[1]
"Những Ngày Mưa Huế"
"Vâng, con biết rồi, cuối tháng này con về, ba mẹ không cần phải lo... Con làm sao quên được ngày kỉ niệm chứ..." - Câu nói dừng lại ở nửa chừng, Tôn Thi Vũ với người lên bàn, cầm lấy cuốn lịch nhìn vào ngày được khoanh tròn trên đó. Đó là kỉ niệm ngày cưới 30 năm của bố mẹ anh. Và thật trùng hợp khi cuối tháng anh cũng sẽ có một chuyến công tác đến Huế - nơi quê nhà của anh, cũng là nơi mà bố mẹ anh sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm. Mọi năm anh vẫn thường luôn đau đầu với những ngày lễ như này, anh sẽ phải làm thủ tục xin nghỉ rồi lại sọn sành chuẩn bị quà về quê, nhưng năm nay đỡ hơn chút vì dù gì anh sẽ đi công tác, cũng tiện đường về nhà thăm bố mẹ và chẳng cần phải thuê bất kì cái khách sạn nào để ở lại như những lần công tác trước.
Thi Vũ cúp máy điện thoại, dựa lưng ngả vào ghế, nhắm mắt lại đầy mệt mỏi.Anh day day mi tâm, mấy ngày gần đây vì dự án tôn tạo di tích cổ tại Huế này mà anh ăn không ngon, ngủ không yên. Anh cố gắng sắp xếp tất cả công việc có thể làm trước khi đi công tác vì sợ rằng khi đi sẽ xảy ra trục trặc, không thể kịp về giải quyết nốt công việc ở Hà Nội, và cái tính cầu toàn đó chỉ càng rước thêm mệt mỏi vào người anh. Anh vốn dĩ, ngay từ ban đầu, không hy vọng gì vào dự án này, bởi vì Thi Vũ theo đuổi lối kiến trúc hiện đại. Nên với di tích cổ tại nơi quê nhà anh chẳng mấy hứng thú mà chỉ đi theo để đảm bảo quy trình.
Đến ngày, anh cũng xách vali lên máy bay đi. Trước tiên anh ghé nhà, sau đó anh sắp xếp đồ đạc mới đi đến di tích cổ - Phu Văn Lâu, toạ lạc bên dòng sông Hương thơ mộng, tựa như một nét chấm phá cổ kính giữa lòng kinh đô xưa. Với kiến trúc thanh thoát, mái ngói hoàng lưu ly cong vút cùng những cột gỗ sơn son thếp vàng, nơi đây không chỉ là chứng tích lịch sử mà còn là biểu tượng của vẻ đẹp trang nghiêm, thuần Việt. Tôn Thi Vũ, dẫu là một người theo lối kiến trúc hiện đại, nhưng khi ngắm nhìn Phu Văn Lâu giữa không gian xứ Huế, anh lại thấy lòng mình chợt lắng lại, và cảm nhận hồn xưa đang thì thầm trong gió.
Khi hoàn thành được công việc được giao trong ngày đầu tiên, mọi người liền tản ra, người thì về khách sạn, người thì tham quan Cố Đô Huế. Còn riêng Thi Vũ thì vẫn chưa ưng ý với bản thiết kế của mình, nên anh quyết định ghé tạm một quán cà phê gần. Thực ra thì, đó chỉ là lý do phụ để anh tránh việc đối mặt với một mớ câu hỏi mà dường như những con xa nhà khi trở về lúc nào cũng sẽ nghe bên tai. Dù cho Thi Vũ có thể giải quyết một mớ câu hỏi về sự nghiệp nhưng tình yêu thì lại khác.
Trái tim anh tựa như một đóa hoa đã phai sắc sau bao mùa giông bão. Những vết chai sạn vô hình phủ lên từng cung bậc cảm xúc, khiến cho khát khao về một tình yêu nồng nàn dần lùi xa vào miền ký ức.
Ký ức về những năm tháng gian truân cùng người xưa vẫn còn vẹn nguyên, như một thước phim quay chậm. Tình yêu thuở ấy, dù bị quay cuồng những lo toan đời thường nhưng vẫn rực cháy một niềm tin về tương lai. Thế nhưng, sự phản bội bất ngờ như một nhát dao lạnh lẽo, không chỉ đâm vào trái tim mà còn gieo vào lòng nỗi hoài nghi về sự thuỷ chung trong tình yêu. Niềm tin tan vỡ, kéo đi bao hy vọng và cả những rung động tinh khôi nhất.
Thời gian trôi đi, vết thương lòng có lẽ đã khép miệng, nhưng dư âm của nó vẫn âm ỉ, tạo nên một lớp vỏ bọc kiên cố quanh trái tim. Anh không còn đủ nhiệt huyết ở lòng đón nhận mối quan hệ mới, sợ hãi những tổn thương có thể lặp lại. Thay vào đó, anh tìm thấy niềm an ủi và sự khẳng định trong sự nghiệp. Công việc trở thành một người bạn đồng hành trung thành, một mục tiêu rõ ràng để dồn hết tâm sức.
Trong thế giới riêng của mình, Thi Vũ có lẽ vẫn cảm nhận được những rung động nhẹ nhàng của cuộc sống. Thế nhưng nó không đủ mạnh mẽ để khơi dậy ngọn lửa yêu đương đã gần như tàn lụi. Anh chọn cho mình một lối đi riêng, nơi sự ổn định và thành công cá nhân được ưu tiên hơn những mộng mơ lãng mạn.
Quay trở lại quán, nơi Thi Vũ đang ngồi vừa quán cà phê, vừa tích hợp đọc sách. Không gian nơi này tuy nhỏ mày nhỏ mà ấm cúng như nốt trầm xao xuyến giữa đời vội vã, tựa chiếc hộp ký ức lưu giữ hương cà phê và mùi sách cũ. Ánh đèn vàng dịu dàng ôm trọn bàn ghế gỗ,trang trí xưa cũ, gợi nhớ một thời dĩ vãng. Nhạc jazz du dương lan tỏa, mang đến một cảm giác thư thái, hoài niệm.
Điều đặc biệt làm nên hồn cốt của quán chính là sự chăm chút, tận tình của người chủ. Mỗi chiếc bàn, mỗi kệ sách đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, toát lên một vẻ đẹp giản dị nhưng đầy tinh tế. Nơi đây mang đến cảm giác thân thuộc, bình yên, là nơi giao hòa quá khứ và hiện tại.
"Ừ thì, phải công nhận mấy cái nhà hiện đại kia nhìn cũng hay hay thật, nhưng mà không hiểu sao, nét cũ kỹ mà Huế có, càng nhìn lại càng thấm. Thậm chí là bắt đầu thấy thích thích cái vẻ trầm trầm, xưa xưa đó rồi chứ. Nghĩ lại thì đây đúng là quê mình thật, mà mình có ở đây tới hết lớp 9 thôi. Cấp 3 là khăn gói ra Hà Nội học với làm luôn. Tính ra cũng mười mấy năm trời mới quay lại chứ ít gì." - Thi Vũ thầm nghĩ.
Bỗng, một âm thanh nhẹ nhàng, trầm ấm vang lên bên tai anh: "Latte nóng của anh đây". Thi Vũ theo phản xạ ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói ấy, thì ra là một cậu trai trẻ. Thi Vũ áng chừng chừng cậu ta nhỏ hơn mình 1-2 tuổi. Nụ cười ấy không vồn vã, chỉ khẽ cong khóe môi, đủ để người đối diện cảm nhận được sự ấm áp và thân thiện, xua tan đi cái lạnh lẽo của cơn mưa ngoài kia. Mái tóc nâu ngắn, hơi xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt có nét thư sinh. Thi Vũ nhìn theo bóng lưng người con trai ấy đi vào quầy pha chế.
"Chà, cực nhỉ? Có mình cậu ta quản chỗ này hả?". Nhìn xung quanh Thi Vũ chẳng thấy một nhân viên nào nữa nên chỉ đoán mò. Một mình pha chế cà phê, bưng đồ ra cho khách rồi còn phải trông giữ mấy tủ sách kia, chắc hẳn là cực lắm. Xong Thi Vũ lại tự hỏi mình, quán này có vẻ hơi vắng khách? Từ lúc anh vào đến giờ chỉ có thêm một người khách nữ lớn tuổi đang ngồi đọc chăm chú gần tủ sách và một sinh viên đang ngồi chạy deadline ở bàn phía đối diện. Bản thân anh đang ngồi trong góc gần kề với cửa sổ nên có thể nhìn được bao quát cả quán cà phê.
Quán quán vậy cũng tốt, im lặng dễ làm việc. Chắc là anh sẽ ghé đây nhiều hơn. Dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Thi Vũ, rồi anh lại tiếp tục tập trung vào màn hình máy tính.
Hôm sau anh lại đến, nhưng sớm hơn, chỉ vào khoảng 8h sáng. Cánh cửa quán còn khép hờ, ánh đèn vàng bên trong hắt ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, xua tan đi màn sương sớm còn vương trên phố. Anh khẽ đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió khe khẽ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
Bên trong, một người đàn ông đang loay hoay sắp xếp những chai lọ, máy móc trên quầy pha chế. Dù có tất bật nhưng trông anh vẫn chỉn chu. Nhận ra có khách, anh ngẩng lên, nở một nụ cười thân thiện:
"Chào anh, quán vừa mới mở cửa, anh thông cảm đợi chút nhé."
"Dạ không sao đâu anh," Thi Vũ đáp lại, đưa mắt quan sát chung quanh, cảm nhận hơi lạnh buổi sớm vẫn còn vương lại. "Quán mình yên tĩnh và ấm cúng thật."
Người đàn ông vừa đặt chiếc máy xay cà phê xuống, dịu dàng nhìn Thi Vũ, nụ cười vẫn giữ trên môi. "Cảm ơn anh. Tôi là Lý Thành Dung, chủ quán. Anh hay ghé quán mình đúng không ạ?"
"Đây là lần thứ hai em đến," Thi Vũ hơi ngập ngừng. "Hôm qua em có ghé buổi chiều. Quán anh trang trí đẹp lắm"
Lý Thành Dung vui vẻ nhận lấy lời khen. Anh dừng tay, tựa người vào quầy, ánh mắt thoáng chút suy tư. "Tôi thích cái không khí này. Muốn tạo một nơi mà mọi người có thể chậm lại một chút, tìm được chút bình yên giữa cuộc sống này."
Anh nhìn quanh quán, như đang ngắm nhìn đứa con tinh thần của mình. "Anh dùng gì ạ? Hôm nay cà phê mới về, thơm lắm."
"Vậy anh cho em một latte nóng nhé," Thi Vũ mỉm cười đáp lại. "Nhân tiện, em tên Vũ." -.
"Chào Vũ." Lý Thành Dung gật đầu, thoăn thoắt chuẩn bị đồ uống. Tiếng máy xay cà phê nghiền hạt, tiếng nước sôi tí tách hòa quyện vào không gian tĩnh lặng của buổi sớm, tạo nên một bản nhạc du dương, nhẹ nhàng. Thi Vũ ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, trong lòng bỗng cảm thấy một sự an yên kỳ lạ. Có lẽ, anh đã tìm được một góc nhỏ bình lặng cho riêng mình ở nơi này.
Thi Vũ chỉ coi quán cà phê này là một chốn dừng chân tạm bợ, nơi anh có thể trốn khỏi những căng thẳng, mệt mỏi sau giờ làm việc. Nhưng không ngờ, hết lần này đến lần khác, anh lại vô thức tìm đến đây. Càng ghé quán, anh càng cảm nhận rõ một sự gần gũi kỳ lạ, một thứ cảm giác ấm áp, thân quen toát ra từ Lý Thành Dung. Dẫu cho tình yêu, với anh, đã là một khái niệm xa xôi, nhạt nhòa sau những đổ vỡ và những bộn bề của cuộc sống mưu sinh. Anh vốn không còn thiết tha, không còn kỳ vọng vào những mối quan hệ lãng mạn. Thế nhưng, những câu chuyện Dung kể về Huế - về làn gió mát rượi thổi qua cầu Trường Tiền, về những mái đền cổ kính rêu phong - đã vẽ ra trong tâm trí Thi Vũ một không gian hoàn toàn khác biệt, tĩnh lặng và bình yên đến lạ. Anh như lạc vào một thế giới mà những lo toan thường nhật dường như tan biến.
Rồi một lần, trong một lần trò chuyện vu vơ, Thi Vũ tình cờ biết được bí mật sâu kín của Dung. Hóa ra, Dung từng là một bác sĩ ở Hải Phòng. Nhưng một biến cố đau thương ập đến, một tai nạn xe hơi cướp đi cả cha lẫn mẹ anh. Quá đỗi bàng hoàng sau mất mát, Dung đã quyết định rời bỏ cuộc sống náo nhiệt nơi đô thành, tìm về thị trấn nhỏ bé này để sống một cuộc đời bình dị hơn. Quán cà phê này, với những kệ sách chất đầy, chính là cách Dung trân trọng và giữ gìn ký ức về những người thân yêu, những người yêu sách hơn sinh mệnh của mình.
Khi biết được câu chuyện ấy, Thi Vũ không khỏi xúc động. Anh thấy đồng cảm sâu sắc với nỗi đau mà Dung đã trải qua, đồng thời ngưỡng mộ nghị lực của anh. Anh nhận ra, cậu không hề cố gắng gồng mình để đạt được những thành công vật chất mà xã hội vẫn tôn vinh. Thay vào đó, Thành Dung tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong những điều giản dị: một tách cà phê thơm, một trang sách cũ, một góc quán nhỏ ấm cúng. Chính sự hài lòng, an nhiên với cuộc sống hiện tại của Dung đã khơi dậy trong lòng Thi Vũ một cảm xúc lạ lẫm. Anh, người luôn bị cuốn vào vòng xoáy của công việc và danh vọng, chợt nhận ra một vẻ đẹp khác của cuộc sống, một sự đủ đầy không đến từ những con số hay địa vị.
Càng trò chuyện, Thi Vũ càng cảm nhận rõ sự chân thành, sự điềm tĩnh toát ra từ Dung. Anh nhận ra, Dung không chỉ là người từng trải qua mất mát mà còn là người có một nội tâm sâu sắc và một cái nhìn trân trọng với những điều nhỏ bé xung quanh. Sự an nhiên của Dung như một thứ ánh sáng dịu dàng, khẽ khàng lay động trái tim tưởng chừng đã chai sạn của Thi Vũ. Anh bắt đầu cảm thấy một rung động nhẹ nhàng, một thứ cảm xúc đã ngủ quên từ lâu.
Một lần, khi ngồi trò chuyện cùng Dung bên tách trà chiều, Thi Vũ khẽ hỏi: "Huế có gì đặc biệt mà em lại chọn sống ở đây?"
Thành Dung khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ, nơi những hạt mưa vẫn còn lất phất rơi. "Huế là nơi em tìm thấy sự bình yên thật sự trong lòng mình, giữa tất cả những khó khăn và đớn đau mà cuộc sống mang lại. Ở đây, em tìm lại được chính mình."
Những lời nói chân thành và giản dị ấy của Dung đã khiến Thi Vũ suy nghĩ rất lâu. Anh chợt nhận ra, có lẽ, điều anh thực sự cần không phải là những thành công hào nhoáng bên ngoài, mà là tìm lại được sự thanh thản, bình yên trong tâm hồn. Có lẽ, anh cũng cần phải học cách tìm lại chính mình, thay vì cứ mãi chạy theo những giá trị ảo vọng và những kỳ vọng của xã hội
Lại một chiều mưa Huế, những hạt nước tí tách gõ nhịp trên mái hiên quán, tạo nên một không gian tĩnh lặng đến lạ. Thi Vũ vẫn ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, ánh mắt trầm ngâm dõi theo màn mưa xám xịt ngoài khung cửa. Anh khẽ nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chát quen thuộc dường như hòa vào nỗi đau vẫn còn tỉ tê trong lòng.
Dung lặng lẽ bước đến gần, khẽ khàng hỏi: "Anh đang ngắm mưa à?"
Thi Vũ quay lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Dung, anh khẽ gật đầu: "Ừ. Tự dưng thấy... những chuyện buồn cứ đến rồi lại đi." Trong khoảnh khắc ấy, một ký ức mơ hồ chợt thoáng qua trong tâm trí anh, về những lần trò chuyện trước đó, khi anh vô ý kể câu chuyện tình dang dở của mình. Anh không chắc Dung có còn nhớ không, nhưng dường như, sự thấu hiểu trong ánh mắt cậu chủ quán khiến anh cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, như thể những tâm sự thầm kín trong lòng anh được ai đó lắng nghe và sẻ chia.
Dung ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt nhìn ra màn mưa, rồi khẽ chuyển sang nhìn Thi Vũ. Sự đồng cảm ánh lên rõ rệt trong đôi mắt ấy. Cậu biết, ẩn sau vẻ ngoài trầm tĩnh của Vũ là một trái tim đã từng chịu nhiều vết sẹo. Sự im lặng giữa hai người không hề gượng gạo, mà chứa đựng một sự thấu hiểu sâu sắc.
Một lát sau, Dung khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm: "Em hy vọng, sau cơn mưa này, anh sẽ thấy cầu vồng." Câu nói nhẹ nhàng như một lời động viên khẽ khàng, mang theo một sự sẻ chia và thấu hiểu sâu sắc về những gì Vũ đã trải qua.
Thi Vũ khẽ nhếch mép, một nụ cười nhạt thoáng qua: "Hy vọng vậy." Anh không nói thêm, tuy nhiên, trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp lan tỏa, xua đi phần nào cái lạnh lẽo của buổi chiều mưa. Anh nhận ra, ánh mắt Dung không chỉ đơn thuần là sự lịch sự của một người chủ quán với khách hàng, mà còn chứa đựng một sự quan tâm chân thành.
Những ngày sau đó, Thi Vũ vẫn tìm đến quán cà phê nhỏ ấy. Anh và Dung vẫn trò chuyện về những điều giản dị trong cuộc sống, về lịch sử của Huế, về những cuốn sách cũ trên kệ. Sự quan tâm của Dung vẫn âm thầm, lặng lẽ, thể hiện qua một tách cà phê pha đặc biệt vào ngày mưa, một lời hỏi thăm nhẹ nhàng khi thấy anh có vẻ mệt mỏi. Dung không cố gắng khơi lại những vết thương cũ của Vũ, mà cậu xoa dịu những nỗi đau âm ỉ trong lòng anh bằng sự chân thành và dịu dàng của mình.
Vào một buổi chiều mưa khác, trong không gian tĩnh lặng của quán, tiếng mưa rơi càng trở nên rõ rệt. Dung đứng im lặng một lúc, ánh mắt không rời khỏi Thi Vũ. Rồi, một quyết định khẽ lóe lên-, Dung tiến thêm một bước, giọng nói khẽ khàng nhưng chứa đựng một sự chân thành sâu sắc: "Nếu mưa là chuyện buồn, thì em muốn là người bên cạnh anh khi mưa đi qua."
Thi Vũ sững lại, trái tim anh khẽ rung lên một nhịp. Anh nhận ra, sự quan tâm và thấu hiểu của Dung không chỉ xoa dịu những vết sẹo trong quá khứ mà còn thắp lên một ngọn lửa ấm áp trong trái tim anh, một ngọn lửa mà anh ngỡ đã lụi tàn từ lâu. Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười chân thật và rạng rỡ hơn bao giờ hết. Có lẽ, sau những cơn mưa của cuộc đời, anh đã tìm thấy một người sẵn lòng cùng anh bước qua những ngày giông bão.
Sau khoảnh khắc ấy, một quyết định đã nảy sinh trong lòng Thi Vũ. Huế, vốn là nơi chôn rau cắt rốn, nhưng nhịp sống hối hả của Hà Nội đã khiến nơi này trở thành một miền ký ức xa xôi. Vậy mà, sự bình yên anh tìm thấy nơi quán nhỏ này, sự đồng điệu kỳ lạ với Dung, đã khơi dậy trong anh một cảm giác thuộc về mà bấy lâu anh lãng quên.
Anh muốn ở lại, không chỉ là một chuyến ghé thăm vội vã. Cùng với Dung, anh mơ về việc mở rộng không gian ấm cúng này, biến nó thành một điểm hẹn văn hóa, nơi những người con xứ Huế và du khách có thể tìm về với những câu chuyện lịch sử, những nét đẹp văn hóa của vùng đất cố đô.
Quán cà phê "ký ức" ấy, từ nay, không chỉ là nơi để thưởng thức một tách đồ uống, mà còn là nơi vun đắp những ước mơ chung, nơi Thi Vũ và Dung cùng nhau xây dựng một tổ ấm bình yên, hạnh phúc, như khoảng trời trong xanh sau cơn mưa rào vừa dứt và những tia nắng ấm áp giữa lòng Huế mộng mơ và tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro