[1]

[về từ cõi chết]

 tức ba linh hồn, ba mảnh vỡ, mãi chẳng thể trọn vẹn.

trên triền đồi phía nam làng, nơi gió xuân thường ghé qua sớm nhất, có một đám trẻ con thường tụ tập chơi đùa mỗi buổi chiều. trong số đó, có hai đứa nhỏ luôn gắn bó bên nhau hệt như hình với bóng. một cậu bé hoạt bát, có nụ cười rạng rỡ như nắng tháng ba, cậu kia lại kiệm lời, trầm lặng như gió xuân lướt qua cánh đào.

thi vũ và tại hách, chẳng ai trong làng là không biết hai đứa trẻ ấy. một người nghịch ngợm như chú mèo nhỏ, suốt ngày nhảy nhót dưới những tán cây. một người thì dịu dàng, luôn ân cần chở che, quan tâm đứa bạn nhỏ hơn mình chỉ nửa tuổi mỗi lần chú ta quậy phá tới mức bị té trầy cả gối.

mùa hoa đào năm ấy, gió đổ về từ dãy núi xa, thổi qua mái nhà, xuyên qua khe cửa, cuốn theo những cánh hoa nhẹ tựa nhịp thở của người chỉ vừa mới chìm vào giấc ngủ nông. hách dẫn vũ lên đồi, nơi cao nhất trong làng, thường ít người lui tới. cây đào trăm tuổi đã trổ hoa, cánh hoa hồng phấn như tơ lụa, bay vờn trong không khí, khiến đồi núi tưởng chừng như một cõi tiên mộng.

hách ngồi xuống bãi cỏ, tháo khăn quấn quanh cổ vũ vì sợ gió xuân còn lạnh, cậu nhẹ nhàng nói:

"mai này chúng ta lớn rồi, cậu có còn muốn ở lại đây không?"

thi vũ nghiêng đầu, cười hồn nhiên:

"ở lại làm gì? trong làng chẳng có gì cả."

hách nhìn ra xa, nơi mặt trời lặn rọi một màu vàng thẫm trên đỉnh núi.

"tớ sẽ dựng một căn nhà, chỉ hai người mình thôi. sáng tớ ra đồng trồng rau, trưa cậu hái hoa về bán, tối mình nằm bên nhau ngắm trời đất, nghe tiếng chim kêu rồi ngủ một giấc ngon lành bên ô cửa sổ ngập ánh trăng soi. mình sẽ nuôi một con chó nhỏ, đặt tên là tiểu bạch, để nó trông cửa mỗi khi tụi mình đi kiếm củi."

thi vũ ngẩn người một lúc, rồi cười phá lên.

"ai mà đi nuôi chó với con trai như cậu chứ, muốn nuôi thì phải cho tớ nuôi một con mèo."

"được thôi." hách đáp, không chút do dự. "nuôi cả mèo, cả chó cũng được."

gió lại thổi, kéo theo những cánh hoa đào xoay tròn vài vòng trên không trung rồi bất chợt đáp xuống mái tóc vũ. hách đưa tay đỡ lấy một bông hoa vô ý đậu trên tóc bạn mình, nhẹ nhàng đem nó cài vào sau tai bạn nhỏ. ngón tay cậu lướt nhẹ lên má, ấm áp như lời thề nguyện chẳng thốt thành lời.

"mai này, nếu có thể... mình lấy nhau nhé." cậu nói nhỏ, như sợ gió sẽ nghe thấy.

thi vũ ngẩn ra, rồi đỏ mặt quay đi. nhưng sau đó lại khẽ gật đầu, và tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp đồi hoa đào. thật bình yên, như thể thời gian có thể dừng lại tại khoảnh khắc ấy, như thể tình yêu tuổi trẻ sẽ không bao giờ bị bóng đen nào nuốt chửng, như thể... số phận sẽ nương tay với đôi trúc mã.

nhưng đó chỉ là một hồi ức.

và những hồi ức đẹp đẽ nhất, thường là thứ bị cơn giông tàn nhẫn chôn vùi đầu tiên.

năm mười bốn tuổi, thi vũ bắt đầu cao lên. gương mặt bầu bĩnh ngày nào nay đã thon thả hẳn ra, sống mũi cậu cũng thẳng hơn, đôi mắt cười vẫn đấy nhưng nét cười ánh lên trong đó đã khác đi nhiều. tại hách phát hiện ra điều đó vào một buổi trưa đầu hạ, khi cả hai lén cha mẹ ngủ trưa ngoài sân sau nhà cậu, thay vì chịu đựng cái oi nồng bên trong phòng học chữ.

hách nằm kế bên vũ, gối đầu lên tay, mắt lim dim, tai nghe tiếng quạt gió xào xạc qua mái lá. cậu nhìn sang thấy vũ nằm ngửa, miệng hơi hé ra, hơi thở nhẹ phả vào không khí. lúc đó, hách chẳng hiểu sao tim mình đập nhanh hơn một nhịp, chỉ thấy má mình hơi nóng nên vội quay mặt đi. không một lời.

cũng mùa hè năm ấy, thi vũ bị sốt cao, mẹ lại bận đi xa, hách là người nấu cháo, ép uống thuốc, lau mồ hôi và ngồi cạnh vũ suốt đêm. vũ nửa mê nửa tỉnh, trong cơn mơ còn thều thào:

"hách à... đừng lấy ai khác nhé..."

hách ngây người, chỉ cúi đầu thở dài một hơi thật khẽ, bàn tay siết lấy cổ tay đang run rẩy của vũ.

rồi khi mùa thu về, thi vũ bắt đầu để ý ánh nhìn của người khác. trong làng có vài cô gái lớn tuổi trêu ghẹo, khen cậu trắng trẻo, khen đôi mắt cậu đẹp. thi vũ chỉ cười, nhưng hách thì không. từ đó, cậu hay lén lấy nón cho vũ đội với lí do để che nắng, bảo rằng da đẹp thì phải giữ, không để người ta nhìn lâu quá. vũ cười, không nói gì, nhưng cũng chẳng tháo nón ra.

mỗi ngày, họ vẫn đi học cùng nhau, về nhà cùng nhau. thi vũ hay kể mấy câu chuyện vớ vẩn, toàn chuyện linh tinh như con mèo nhà bên đi mất, hay cái cây sau đình bị chặt. hách nghe rồi lâu lâu chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt luôn dõi theo vũ, như thể chỉ cần cậu quay đi là sẽ lạc mất vũ vậy.

đêm giao thừa năm mười sáu tuổi, pháo nổ vang khắp thôn làng. trong khi người người tụ tập ăn bánh chưng, đốt pháo, thi vũ lén kéo tại hách ra sau đình, đưa cho cậu một cái hộp nhỏ gói bằng giấy báo. bên trong là một chiếc vòng tay tự tết bằng chỉ đỏ và chuỗi hạt gỗ, có khắc chữ "phác".

"nếu cậu đeo cái này, người khác sẽ nghĩ là cậu có người rồi đó." thi vũ đùa, ánh mắt không giấu nổi ý tứ.

"họ nghĩ gì cũng được." hách nói. "miễn cậu biết là được."

vòng ấy, hách đeo đến tận ngày thi vũ mười tám.

tình cảm của họ không phải một lời tỏ tình rực rỡ, cũng chẳng phải cái ôm cuồng si. nó là hàng trăm buổi sáng cùng nhau đạp xe qua sương mù, là cái áo khoác choàng vội lên vai, là quả đào hách để dành vì biết vũ thích ăn thức quả mềm ngọt ấy là những lần cãi nhau vì chuyện không đâu, rồi lẳng lặng mua cho nhau cái bánh nướng xong cười trừ, là ánh mắt dịu dàng luôn đặt vào đối phương dẫu họ chẳng hề hay biết. là thứ tình yêu không cần phải định nghĩa, bởi nó đã là máu thịt. là thứ ký ức không cần thề nguyện, vì nó chưa từng nhòa đi.

và chính vì nó đẹp đến vô thực... nên ông trời chẳng cam tâm đảo lộn tạo hóa mà thẳng tay ép họ phải sống sao cho thật "công bằng" với những mảnh đời bất hạnh khác.

năm đó, họ vừa tròn mười tám.

mùa xuân kéo về sớm hơn dự tính, trời chưa kịp ấm lên cánh đào đã đua nhau nở hồng rực cả một góc đồi phía tây ngôi làng. thi vũ dắt tay tại hách ra đó, cả hai chỉ mang theo một bình nước, một gói cơm nắm và chiếc máy chụp hình cũ kỹ mà vũ giữ từ năm mười sáu. không ai bảo gì ai, chỉ đi bên nhau, tiếng cười vang trong gió, hòa mùi phấn hoa nhè nhẹ thật lãng mạn biết bao.

"ở đây đẹp thật." thi vũ xoay người, dang tay xoay một vòng.

"chưa từng thấy cảnh đẹp thế này à?" hách hỏi, ánh mắt dịu dàng như mặt nước đầu thu.

"chưa, nhưng sau này nếu có thì muốn đi cùng cậu." vũ bật cười.

"ừ, nếu có cậu bên cạnh, thì đi đâu cũng được."

giữa rừng đào, thi vũ ngồi xuống, mở gói lá bọc cơm ra, còn hách thì đứng yên một lúc trước một cái bia đá cũ kỹ, phủ đầy rêu phong. cậu không định để ý, nhưng đôi mắt lại bị hút vào những ký tự khắc sâu lạnh lẽo:

"phác đáo hiền — đại tướng, mất năm 1963."

"chỗ này có mộ à?" vũ ngẩng lên hỏi, nhìn theo ánh mắt hách.

hách khẽ gật đầu.

"chú ruột tôi. ngày nhỏ nghe kể, ông là một người... đáng sợ. ra trận không ai địch nổi, mà về nhà thì..."

cậu ngập ngừng.

"thì sao?"

"không ai dám kể chi tiết. chỉ biết là sau khi ông mất, cả họ phác lập đàn lớn, đem ông chôn ở đây, khá xa làng, xa người. nhưng chẳng ai dám đào mộ hay động vào bia đâu. nghe bảo ông vẫn chưa siêu thoát."

thi vũ nghe xong chỉ nhíu mày, nhưng vẫn bình thản đáp.

"thì cũng mất rồi mà. thôi, lại đây ăn đi! kể chuyện ma giữa ban ngày là xui lắm đó."

hai người ngồi bên nhau, ăn xong cơm thì nằm xuống thảm cỏ, nhìn trời qua tán đào. gió thổi qua tóc, qua má, qua lòng ngực đang phập phồng vì những nhịp đập non trẻ mà không biết rằng, phía dưới những tấc đất kia, có một linh hồn vẫn đang mở mắt.

nhìn.

và chờ đợi.

vài tuần sau, trời mưa dầm, cây cối trước nhà họ phác bị gió quật đến rạp cả xuống, tiếng chuông gió treo trong sân va vào nhau kêu lên thật thê lương. một bàn tế được dựng lên, chẳng ai ngoài dòng họ ấy biết được lý do. chỉ biết, hôm đó, phác tại hách được gọi đi, mặc trên người bộ y phục trắng toát. mẹ cậu, người đàn bà ấy khóc như bị ai róc từng mảnh da, ôm chặt chân con mà gào lên vô nghĩa.

"mẹ ơi con sẽ về, con hứa."

câu nói cuối cùng ấy là của hách.

nhưng thân xác ấy sẽ về, còn linh hồn thì sẽ không bao giờ quay về nữa.

đêm đó, khi tất cả đã rút đi, giữa tiếng mưa lộp độp và mùi máu tanh còn lẩn khuất nơi gốc cây, cái xác được hiến tế bắt đầu co giật. ngón tay run run, môi bật mở. trong cổ họng vang lên tiếng cười khàn khàn, trầm thấp như âm thanh từ địa phủ vọng về.

rồi nó đứng dậy.

bước đi chậm rãi, đôi mắt giờ đây không còn là của một thiếu niên dịu dàng, mà chỉ còn lại hai cái hốc tối hun hút, nơi ngự trị một bóng hình suốt ba mươi năm chưa chịu tan biến.

mưa tạt vào mặt, nhưng chẳng giọt nào làm gã chớp mắt.

phác đáo hiền đã trở lại. mượn xác đứa cháu, mà không hẳn chỉ là mượn. gã bước về phía căn nhà cũ, một lần nữa nhà họ phác lại phải cúi đầu.

trời đã tạnh mưa, nhưng đất vẫn còn mềm, mềm đến mức chỉ cần dẫm lên là bàn chân sẽ ngập sâu trong bùn ướt, như giẫm lên xác thịt chưa kịp thối rữa. ánh sáng xám xịt của buổi chiều muộn rọi qua kẽ lá, lay động những bóng mờ âm u trên nền đất đã bị xới tung. nơi đó, cánh đào không còn rực rỡ như hôm trước, thay vào đó là mùi tanh nồng của máu, mùi ẩm mốc, thối rữa của mộ phần bị khai quật.

thi vũ lững thững bước, lòng ngực như bị thứ gì đó bóp nghẹt. từ sau cái đêm hách được gọi đi, em mất ngủ. mẹ hách sau khi gào khóc xé lòng đã bị nhốt lại, người trong làng chẳng ai dám hỏi han, nhà họ phác thì như ma quỷ giữ cửa, chẳng hé răng dù chỉ nửa lời. chỉ có em, người duy nhất mỗi chiều đều lên đồi, ôm hy vọng mong manh như cọng khói rằng... hách vẫn còn sống.

và rồi, chiều đó em thấy một người đứng giữa đồi.

ánh hoàng hôn nhạt dần sau lưng gã, nhuộm cả thân ảnh thành một vệt dài như bóng quỷ. gió thổi qua áo, qua tóc, mang theo mùi tro tàn và cỏ chết. người ấy quay lưng về phía em, nhưng không hiểu sao tim em đập dồn dập. không phải sợ, cũng không phải mừng. chỉ là... rất lạ.

"tại hách?" em gọi thử, chân chôn cứng vào đất.

người ấy khựng lại, rất khẽ, như tiếng thở giữa đêm khuya. rồi hắn quay đầu lại.

một gương mặt em đã quá quen. từng đường nét, từng ánh nhìn dịu dàng của người thiếu niên em yêu... nhưng giờ đây xa lạ đến mức khiến toàn thân em lạnh toát. ánh mắt đó, không còn sự ấm áp. nó sâu như giếng cổ, đen đặc như mặt hồ bị nguyền rủa.

thi vũ bước tới một bước, lưỡi khô lại.

"cậu... là tại hách đúng không?"

hắn không đáp. chỉ nhìn em rất lâu, như thể đang cân đo hình hài cũ mà em giữ trong lòng.

"tớ... hôm qua tớ lên, thấy vết cào trên bia. còn có dấu giày... là cậu đúng không? tốt rồi, cậu về là được rồi, tớ sợ mất cậu lắm."

gió ngừng thổi.

trong một khoảnh khắc, đất dưới chân em như bị hút hết không khí. mắt người trước mặt lóe lên ánh gì đó vừa lạnh, vừa đau. trái tim mà hắn đã từng chôn cùng lớp đất ba mươi năm về trước, tưởng đã bị lũ giòi ăn rỗng, lại đập rộn ràng trở lại.

một câu "rất sợ mất" của em vô tình như bàn tay khẽ chạm đến nỗi cô độc hắn gặm nhấm suốt mấy thập kỷ dưới lòng đất. sợ ư? đến mức hắn vẫn nghe thấy tiếng người gọi, vẫn nhớ ánh mắt hách từng nhìn em, vẫn cảm nhận được cái ấm của nụ hôn đầu em đặt lên trán một đứa con trai khác.

dù chính phác đáo hiền biết cậu ấy không dành cho mình, nhưng hiền nhớ mình đã nói câu này vô số lần với người vợ quá cố mà hắn yêu ba mươi năm về trước.

ánh chiều ngả xuống như một tấm màn mỏng được nhuộm bằng máu và bụi tro, trải dài từ rìa trời xuống thảm cỏ úa vàng dưới chân đồi. những cánh đào lìa cành, không còn nhẹ nhàng như vũ điệu xuân sắc nữa, mà rơi xuống trong âm thầm, tựa như những giọt lệ của người chết lâu năm đang khóc trong gió.

thi vũ run rẩy, mắt rưng rưng ánh nước, nhìn gã trai đứng đó, gã có dáng hình của người em thương, có đôi mắt em từng soi vào đó để mường tượng về tương lai.

giọng hắn thì lạ, ánh nhìn thì khác, nhưng đôi mắt kia vẫn là mắt của tại hách, gương mặt kia vẫn là gương mặt khiến em xao lòng suốt mười tám năm ròng rã lớn lên bên nhau. và trái tim em, trái tim vẫn còn nứt toác sau những ngày không thấy gã, giờ như vụt sống lại một cách ngây ngô và đau đớn.

"hách..."

em thì thào như gọi một giấc mơ.

không đợi người kia trả lời, không đợi gió ngừng lay động hay đất trời cho phép, em lao đến như thể chỉ chậm một giây, cái dáng hình trước mắt sẽ hóa thành khói tan đi mất.

em ôm chầm lấy hắn, chặt đến mức tưởng như có thể hòa tan cả hai vào nhau, như thể da thịt em có thể thấu cảm được xương cốt của người em yêu. đầu em dụi vào ngực hắn, giọng vỡ ra lắp bắp, vừa khóc vừa cười:

"cậu... thật sự là cậu hả? tớ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa... hách, tớ nhớ cậu đến phát điên..."

hắn không động đậy. đôi tay vẫn buông thõng bên hông, mắt trân trân nhìn ra nơi khác, nơi mặt trời đang lặn xuống như một đốm lửa nhỏ cuối cùng bị bóp tắt khỏi bầu trời.

nhưng rồi, rất khẽ... rất khẽ, hắn đưa tay lên.

một bàn tay lạnh đến rợn da, như được kéo lên từ hầm mộ ngàn năm không ánh sáng, chạm vào tấm lưng của thi vũ. động tác ấy dịu dàng đến kỳ lạ, như một kẻ từng học thuộc từng đốt xương trong thân thể em, từng hơi thở của em, từng âm rung nơi cuống họng mỗi lần em gọi tên "hách".

thi vũ không nhận ra sự chậm chạp bất thường trong hành động đó. không nhận ra hơi thở nơi cổ mình là hơi lạnh băng giá, không còn mang mùi hương quen thuộc của người em yêu.

chỉ biết ôm chặt hơn, thì thầm trong tiếng khóc:

"cậu về rồi, cậu thật sự về rồi... đừng bỏ tớ nữa."

và đáo hiền, kẻ mang thân xác của người em yêu, kẻ đã từng bị nguyền rủa dưới mộ sâu ba mươi năm đã nở một nụ cười nhạt. không phải của tại hách, mà là của riêng hắn. nụ cười lạnh lùng của kẻ cuối cùng cũng chiếm lấy được thứ hắn khát khao qua ba kiếp không luân hồi.

hắn thì thầm bên tai em, giọng trầm, từng âm rơi xuống như hạt tro cháy:

"sẽ không đi đâu cả... thi vũ."

họ nói khi chết đi, người ta sẽ nhẹ nhõm như khói sương

ta thì không.

ta chết rồi, ba đời đã qua, xương cốt ta mục rã dưới lòng đất tổ họ phác, linh hồn thì trôi dạt khắp các mùa tế lễ. nhưng chưa một giây nào ta thấy bản thân được gọi là người đã khuất. ta vẫn còn đó, không, vốn dĩ là ta chưa từng đi đâu cả. ta tồn tại trong tiếng trống tế vang giữa đêm rằm, trong những nén nhang chưa cháy hết, trong những cái lạy không thành tâm.

và hôm đó, khi dòng họ phác mang một đứa bé đến, đặt nó trước linh bài của ta, chúng xích chân nó lại, cắt một giọt máu nhỏ lên mảnh ngọc cổ

ta đã biết.

cánh cửa mở ra, chúng cho ta một thân xác mới, một cơ hội sống lại.

ta nhập vào nó như con rắn lẫn vào vết nứt, thằng phác tại hách, con trai của vợ lẻ, máu mủ mỏng như sương, không ai thương cũng không ai giữ. linh hồn nó yếu, dễ vỡ như mảnh gương đặt trước gió đông. ta chiếm lấy nó không hoàn toàn, không triệt để, chỉ là một phần. nhưng đó đã đủ để cử động, để quan sát, để hít thở và nếm mùi của thế giới mà ta đã xa cách quá lâu... chắc vì thương xót nó, ta không nghĩ mình cần phải đánh tan cái hồn yếu ớt của nó, dẫu sao bây giờ nó cũng còn quá nhỏ, có lẽ vẫn còn hữu dụng.

cái gia đình mục nát này, ta biết bọn chúng có lý do mới muốn ta sống lại. vương quyền, tiền của, giết chóc, cầm đầu, coi nỗi đau của kẻ khác là thú vui. vì chúng là con cháu của ta, nên cách chúng sống cũng độc ác, rác rưởi như ta sao?

ta nên tự hào, hay là nên khinh miệt cái lũ ngu này đây?

trời hôm đó xám như tro, lá quế đã bắt đầu rụng sớm. ta bước ra khỏi miếu thờ, gió đầu thu thổi lùa qua mái tóc mà không phải tóc ta. mỗi bước chân ta đi, đều như dẫm trên mảnh xương cũ.

và rồi ta thấy em.

tôn thi vũ

em không mang vẻ gì quá nổi bật, vốn cũng chỉ là một cậu trai nhỏ, quần ống thấp ống cao, áo sơ mi vấy đất, tóc rối, môi đỏ, gò má hồng hào. em ngồi xổm trước bậc miếu, tay cầm con dao nhỏ, đang cẩn thận gọt một quả đào chưa kịp chín.

vừa gọt vừa nói, chẳng rõ là lảm nhảm với ai hay chính với ta

em ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình quét qua ta, bỗng dưng trong giây phút ấy, ta thấy ta không còn là ta. không còn là hồn ma, không còn là bóng tối mà là một kẻ, lần đầu tiên trong đời thứ tư, được một người sống mỉm cười với mình.

em không biết, không thể biết.

rằng ba đời trước, ta từng là tướng quân, tay vấy máu đến mức bị tổ tiên phế truất khỏi gia phả. biết rằng ta từng có một người vợ có mái tóc như suối, da trắng như ngọc, nụ cười đẹp như trăng đầu tháng... và ta đã giết nàng bằng chính đôi tay này của ta, chỉ vì nàng muốn rời bỏ ta.

ta nghĩ mình không còn biết yêu là gì nữa, nhưng khi em cười một nụ cười chẳng hướng về ta, không dành cho ta... nhưng lại chạm thẳng vào phần sâu nhất trong hồn phách ta...

tim ta run lên, một kẻ không còn tim như ta vẫn run lên.

em đứng dậy, phủi bụi trên gối quần, đưa quả đào đã gọt lên miệng cắn một miếng, rồi quay sang ta.

à không, quay sang hách mà nói:

"hách này, người chú này nghe có vẻ linh lắm đó. nhưng ánh mắt ổng chắc đáng sợ lắm hả? nãy giờ tớ cứ thấy lành lạnh, nhưng mà mẹ dạy rằng không được nói những điều không hay về người đã khuất, hay chúng ta thắp nhang xong thì về nhé?"

ta không trả lời.

vì ta biết, em đang nói về ta.

và tim ta... bắt đầu mộng tưởng.

nếu, nếu ta có thể giữ lại thân xác này... nếu ta có thể khiến em quay sang gọi ta bằng tên một ai khác, mà vẫn mỉm cười như thế...

thì có lẽ... ta sẽ không giết nữa, sẽ chẳng giết ai nữa.

nhưng tình yêu của kẻ đã chết, vốn dĩ không bao giờ là một lời thề, mà nó là một lời nguyền. một khối oán khí mang hình dạng tình cảm, dai như xích đồng, rỉ máu rỉ lệ. là những nỗi niềm muốn có em, muốn độc chiếm, muốn tồn tại, muốn cạnh bên em.

và ta đã tìm em, ba và bốn kiếp, thậm chí cho đến khi chẳng còn kiếp nào nữa ta vẫn không muốn buông tha cho em.

và như thế, ta yêu em một cách lặng lẽ, bằng sự nguyền rủa. ta không thể buông, không dám bước gần em... nhưng em biết không, dù thế nào đi chăng nữa... ta vẫn sẽ chiếm lấy, dù phải diệt đi cả thiên mệnh.

ta không tin vào mệnh trời, cũng chẳng bước chân vào cửa ngục, ta làm quỷ mấy kiếp này, ta tự cho mình là cao nhất, chỉ có ta mới được quyền quyết định mọi thứ kể cả đó có là những hạt cát, giọt sương.

kể cả thân xác của tại hách, hay là trái tim của thi vũ.

"chúng ta về thôi, mai ta lại đến nhé."

phác đáo hiền đã sống trong thân xác phác tại hách mà ngoài nhà họ phác ra cũng chẳng ai hay biết, âm thầm như một vệt mực tàu rơi vào nước. kể cả bản thân phác tại hách cậu ta cũng chẳng hay biết.

hắn không giành lấy ý thức, gã cũng không giành quyền cử động tay chân. đáo hiền chỉ là một phần ẩn mình sâu trong tiềm thức, như một chiếc bóng dưới lớp ánh sáng yếu ớt. rất ít khi hắn xuất hiện nếu như nhà họ phác không thắp một nén nhang gọi tên hắn.

vì ta chờ.

vì ta muốn.

...muốn ngắm em, tôn thi vũ, ngày ngày lớn lên dưới ánh mặt trời.

em lớn lên rồi, không còn là cậu bé ngồi xổm gọt đào năm nào nữa. dẫu chỉ là một nụ cười ngây thơ, là đôi mắt lấp lánh ánh trời, là từng bước chân, từng câu nói, hay thậm chí chỉ là những sợi tóc bay đều có thể khiến trái tim một hồn ma đã lạnh tanh như phác đáo hiền ta run lên như vừa mới chết thêm một lần nữa.

và ta tưởng có thể cứ thế nhìn em.

nhưng rồi, ta nhận ra ánh mắt của tại hách nhìn em mỗi lần em xuất hiện đã khác đi. nó cười nhiều hơn, nó hay nhìn em chăm chăm, đôi khi lại giữ mấy món quà nhỏ em tặng trong hộp sắt gỉ, thậm chí từng cánh hồng khô cũng không dám vứt.

và ta biết, nó đã yêu.

nó yêu ai?

nó yêu em.

còn em thì sao? em không còn gọi hắn là "hách ơi" như xưa, em ngập ngừng đỏ mặt khi nó nhìn lâu. em cười rồi quay đi, để nụ cười rơi lại đúng vào chỗ tim ta đã lạnh. ta vốn không quen với điều này, đã rất nhiều kiếp trôi qua nụ cười em chỉ thuộc về một mình ta, vì ta mà cười, vì ta mà khóc, vì ta mà sống chết cũng không được quyền quyết định.

cớ sao kiếp này em lại chọn một người khác?

không.

không được.

em là của ta.

ta đã sống trong u mê, trong lặng câm suốt mười hai năm, chỉ để đợi em lớn, chỉ để nhìn em đủ tuổi yêu, đủ tuổi mơ... và tất nhiên không phải để dâng em cho một kẻ mang chính thân xác mà ta đang trú ngụ. em yêu nó vì điều gì, em chọn nó vì điều gì, hay vì em vẫn chưa nhìn thấy ta?

hách không biết, em cũng không biết.

nhưng ta thì biết...

rồi sẽ có ngày, khi tình cảm giữa hai người đủ lớn để thốt thành lời... ta nhất định sẽ cướp lại thân xác này. ta sẽ chặt đứt cái ánh mắt dịu dàng kia, giẫm nát hộp thư tình chưa gửi, thiêu luôn mộng mơ tuổi trẻ của nó.

vì ta yêu em, và ta không muốn chia sẻ.

cậu bé trong ta còn chưa biết rằng chính thân xác cậu đang nuôi dưỡng kẻ sẽ cướp đi tất cả của nó. vũ à, em vẫn cười mỗi ngày, vẫn đạp xe qua con hẻm hẹp, mang bánh bao nóng tới trường, cãi nhau vụn vặt với tại hách...

em không hay biết, chẳng hề hay biết rằng mỗi lần em cười lại chính là một lưỡi dao đâm vào tim ta. và ta đang mài dần một lưỡi dao khác để xẻ toạc thế giới này, nếu cần, để giữ em mãi mãi. người phải yêu em, là ta.

dù có phải khiến em quên đi tất cả, dù có phải dùng thân xác khác, giọng nói khác, và lừa dối em bằng chính kỷ niệm em từng yêu...

ta vẫn sẽ làm.

























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro