá, đi cạnh Phong Hào lại thấy rất dễ thương. Cậu còn rất hay hỏi han, vui vẻ với em

"Em không mặc áo hả Hùng, sẽ hơi lạnh đấy" nói rồi, cậu cởi áo khoác của mình ra. Trùm lên người em. Nơi đó vẫn còn lưu lại một ít hơi ấm của Phong Hào

Em nắm chặt gáu áo khoác, chỉ mỉm cười nhẹ rồi liền đi theo cậu ra lấy xe

Chỉ là trong hai người, không ai biết rằng vẫn có một người đang âm thầm quan sát ở phía trên ban công. Bùi Anh Tú nhìn đến khó chịu

Anh Tú nhìn thấy

Từ ban công tầng hai, hắn đứng tựa vào lan can, ly trà trên tay đã nguội từ lâu. Hắn thấy Phong Hào mở cửa xe, che đầu Hùng bằng áo khoác. Thấy Hùng ngập ngừng rồi mỉm cười gật đầu

Hắn không cản. Không gọi. Không lên tiếng

Chỉ siết nhẹ ly trà, đến mức rạn

Nụ cười của em...đã không còn xuất hiện đối với hắn từ khá lâu. Chỉ là những nụ cười gượng và né tránh, không dám tiếng gần đến. Những lúc có vợ hắn ở nhà, em lại biến mất dạng trong xó bếp nóng hầm hoặc máy móc cúi chào rồi cũng nhanh chóng biến mất. Hoàng Hùng không còn dám nhìn thẳng vào hắn nữa, luôn có ánh mắt sợ sệt nhìn vợ hắn. Như là sợ bị phát hiện vậy

Dạo này Hoàng Hùng hay cười hơn khi đứng cạnh Phong Hào. Dù chỉ là những câu chuyện nhỏ, dù chỉ là một mẩu bánh nướng chưa chín, hay một cái lỡ tay lấm bột lên áo sơ mi… em cũng cười. Nụ cười tự nhiên, không còn dè chừng

Dần dần, người trong biệt thự bắt đầu thấy họ đi cùng nhau nhiều hơn. Lúc thì trên vườn hoa. Lúc thì trong nhà bếp. Có lần, Phong Hào còn lấy tay lau vết bột bánh trên môi Hùng – đúng lúc ông chủ đi ngang

Cái ly thủy tinh trong tay Bùi Anh Tú vỡ vụn

"Ông chủ!" Phong Hào lập tức nhận ra tiếng vỡ thủy tinh phía sau. Quay người lại đã thấy tay của ông chủ đã rướm đẫm máu đỏ

"Ông chủ, ông chủ không sao chứ"

Hoàng Hùng cũng lập tức xoay người, chạy đến bên cạnh và dẫn hắn đi băng  lại vết thương. Khoảnh khắc ấy, lòng hắn lại nhẹ đi bao nhiêu. Lại càng đau đến bấy nhiêu

Dạo này, Phong Hào hay vào bếp nhiều hơn. Không phải vì công việc, mà vì Hoàng Hùng ở đó. Những lần né tránh hắn, em cũng ở đó

Anh Tú để ý, nhưng không nói

Chỉ nhìn qua lớp cửa kính thư phòng, ánh mắt hắn bám theo từng lần Hào đặt tay lên vai Hùng, hay chậm rãi lau vết bột dính trên má em bằng chiếc khăn nhỏ

Chỉ là lau thôi. Nhưng lau quá chậm. Ánh mắt quá dịu. Khoảng cách quá gần

Một buổi sáng, Tú vô tình đi ngang qua hành lang tầng hai. Hào đang cùng Hùng đứng trước giá sách

"Cái này nên đọc thử nè, nó thiên hướng nhẹ nhàng giúp em dễ ngủ" Hào nói, rồi nâng tay gỡ sợi tóc vướng trên trán Hùng.

Khoảnh khắc ấy, Hùng ngước lên, cười

Tú đứng đó. Cách họ vài bước. Không ai để ý

Ngực hắn thắt lại. Như có ai bóp

Hắn quay đi. Không nói gì. Nhưng tay… siết đến trắng cả khớp

Rồi nó cũng sẽ đến, lúc...con dã thú trong người Bùi Anh Tú bộc lộ ra hết

Ghen tuông và chiếm hữu!

Đêm đó, hắn cho gọi em vào phòng riêng của mình. Hùng đứng giữa, tay còn cầm tạp dề chưa kịp tháo. Tú thì dựa lưng vào bàn, mắt trừng trừng nhìn em như thể muốn xé toạc lớp vải đang che thân thể đó

"Mày đi với nó?"

Hùng gật, rồi vội cúi đầu

"Dạ…chỉ đi dạo một chút thôi ạ"

Anh Tú cười khẩy. Tiếng cười của một kẻ đang cố kìm máu nóng trong người

"Vậy ra... đi dạo cũng cần ôm eo, cười như rót mật, để nó lau mồ hôi cổ cho mày?...đi dạo hay nhà nghỉ?"

"Em… không—"

"Cởi đồ ra"

Em khựng lại

"Ông chủ…em em..."

"Cởi, tao muốn không lặp lại"

Hắn bước đến, nắm cổ áo Hùng giật mạnh. Khuy áo bung ra như tiếng đứt của nhẫn nại

"Mày khiến tao muốn khóa mày lại. Giữ dưới thân, mày chỉ là của tao… để khỏi cười với thằng nào khác nữa"

Hắn ấn Hùng ngồi xuống, đầu gối đụng sàn lạnh. Nhìn thân thể run rẩy dưới thân làm hắn thực sự nổi cơn điên

Hắn rút thắt lưng ra, chậm rãi, từng chút một – ánh mắt không rời khuôn mặt ngơ ngác, ửng đỏ và run rẩy của em

"Há miệng"

Hoàng Hùng lắc đầu

"Đừng mà… đừng bắt em…"

Tú đặt tay sau gáy em, ấn nhẹ nhưng chắc nịch

"Muộn rồi..."

Hắn rút khóa quần, lôi ra thứ đã căng cứng từ lúc nghe cái tên Phong Hào. Không cần dọa thêm – hắn dí sát vào môi Hùng, nóng bỏng, nặng nề, đầy uy quyền

"Ngậm. Dùng miệng như cách mày vẫn hay gọi tên thằng Hào ấy...địt con mẹ mày"

Hùng rớm nước mắt, nhưng vẫn há miệng. Bờ môi ấm áp khép lại quanh thân thể đó – run rẩy, mềm mại và cam chịu

"Đúng rồi, giỏi lắm~...arg!"

Tú rên khẽ, tay siết tóc em, bắt nhịp, đẩy từng chút sâu hơn. Dương vật in đậm mùi đàn ông của hắn chà xát lưỡi em, vừa to vừa cứng khiến em ứa nước mắt. Em đã muốn thoát ra khỏi những điều cấm kỵ như vậy nhưng không thể...nó vẫn bâu bám lấy em, khiến mỗi đêm đều là một cơn ác mộng

Tiếng thở dốc vang khắp phòng. Lưỡi em lướt qua gân nổi, từng động tác khiến hắn phát điên

"Tao sẽ bắt mày làm thế này mỗi ngày, để nhớ ai là người duy nhất được chạm vào mày…"

"Chỉ mình tao. Nghe rõ chưa...?"

Tú siết sâu lần cuối – mạnh và dứt khoát – rồi rùng mình, thở hổn hển

Hắn không để Hùng rút ra ngay. Chỉ giữ đầu em sát vào hông, vuốt tóc nhẹ như ru ngủ:

"Giỏi lắm, ngoan…"

"Rồi tao sẽ nhốt mày ở đây. Để mày nhớ cho kỹ...mỗi lần mày nhớ nó, gọi tên nó..thì đều phải mút cặc cho tao!"

"Ông chủ...em và anh Hào thực sự không có quan hệ gì..."

"Câm miệng! Tao có thể tin lời một con đĩ như mày không"

Tú túm tóc em kéo bật dậy khỏi sàn, tay còn dính nước mắt, dãi và cả dịch dơ bẩn vừa bắt Hùng nuốt lấy. Hương vị tanh nồng, lại đặc sệt dính dáp. Khiến em khó khăn nuốt hết, thực sự rất nghẹn

"Mày nghĩ mày ngoan lắm hả Hùng?" Hắn gằn, môi kề sát tai Hoàng Hùng, giọng trầm, khàn khục – từng chữ như cào rách màng nhĩ

"Con điếm nhỏ của tao lại dám nghĩ đến thằng khác trong đầu. Phải không?"

Em chưa kịp thở, cổ đã bị siết lấy. Tú đè em ngửa trên giường, hai chân bị dang rộng, kéo vội xuống mép nệm. Mặt Hùng đỏ bừng, miệng run rẩy:

"Em không—"

"Câm cái mõm mày lại!"

Bốp!

Một cái tát vào đùi trong khiến em nảy người

"Cái lỗ này…" – hắn tát thêm cái nữa – "Là của tao. Từng phân da thịt mày đều là đồ tao mua, mày nghe rõ chưa?"

Tay hắn mò xuống dưới, ngón tay lách qua khe, miết mạnh lên lớp da ướt nhẹp vì kích thích chưa tan

"Nhìn xem, mới liếm sơ mà cái lồn giả của mày đã rỉ nước như con đĩ rồi~"

"Chắc thằng Phong Hào cũng từng chịch mày như thế này hả?"

"Hay là mày ước nó đút vô tới tận cổ họng mày như tao vừa làm?"

Hùng bật khóc, mặt đỏ lựng, vừa xấu hổ vừa tủi

"Em không có… em chỉ có ông chủ…"

Tú khựng lại.

Giây kế, hắn gầm lên:

"Vậy để tao địt mày đến khi mày rách bươm ra mà vẫn gọi tao là ‘chồng’!'

Tú xé sạch quần em, không cần vuốt ve, không cần lót đường. Hắn nhổ nước bọt trát thẳng vào khe hẹp, rồi một cú thúc mạnh xuyên thẳng vào bên trong

Hùng gào lên, cả người cong quắp lại, móng tay cào nệm rách

"Aaaa… anh… đau quá… đừng…!"

"Không có ‘đừng’. Con đĩ nhỏ. Mày dám làm tao ghen? tao sẽ địt mày không cho mày bước xuống giường được nữa...mày sẽ đếch quyến rũ thêm con cặc nào nữa~"

Mỗi cú nhấp là một lần mông em dội lên, chạm sát khớp xương hông hắn. Tiếng da thịt vỗ vào nhau dâm loạn, nước bắn ra theo từng cú dập mạnh tàn nhẫn. Em không thể chịu được cảm giác đau điếng người này, liên tục khóc lóc xin tha nhưng...thấm vào đâu với một kẻ điên?

"Mày kêu anh đi. Kêu nữa đi"

"Anh ơi… aahhh… xin… xin tha…"

"Tha? Mày đã dám để nó đụng vô người mày rồi còn xin gì?...mày tưởng mày trong trắng lắm sao"

"Giờ ngoan ngoãn nằm ra, để tao địt rách cái lỗ đĩ của mày, nhớ đời"

Cơ thể Hoàng Hùng không chịu nổi nữa, run bần bật, nhưng trong đôi mắt đẫm lệ… lại ánh lên cơn nghiện ngập, lệ thuộc, phục tùng

Hắn thấy. Hắn biết

Và hắn cười – nụ cười của một kẻ đã hoàn toàn biến hầu nam của mình thành con nghiện xác thịt, nghiện cả ghen tuông, nghiện cả xúc phạm

Nhưng nhiêu đó chẳng nhầm nhò gì với hắn? Một lần... không bao giờ đủ. Với một tên nhu cầu cao như hắn, lại bị một thằng hầu non nớt trắng hồng quyến rũ thì không khác gì là chui vào hang cọp

Hắn đè cả người xuống, đâm thật mạnh vào bên trong, đến mức Hùng gần như rụng hơi thở. Cơ thể em co giật liên hồi, mồ hôi túa ra, chân tay run lẩy bẩy

"Mở chân ra. Rộng nữa!"

"Không—aaa…! Em đau… đừng nữa…"

"Câm"

Tú kéo chân em quặp lên vai hắn, rồi dập xuống như trừng phạt. Từng cú đẩy là một nhát xuyên sâu, mạnh và chuẩn xác. Khiến em như muốn toạc ra làm hai

"Nghe tiếng nước mày kêu chưa?"

Tạch tạch tạch— tiếng nước nhờn bị khuấy tan, bắn cả lên đùi trong Hoàng Hùng, dơ bẩn, trơn trượt và thấm ướt ra ga giường

"Mới đầu còn rít, giờ nuốt êm ru, như con đĩ đón khách quen" – "Phải không? Mày là đĩ dâm của tao, đúng không?!"

"Vâng…ưm ahh" – Hoàng Hùng bật khóc nức, cổ họng khô rát vì rên quá nhiều

"Em là đĩ của anh…"

"Của một mình anh…"

"Đã thế thì há miệng ra, tao địt cả mồm mày cho đủ combo"

Bùi Anh Tú hôn mạnh xuống, xoáy sâu nụ hôn khao khát của tình dục. Lưỡi hắn không ngừng săn bắt bên trong, kéo lưỡi em mút đến sưng đỏ

Sau đó, hắn đè em nằm úp xuống, mông gác cao, thọc ngược từ phía sau.
Em rên như đứt từng đoạn ruột – nghẹn ngào, nhục nhã, nhưng bên dưới vẫn ứa ra nước không ngừng

"Mày sướng không Hùng?"

"Dạ… em ưm aa~...sướng..hức-c"

Tú cong người, ghé sát tai em

"Vậy thì tao sẽ địt mày… tới khi mày chỉ biết gọi tên tao trong giấc ngủ, nhớ cái cảm giác dương vật của tao luôn vùi sâu trong mày"

"Và mỗi lần mày ướt, là vì tao"

Chưa đủ....tất cả vẫn không đủ....

Hắn bắn rồi rút mạnh ra, như xoáy cả đoạn ruột của em. Thô bạo. Tàn nhẫn. Hoàng Hùng chưa kịp gào, đã bị kéo dựng dậy, quỳ trên giường

Bạch! Một cú nhét thô bạo khiến cổ họng em nghẹn ứ. Nước mắt trào ra, tay bấu vào đệm, nhưng không thể đẩy hắn ra được

"Nuốt đi, không được làm rớt dù chỉ một giọt"

"Nuốt hết tinh của tao, như nuốt hết tội lỗi mày khi dám thân với thằng khác.."

Tú dập hông liên tục, miệng rít lên từng tiếng dâm loạn

Bạch—bạch—bạch!

"Mày thích bị đối xử như chó chứ gì?"

"Vậy thì nhớ, chó thì phải ngoan… phải biết liếm chủ"

--------------------------------

Sáng hôm sau, Hoàng Hùng tỉnh lại với một cơ thể đau nhức từ đầu xuống chân. Cổ nặng trĩu, eo cũng bị siết đến khó thở

lạch cạch–––

Em nhìn sang bên cạnh, Bùi Anh Tú đang ôm siết lấy người em không buông. Em nhìn xuống....là một sợi xích!

Hai cổ tay em bị trói bằng dây lụa đen, đầu giường là sợi xích mảnh nối vào vòng cổ kim loại vừa vặn ôm lấy cổ em

Trên người không tấm vải. Da bầm nhẹ từng mảng hông, đùi, cả ngực cũng loang lổ vết đỏ do bị cắn, bị mút tới thâm tím

"Cái đéo má gì đây..." Em buộc miệng chửi...nhận ra giọng mình đã khàn đi vài phân, hoặc có thể là nhiều hơn

"Em tỉnh rồi à?"

Giọng nói trầm khàn vang của Anh Tú ké bên tai khiến em giật mình, hắn siết hông em chặt hơn, tựa cằm lên vai em. Hơi thở nóng rực phả đều lên cổ em, Hoàng Hùng cảm thấy có chút mất tự nhiên

"Em nghĩ...anh không biết con vợ của anh nó làm cái gì à? Nó cặp trai, anh biết"

"Ông chủ...?"

Hùng bàng hoàng

"Hừm, chỉ là anh không cần một cuộc hôn nhân. Vốn dĩ nó là liên hôn chính trị nên anh chả quan tâm đâu"

Hắn hôn một cái lên má em

"Thứ anh cần...là một con pet nằm ngoan ngoãn dưới chân, biết phục tùng và không được liếc ai..."

Thật ra,..có một điều em biết nhưng em vẫn không nói. Vào một đêm hôm đó, em thấy Phong Hào bước vào căn phòng của Anh Tú. Em nghĩ đơn thuần rằng chỉ là một cuộc nói chuyện đơn giản...Nhưng, không! Lúc Bùi Anh Tú bước ra khỏi phòng, tay hắn chạy dọc một đường máu lớn. Nhìn thì không giống hắn bị thương, máu còn vươn vãi trên bộ âu phục sang trọng. Sau đó vài ngày, em không thấy quản gia Phong Hào đâu nữa, sau một tuần mới thấy anh ấy trở lại làm việc như thường. Trên đầu...còn có một vết sẹo mảnh dài dọc thái dương chưa mờ hẳn, nó chỉ xuất hiện và lần đầu Hoàng Hùng thấy từ sau ngày hôm ấy...em không biết trong khoảng thời gian đó xảy ra những gì...Nhưng hẳn là đau đớn

Bùi Anh Tú... giờ Huỳnh Hoàng Hùng mới biết hắn có máu S! Đcm ngu rồi ngu rồi!

_____________

Mấy mom thấy fic này của tui ổn hong ạ..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro