...

1.

con tên là cao tiểu manh, năm nay con 10 tuổi, là con trai của ba lưu thanh tùng. còn bố lớn con là....

là ai con cũng không biết nữa, hôm nay cao tiểu manh lại hỏi ba về danh tính người bố lớn, người mà ba thường nhắc đến trong câu chuyện tình yêu ba hay kể con nghe. cao tiểu manh muốn biết đấng sinh thành của mình là ai, hoặc ít nhất, con muốn biết tên người bố được nhắc đến trong những câu chuyện ấy.

lưu thanh tùng kể rằng bố lớn là một người tốt, hiền lành, trông ngây ngô, thư sinh lắm, hồi xưa, bố dính phải bùa mê thuốc lú nào đó của đàn anh khóa trên chính là ba nhỏ ấy, nên bố phải theo đuổi mãi ba mới đồng ý. có một lần ba nhỏ vì bận đi chơi với bạn, quên bố lớn làm bố lớn giận dỗi. thậm chí khi đó cả hai vẫn chưa là gì của nhau. ba cũng làm giá lắm, hết lần này đến lần khác từ chối bố lớn, nhưng ba phũ phàng đến đâu thì bố càng cố chấp đến đó. cũng vì sự cố chấp ấy mà giờ mới có thiên thần tiểu manh manh trên đời này.

nhà ba nhỏ hồi đấy cũng không khá giả gì cho cam, song thành tích học tập của ba luôn dẫn đầu, vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa. ít ai biết đằng sau ba là gia cảnh nghèo khó, thiếu thốn trăm bề, từ nhỏ, ba đã sống cùng ông bà. lúc đi học năm cấp 2, ba gặp được thằng nhóc lớp dưới lượn lờ ở phòng thi thử, nhóc đó khẽ hỏi bài rồi xin weibo để liên lạc. từ đó, ba luôn có một cái đuôi bám theo mình.

ba nhỏ thường nói cho con nghe về sự ấm áp mà ba lớn dành cho mình, ba thường quên đem theo ô vào những ngày mưa tầm tã, ấy vậy mà ba vẫn luôn được bố chia một nửa chiếc ô của mình, hay những lần ba bận ôn thi đại học quên cả ăn, bố là là người tất bật mang cơm đến cho ba. có nhiều hôm ba thức đến đêm muộn để học, ba nằm trong vòng tay ấm áp của bố lớn, cả hai cùng chuyện trò với nhau. chẳng biết hai người đã hàn huyên về cái gì, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng khi cả hai nhận ra ánh nắng đầu tiên lấp ló sau tòa nhà to lớn, họ mới biết một ngày mới sắp bắt đầu.

cao tiểu manh luôn có ấn tượng rất tốt về bố lớn, bởi bố lớn trong câu chuyện của ba luôn là cậu em đàn em nhỏ tuổi, hiền lành, trầm tính, chỉ dịu dàng quan tâm ba nhỏ, dù có bị mắng hay đánh gì cũng đều xuống nước dỗ ba dành nhỏ đầu tiên. ở bên bố, ba không chỉ thấy bản thân đang yêu mà còn cảm nhận rõ ràng rằng - mình cũng nhận được một tình yêu chân thành.

trong lời nói của ba nhỏ, con cảm nhận được tâm tư thầm kín mấy lâu của người. sự yêu thương, nhớ nhung, day dứt đến đau thấu lòng được ba bày tỏ qua những câu chuyện tình yêu ngọt ngào vào mỗi tối. nó nhiều đến nỗi tiểu manh không thể nào nói thành lời được. tiểu manh manh cũng ngưỡng mộ tình yêu vĩ đại đấy, nhóc con hay bảo khi trưởng thành, chắc chắn con sẽ cưới người như bố.

lưu thanh tùng hay dặn con, sau này lớn lên, phải biết quan tâm chăm sóc cho những người xung quanh mình. và ba cũng cứ hay dặn đi dặn lại:

"trong đời, con sẽ gặp nhiều người, nhưng hãy yêu người mà con thật sự thương, người khiến tim con rung động, người mà con sẵn sàng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cả những điều nhỏ bé nhất. hãy yêu vì con cảm thấy yên bình và hạnh phúc khi ở bên người đó. đừng nói yêu người ta, trao người ta hy vọng về một tương lai rực sáng rồi bỏ đi mất, con à."

chuyện gì trên trời dưới biển về tình yêu của hai người lưu thanh tùng đều kể hết, mỗi tội hỏi hoài hỏi mãi tên của bố lớn mà ba nhỏ vẫn chẳng chịu nói lấy một lời.

2.

có một lần con kể, ở trường, bạn bè bắt nạt con, bảo nó là đồ không có mẹ, cái đồ mồ côi mẹ. đương nhiên tai cao tiểu manh chẳng lọt nổi câu nào, bề ngoài con hiền lành nhưng tính cách lại giống ba nhỏ, con vùng vằng đứng lên bảo vệ mình và cả ba tùng nữa. cái miệng nhỏ xinh vừa chửi vừa nói với bọn chúng: tao không có mẹ, nhưng tớ có ba nhỏ yêu thương khiến chúng nó á khẩu.

"tao có ba tao nuôi tao lớn, tao biết điều, ngoan ngoãn, còn hơn đám chúng mày có đủ cha đủ mẹ mà đi bắt nạt bạn học."

trên đường về nhà, tiểu manh manh ấm ức nói với ba, ba thầm mắng đám đó một trận rồi quay qua dỗ con. tính tò mò của trẻ con thì luôn luôn vô hạn, con cứ luôn miệng nói với ba nhỏ, nào là kể về hôm nay con học như thế nào, chúng nó có chọc con không. quanh đi quẩn lại vẫn là những vấn đề cũ, cao tiểu manh hỏi hoài hỏi mãi, vậy mà lưu thanh nhất quyết không chịu nói. trong nhiều lần như vậy, lưu thanh tùng lắc đầu rồi nói rằng:

"con biết không, khi còn bé, ba cũng muốn biết ba mẹ của ba là ai. nhưng sau khi biết rồi, ba lại ước ba chưa từng muốn biết đến."

biết mình không thể cạy miệng ba nhỏ, nhóc con đành im lặng ôm lấy ba an ủi. nhóc không biết tại sao dù ba yêu bố đến thế, nhưng chưa bao giờ ba đến gặp bố để trò chuyện, hoặc ít nhất ba cũng nên nhắc đến tên người đó dù chỉ một lần. hoặc cứ lần nào nhắc tới bố, ánh mắt ba luôn nhìn xa xăm, trong đáy mắt ba ánh lên một vẻ buồn bã khó tả.

cả đêm đó, lần đầu tiên cao tiểu manh giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, cũng là lần đầu tiên con thấy ba nhỏ lén lút khóc nấc lên. cao tiểu manh hốt hoảng, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, đau lòng cùng ba nhỏ, không phải chỉ một mà đêm nào ba nhỏ cũng đợi con ngủ say rồi lén khóc thầm hết. ba nhớ bố, nhớ bố nhiều lắm, nhiều lúc ba khóc, ba chửi, ba mắng, đem những oán trách, uất ức, tủi hờn trách lên bố lớn. từ đó trở đi, con cũng không dám nhắc về bố lớn thêm một lần nào nữa.

nhưng mà thật sự khi không có bố lớn ở bên cạch, ba nhỏ vất vả lắm.

dù đã khóc cả đêm như vậy, ba vẫn phải dậy từ tờ mờ sáng chuẩn bị bữa trưa cho con đi học. tuy ba là con trai nhưng phải gọi là rất khéo, một tay ba thoăn thoắt đảo rau, cơm trắng được ủ sẵn trong nồi, đã có canh rau mát lành còn thêm miếng gà kho coca thơm lừng ba tự tay làm nữa. mỗi món tuy đơn giản thôi nhưng chứa đựng sự tỉ mỉ đến từng công đoạn. trên bàn ăn sáng, ba luôn đặt thêm ly sữa đậu nành cạnh dĩa bánh bao hấp nóng hổi.

xong hết mọi việc ba mới lên gọi con dậy, vệ sinh cá nhân cho con rồi đóng hộp cơm lại cẩn thận chở con tới tới trường. mà dạo này con thấy ba nhỏ có gì lạ lắm, lâu lâu ba lại nhìn vào con dao trên tay mình, mãi không cắt được đồ, thỉnh thoảng còn phải nhờ đến con chỉ cho cắt. đã thế, ba còn rất hay nhìn vào thùng rác ở nhà, hoặc là thùng rác khi đi đổ rác, ba cứ mãi đứng ngẩn ra đó tới lúc con gọi ba là trễ giờ rồi thì ba mới bảo ba kiếm đồ mà không thấy đâu. lâu lâu thấy ba đứng thừ ra đấy, ánh mắt xa xăm, tuyệt vọng lấp đầy trong đáy mắt. chính con chẳng biết ba bị làm sao nữa.

bữa sáng ba cũng không hề đụng vào một miếng nào, cứ thế đưa con đi học.

sau khi đưa con đi học rồi thì ba nhỏ phi ngay đi làm, lưu thanh tùng làm việc không cố định, sáng thì làm ở phục vụ ở quán ăn đến trưa, chiều thì ba chạy đi giao hàng ở tiệm đồ ăn gần nhà. không ít lần khi làm những công việc khác, ba bị quỵt tiền lương, cơ mà ba con giỏi lắm, chẳng hiểu sao vẫn đấm nhau với họ lấy lại được tiền. ngoài võ mồm thì võ thuật ba con cũng giỏi cơ.

hì hục cả ngày, lúc đón con là đã trễ mất rồi, về nhà ba lại bận rộn bếp núc, nấu những món con thích, chuẩn chị chu đáo cả bữa xế và sau bữa ăn tối. chăm sóc con cái xong xuôi, ba lại cắm đầu vào công việc livestream game bán hàng vào buổi tối, còn con ngoan ngoãn vào bàn học không làm phiền đến ba.

tuy căn nhà nhỏ giản dị chỉ đủ vọn vẹn cho hai người sống, nhưng tiểu manh manh lại thấy ấm áp vô cùng. dù không có đồ đắt đỏ hay không gian rộng rãi, nhưng từng ngóc ngách trong căn nhà đều chứa đựng yêu thương, bao bọc mà người cha dành cho con. đối với manh manh, hạnh phúc chẳng cần tìm đâu xa, nó hiện hữu rõ ràng trong từng khoảnh khắc bình yên bên người ba thân yêu của mình.

con thương ba nhỏ lắm, ba lo cho con đến tiều tụy cả đi, cao tiểu manh nhìn ba mà thương ba khôn xiết. nhiều lần con ngỏ ý ba hãy mở lòng với người khác đi, nhưng ba chỉ lắc đầu rồi không nói gì.

ba nhỏ lưu thanh tùng mong manh lắm.

con ước gì bố lớn về với ba nhỏ, cho ba đỡ khổ vì con, vì cơm áo gạo tiền.

3.

trong một lần ở trường, như thường lệ con đang đứng đợi ba nhỏ cùng con chó tên mực của bác bảo vệ. chú ấy hiền lắm, cả bộ lông toàn một màu đen tuyền nên mới tên mực, chú ấy năm nay cũng đã 6 năm tuổi rồi. cao tiểu manh hay đưa đồ ăn vặt buổi chiều mẹ dành cho mình chia đôi cho chú, ngày nào cũng vậy, có đồ mặn con mới cho. riết chú cũng quen mặt, chỉ cần con đi đến từ hành lang là cái đuôi chú vui vẻ vẫy liên hồi, miệng thì tíu tít sủa như đang chào con.

hôm nay có món chú thích, vừa ăn, cả hai vừa chơi đùa vui vẻ thì từ đâu có một chiếc oto đen đậu trước cổng trường. con chó mực thấy người đến liền theo bản năng sủa ầm ĩ cả lên. cao tiểu manh ngước đầu nhìn, từ trong xe, một người đàn ông đeo kính cận, đầu tóc xõa xuống, mặc một bộ vest đen, trên miệng còn ở nụ cười hiền bước vào trong cổng trường.

người đàn ông nhìn quanh sân vắng tanh, không còn ai ngoại trừ một cậu nhóc đang đợi phụ huynh. cao tiểu manh thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, anh ta xem xét từ trên xuống dưới rồi đi lại phía con nhíu mày khó tin, sau đó vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.

"chào nhóc con, đã tối vậy rồi, sao con chưa về?"

"con đợi phụ huynh ạ."

anh ấy gật đầu, tìm kiếm gì ở trong túi rồi lại thôi.

"thế con tên gì, nhớ số ba mẹ không chú gọi giúp cho?"

cao tiểu manh vẫn nhớ lời ba dặn, không được cho người lạ biết tên của mình, nếu không sẽ bị bắt cóc. con lắc đầu, biểu thị không muốn nói ra, cao thiên lượng cũng có ý tốt, thấy cậu bé không muốn cũng chẳng ép. may sao bác bảo vệ từ trong đi đến nói chuyện với anh ấy, còn cao tiểu manh lại lủi thủi chơi với chú chó mực.

từ hôm đấy, chẳng hiểu sao, cao tiểu manh hay nhắc đến người mà con gặp cho lưu thanh tùng nghe, ban đầu lưu thanh tùng còn nghĩ đó là thầy giáo mới đến, hỏi thăm là chuyện bình thường. tiểu manh manh nói chiều nào anh ấy cũng đi lại nói chuyện với con, hỏi con sống ở đâu, bố mẹ là ai, chuyện học hành như nào, rồi trường mình như thế nào. nếu con nghi ngờ thì chú ấy giải thích ngay: tại hay thấy con về trễ nên tò mò, phụ huynh nào mà đón con trễ thế vậy chứ.

lâu lâu anh ấy còn cho con bánh, kẹo, chơi đùa với con dù không biết con là ai. anh ấy cũng hay lui đến trường con vào tối muộn, lúc đó chỉ còn mình con ở lại. không nói thì thôi, nhưng đã cố làm thân như vậy chắc chắn là có vấn đề.

"con biết tên anh đấy không."

"dạ con không ạ."

"mà chú ấy nhìn cũng sáng sủa, đeo kính, tóc xõa xuống, còn hay cười nữa."

"ừm, lần sau nhớ cẩn thận với người lạ nhé."

lưu thanh tùng im lặng suy nghĩ, không nói gì thêm, chỉ thấy có khi người ấy quý hoặc thấy tội con trai cậu, nên mới ở lại trò chuyện với con bé. cậu nhẹ nhàng xoa đầu con rồi dặn dò nhớ bảo vệ an toàn cho mình, có chuyện gì phải gọi thẳng cho ba nhỏ. cao tiểu manh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.

tiểu manh vui vẻ ăn nốt miếng bánh ba mua cho buổi xế chiều, thấy ba cứ tập trung suy nghĩ mãi làm con tò mò không biết ba đang tính cái gì mà trông nghiêm túc thế, cứ nhìn mãi ở phía xa suýt bị xe khác đâm trúng. khi đó, con sợ hãi ôm chặt ba, lúc này ba mới tỉnh lại rồi trấn an con và xin lỗi người kia.

trông ba có vẻ mệt mỏi. con nói ba nên dành một ngày nghỉ ở nhà để lấy lại sức, dạo này ba có vẻ buồn, ít tập trung vào mọi thứ xung quanh. như vậy rất nguy hiểm.

4.

đồng hồ đã điểm năm giờ chiều. hôm nay cao thiên lượng lại đến, cậu vẫn thấy cao tiểu manh ngồi một chỗ chơi. cậu đi lại, con thấy chú liền vui vẻ vẫy chào, lạ thay, cao thiên lượng thoáng để ý nốt ruồi quen thuộc dưới khóe mắt con. hình ảnh của đàn anh khóa trên năm cấp 3 ngày đó bỗng ùa về trong trí nhớ.

kiêu ngạo, lạnh lùng, xinh đẹp và rực rỡ.

anh đã dành cả thanh xuân cùng một tình yêu rực rỡ gửi cho cậu.

trở về hôm ấy, dưới ánh nắng vàng nhẹ của buổi chiều tan học, với thời tiết mùa hè không mấy dễ chịu, sân trường rất vắng vẻ thưa thớt, bỗng một nam sinh bước đến gốc cây nọ. trước ánh mắt tò mò của vài người, cậu nhẹ nhàng gọi tên đàn anh khóa trên, người mà cậu thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. lưu thanh tùng cụp mắt ngước lên nhìn cậu, khó hiểu khi thằng em mình gọi mình ra một chỗ vắng vẻ như này.

khi cậu bước đến, tim ai nấy dường như cũng đập nhanh hơn rất nhiều. lưu thanh tùng đang tính chửi "đứa con trai" của mình thì bỗng bị cậu chặn họng nói trước. với giọng nói nói run run nhưng đầy chân thành, cậu nói ra lời tỏ tình đã bị giấu kín suốt bao nhiêu lâu nay:

"lưu thanh tùng, em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi. anh có thể cho em một cơ hội không?" gương mặt cậu đỏ bừng như trái cà chua, đôi mắt sáng lấp lánh hy vọng mình sẽ nhận được một cái gật đầu từ anh.

"cái... mày, mày bị điên à, có bệnh lên bệnh viện khám, đừng tìm tao."

anh đứng đó, dưới ánh hoàng hôn vắt nhẹ qua vai, đôi mắt tránh đi nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ hoảng hốt, hình như không thể chấp nhận được sự thật.

"xin lỗi, em... việc em thích anh là thật."

câu nói nhẹ bẫng như gió thoảng nhưng đủ để xé thành một khoảng trống trong lòng đàn anh khóa trên. cậu cười gượng gạo nhưng không hề giả tạo, vậy mà anh chỉ khẽ gật đầu như thể đã lường trước câu trả lời, còn cậu vẫn hy vọng vào một phép màu nào đó.

"ừ... nhưng tao thì không."

anh đáp, rồi nhét tay vào túi áo. ánh mắt cậu không trách móc anh mà chỉ thoáng buồn.

"nhưng em vẫn sẽ đợi. lưu thanh tùng, xin hãy cho em thêm cơ hôi."

lưu thanh tùng trầm tư suy nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý nhanh như lướt. rồi anh chạy vút đi mất, để lại cậu trai đứng ngại ngùng dưới bóng cây râm mát.

sau ngày hôm đấy, anh không còn để ý nhiều đến cậu nữa. nhưng từ hôm đó, cậu xuất hiện nhiều hơn, còn nhắn tin hỏi thăm, quan tâm anh từng chút một. cậu không nói những lời hoa mỹ, cũng chẳng tặng quà đắt tiền, chỉ âm thầm làm những điều nhỏ nhặt: để sẵn đồ ăn sáng nóng hổi trên bàn học vào mỗi buổi trời lạnh, nhắc anh mang áo mưa khi có dự báo, hay những lần anh quên đều có một cái ô không biết từ đâu luôn bám theo sau. hoặc đơn giản là đứng chờ ở trạm xe buýt chỉ để chắc rằng anh về nhà an toàn.

nhiều lúc, lưu thanh tùng rất muốn chửi cho cậu một trận, nhưng hễ mở miệng là cao thiên lượng lại cắt ngang, kiếm chủ đề khác để bắt chuyện. phải thừa nhận lưu thanh tùng luôn bị cuốn theo những câu chuyện được cậu dẫn dắt.

ngày qua ngày, những điều tưởng như nhỏ nhặt ấy lại len lỏi vào trái tim anh từ lúc nào không hay. lưu thanh tùng bắt đầu để ý cậu nhiều hơn: lúc cậu cười ngượng khi bị mắng, lúc cậu cúi đầu xin lỗi một cách chân thành, lúc cậu nói em không mong anh thích lại, em chỉ muốn anh thấy rằng trên đời này vẫn có người chọn yêu thương anh một cách nhẹ nhàng như thế.

và rồi trong một buổi chiều cuối đông, khi cậu vừa quay đi sau lời chúc giáng sinh an lành của mình, anh mấp máy gọi khẽ từ sau lưng cậu, ánh mắt anh long lanh như thủy tinh dưới ánh nắng nhạt.

"ê... cao thiên lượng, mày... chúc mày giáng sinh an lành..." lưu thanh tùng lẩn tránh ánh mắt của cậu, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cao thiên lượng, đôi mắt anh cứ dừng lại như muốn nói gì đó rồi thôi. cậu thấy anh hơi lạ, tính đi tới an ủi bỗng bị lưu thanh tùng nhào vào ôm trước. anh khó khăn nói ra từng chữ mà bản thân đó giờ chẳng dám nói.

"nếu hôm nay tao nói tao thích mày, mày còn muốn đợi nữa tao không?"

cao thiên lượng sững lại, gió ngừng thổi một nhịp. và rồi, nụ cười rạng rỡ tới mức mùa xuân dường như đến sớm hơn một chút. một cái hôn tới, trao trên đầu môi anh như khẳng định câu trả lời của bản thân cậu. cao thiên lượng vẫn luôn ở đó, nhẹ nhàng như một cơn mưa bụi, không đủ để khiến anh thấy, nhưng đủ để khiến đôi lúc trái tim anh phải ngoảnh lại.

người theo đuổi anh là cậu, người nói thích anh, yêu anh là cậu, người hứa không bỏ anh là cậu, nhưng người bỏ anh đi trước cũng là cậu. bóng hình đàn anh khóa trên lớn đến nỗi trong những năm du học, cao thiên lượng vẫn chẳng thể động lòng với bất kì ai khác.

cậu lắc đầu. quay về với hiện tại, cậu đi đến bên đứa nhóc, hỏi mấy câu qua loa. dạo này tiểu manh cũng dần gỡ bỏ cảnh giác, con tới ngồi cạnh chú để trả lời hết mấy câu hỏi. bịch bánh lớn được đặt vào lòng con, tiểu manh háo hức nhận lấy rồi cười một cách vui vẻ.

"nhóc con đáng yêu quá, có thể cho chú biết tên con không?"

"dạ, con tên manh ạ."

"thế tên đầy đủ là gì nào."

"dạ.... con tên là cao tiểu manh, ba hay gọi con là manh manh."

5.

là một ceo có tiếng trong giới, ai cũng biết cao thiên lượng là con một của gia chủ nhà họ cao. mấy năm trước, cậu ra nước ngoài theo học kinh doanh, sau này mới về lại trung quốc nối tiếp công ty của gia đình. trước đó, cậu có một mối tình 4 năm với đàn anh khóa trên.

cao thiên lượng đi du học, đồng thời ngỏ lời chia tay với anh. dưới ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu, con phố được nhuộm một màu ảm đạm. hương hoa hồng nồng nàn đặc quánh trong không khí, thứ hương thơm mà ngày xưa cả hai đều từng say đắm này bây giờ đây chỉ còn là minh chứng cho một tình yêu sắp tàn phai.

lưu thanh tùng đứng đối diện với cậu, đôi mắt anh rực lửa căm hờn. hai tay anh siết chặt, kìm nén cơn giận dữ đang trào dâng.

"vậy là xong rồi đúng không? mày quyết định rồi đúng không? mày lựa chọn tương lai của mày, còn tao chỉ là cái cây ngáng đường mày."

lưu thanh tùng có tức giận có, có bực tức, có cả khóc. tuy anh không nói, nhưng ánh mắt anh nhìn cậu hôm ấy khiến cao thiên lượng biết anh đã hận mình đến tận xương tủy.

uất hận, đau lòng, tủi thân...

tất cả đều nén lại trong một ánh mắt mong manh.

cậu muốn giải thích cho anh nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu, cố giấu đi khuôn mặt đau khổ. từng lời anh nói như những nhát dao đang cứa vào tim cậu. cậu muốn giải thích, muốn nói với anh rằng cậu không muốn đi, rằng cậu bị ép buộc, rằng tình yêu cậu dành cho anh hơn bất cứ điều gì trên đời.

nhưng những lời nói ấy cứ nghẹn ứ trong cổ họng không tài nào thốt ra được. gia đình cậu biết cậu là một kẻ đồng tính, ghê tởm cậu đến cùng cực, vì để cậu quên anh nên ba cậu bắt ép cậu đi du học. nếu cậu dám chống đối, ba cậu sẽ chẳng để anh yên.

"tao hận mày," lưu thanh tùng nghiến răng, từng chữ như chứa đựng cả một biển căm phẫn. "cút mau, đừng có đến tìm bố mày."

"anh..." cậu khẽ nói, giọng khàn đặc. "em xin lỗi."

cao thiên lượng quay lưng bước đi, không dám nhìn lại, mỗi bước chân cậu như nặng trĩu thêm, mang theo cả nỗi đau khổ và sự hối hận. cậu cứ nhớ mãi ngày hôm đấy, ông cao đã biết chuyện cậu yêu anh, yêu một người con trai.

"mày là thằng con trai bất hiếu, tao nuôi mày lớn để mày trả ơn tao thế này à." ông cao quát tháo cậu con trai đang đứng trước mặt mình. bao nhiêu năm ông nuôi một thằng con trai lớn khôn, thế mà nó không báo hiếu thì thôi, đằng này lại yêu một thằng con trai. cao thiên lượng muốn làm ông tức chết đúng không!

ông cao ném đồ, đuổi cao thiên lượng đi, từ hôm đó không khí trong nhà căng thẳng hơn gấp bội. cao thiên lượng vì tránh né người bố của mình đã đi sớm về khuya, có khi là không về. ông cao lo lắng cho thằng con trai nên quyết định chọn một trường nổi tiếng, bắt ép cao thiên lượng phải đi du học cho bằng được.

dù cậu có chống đối cỡ nào, ông cao đều sẽ mang lưu thanh tùng ra để chèn ép cậu. vì yêu, vì thương anh nên cậu mới cắn răng chấp nhận đi du học.

tháng thứ ba ở nơi đất khách quê người, ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, hắt lên bàn làm việc bằng gỗ bóng loáng nơi đặt tấm ảnh anh. hiện hữu trên đó là một nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên cùng ánh mắt lấp lánh niềm vui. cậu đưa ngón tay khẽ chạm vào gương mặt trên tấm hình, đầu ngón tay tê dại tựa hồ đã chạm vào ký ức nào đó. ba tháng đầy những bài giảng khô khan, những con người xa lạ, và một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng.

đêm xuống, cậu ngồi bên cửa sổ nhìn con đường đã thưa thớt. nỗi cô đơn đang ngày một gặm nhấm trái tim khiến cậu nhớ lại những tối mùa đông cả hai nắm tay nhau đi ăn kem, nhớ những lần anh chiều theo ý mình, hôn má, hôn môi, động viên bản thân cố gắng không được bỏ cuộc. những ký ức tưởng như vụn vặt ấy giờ đây trở thành thứ xa xỉ, quý giá hơn bất cứ thứ gì cậu có.

cậu đã nghe theo lời gia đình, chấp nhận du học, để gia đình không còn chèn ép anh, nhưng cái giá phải trả quá đắt. nỗi hối hận bỗng dâng trào, nghẹn ứ trong cổ họng.

là nụ cười ấy, là những buổi chiều cùng anh, là tất cả những gì cậu đã bỏ lại phía sau. tất cả thông tin về anh đều bốc hơi khỏi thế giới này. cao thiên lượng đã hạ quyết tâm sau khi học xong sẽ quay về tìm anh.

một năm.

hai năm.

ba năm.

năm năm.

mười năm.

mười năm thấm thoát trôi qua như một giấc mộng dài nơi xứ người. tấm bằng thạc sĩ danh giá và kinh nghiệm thực tập nằm im lìm trong chiếc vali. cao thiên lượng - người thanh niên năm xưa bị gia đình ép chia xa người mình yêu, nay đã trở về.

6.

hôm đó cậu vừa về nước được vài tháng, do có việc hẹn với người bạn làm hiệu trưởng ở trường này nên cậu đến từ sớm để đợi. ai ngờ vừa bước xuống xe, cậu lại thấy một nhóc con với cái đầu bông đang nô đùa cùng con chó đen tuyền.

từ lần đầu gặp, cao thiên lượng thấy cô bé này có đôi nét quen: mái tóc bồng bềnh, tóc nuôi dài đến gáy, mắt đeo cặp kính cận vô cùng ngây ngô. thứ cậu chú ý là ánh mắt liếc nhìn cậu từ đầu xuống chân mà đánh giá. cao thiên lượng đứng sững lại, trái tim như ngừng đập. bé gái ấy... sao lại giống anh ấy đến thế? cao thiên lượng cố đến bắt chuyện để hỏi thăm tình hình cũng như bố mẹ của con đâu. chưa hỏi han gì cô bé đã xù lông mèo lên không cho cao thiên lượng đụng vào. cô bé không dễ tiếp cận, nhưng cao thiên lượng đủ kiên nhẫn không hỏi nữa.

dù gì cũng có cái đầu nhạy bén, cậu sẽ nghĩ cách khác để tiếp cận nhóc con.

mỗi buổi chiều, ngày nào cũng đến đúng 5 giờ, cao thiên lượng lui tới trường. chiếc xe hơi bóng loáng của cậu đậu ngay ngắn bên lề đường, cao thiên lượng bước xuống, trang phục không còn làvest đen mà thay bằng bộ đồ thường ngày thoải mái hơn. với nụ cười luôn thường trực trên môi, cao thiên lượng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để trò chuyện cùng con: hỏi han về bài tập, về những trò chơi ở trường cùng những món quà nhỏ, những viên kẹo ngọt ngào, dần dần những điều đó khiến cô bé manh manh cảm thấy quen thuộc và thoải mái với người đàn ông lạ mặt này hơn. tiểu manh thích nô đùa với cao thiên lượng, còn cho cao thiên lượng biết tên mình.

sự tò mò cũng chẳng thể chiến thắng nổi sự thật, ánh mắt kiên định che giấu một cơn bão tố ngầm. tiếng cười giòn tan vang lên, hòa lẫn với câu chuyện ngây ngô về những nàng công chúa và nhiều con thú nhồi bông. cao thiên lượng thấy tóc con bé xù lên vì gió, cậu giả vờ chỉnh lại mái tóc tơ mềm mại của nó, ngón tay thon dài luồn lách khéo léo. một lọn tóc nhỏ, gần như vô hình, bị giật nhẹ. cậu rùng mình một chút, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, che giấu hành động nhỏ bé kia, đút vào túi áo mình.

xong việc, cậu liền gửi nó đến nơi xét nghiệm adn.

kết quả trả về vượt ngoài mong đợi của cao thiên lượng.

trời chiều nhuộm đỏ sân trường vắng lặng, bóng dáng cậu trai cùng một cô nhóc nô đùa đổ dài trên nền gạch loang lổ. hôm nay, cậu không trở về như thường lệ, mà nán lại kiên nhẫn chờ đợi. cậu lặng lẽ quan sát, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. nếu gặp nhau trong tình huống này, anh sẽ bày ra vẻ mặt như nào đây?

thời gian trôi chậm rãi, khi ánh chiều tà sắp tắt hẳn, một bóng người gầy gò bước vào cổng trường. khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt mệt nhoài, anh vội vàng tìm kiếm ai đó. khi ánh mắt anh chạm phải bé gái đang chơi đùa cùng cậu, một tia sáng mừng rỡ lóe lên. cao tiểu manh chạy lại ôm chầm lấy ba nhỏ, ngày hôm nay có gì đó kì lạ lắm, cao thiên lượng không bỏ đi khi thấy lưu thanh tùng đến. anh vẫn quyết ngồi đợi, đến khi gặp được rồi thì lưu thanh tùng mở mắt tròn xoe kinh ngạc vì cao thiên lượng đang ở ngay trước mặt mình.

lưu thanh tùng luống cuống bế cao tiểu manh lên, định rời đi thật nhanh thì bị cao thiên lượng giữ lại.

"mày bỏ tao ra, tao với mày không có quen nhau."

cả hai người giằng co một hồi thì cao thiên lượng đành xuống nước, thả lưu thanh tùng ra rồi làm ra vẻ mặt buồn bã, tiếc nuối nhìn lưu thanh tùng rời đi. anh vẫn như vậy, nhưng dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp đã bị năm tháng đã bào mòn, thay vào đó là sự héo úa, khắc khổ đến đau lòng. một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo tiếng thở dài nghẹn ngào của cậu. chỉ có lưu thanh tùng vẫn như một chú mèo ngốc nghếch tin vào mấy lời của cao thiên lượng mà dừng bước.

"bé nhóc này là con em?" cao thiên lượng hỏi thẳng vào vấn đề.

"không, mày bị khùng à? nhầm rồi, nó không phải con của mày. với mày quên đã nói gì rồi à, cút, đừng có đến tìm tao, cũng đừng có đụng vào con gái của tao."

ai lại ngu mà đi thừa nhận đấy là con của người tình cũ, miệng anh cứ chối bay biến hết cả lên. lưu thanh tùng lườm cao thiên lượng một cái, không muốn cho cậu lại gần con gái mình. cậu nhìn dáng vẻ hai bố con mà ngẩn người. dáng vẻ ấy giống y hệt nhau lúc cậu mới gặp cao tiểu manh.

ai đâu mà ngờ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trong tay cậu là một phong bì màu trắng, thứ chứa đựng kết quả huyết thống của bản thân và manh manh. cao thiên lượng lặng lẽ đưa phong bì cho anh. không nói một lời, cậu chỉ nhìn thẳng vào mắt anh mong chờ một câu trả lời thỏa đáng. bên trong phong bì là tờ giấy xét nghiệm huyết thống, là bằng chứng khoa học không thể chối cãi, khẳng định rằng cô bé mà cậu nhìn đúng là con gái của mình, và thực chất tiểu manh là con gái của cậu và anh. cao thiên lượng cầm bảng xét nghiệm huyết thống ra trước mặt lưu thanh tùng làm anh nín họng. dòng chữ to đùng được in dưới tờ giấy:

kết luận: CTM là con của CTL, 99% có quan hệ huyết thống.

cao tiểu manh biết người trước mặt là bố lớn mình liền vỡ òa, con đã từng mơ về khoảnh khắc này biết bao nhiêu lần, cái ngày mà ba nhỏ sẽ không phải vất vả, ngày mà con được nhìn thấy bố lớn, ngày cả gia đình cũng đoàn tụ cùng nhau. và cũng là ngày con được biết bố mình tên là cao thiên lượng.

ngót nghét cũng đã mười năm.

mười năm cũng đủ để thay đổi tất cả. liệu nó có chấp nhận một người cha đã vắng mặt trong suốt tuổi thơ của nó?

"bố...bố lớn!"

tiếng gọi vang lên, trong trẻo như tiếng chuông ngân, xé tan mọi sự e dè, mọi khoảng cách. nhất thời lưu thanh tùng chưa hiểu tình hình, chỉ có thể đặt tiểu manh xuống để con lao vào lòng bố lớn, ôm chặt lấy cậu.

cao thiên lượng ôm tiểu manh thật chặt, nghẹn ngào không nói nên lời, cậu chỉ biết siết chặt vòng tay như muốn bù đắp tất cả những tháng ngày đã qua. lưu thanh tùng vẫn không nói gì, chỉ lặng lặng đứng nhìn hai bố con họ tíu tít chuyện trò cùng nhau. anh thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết vì cái gì, nhưng anh thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

anh không bực tức, cũng không oán trách, chỉ im lặng nhìn xa xăm. lưu thanh tùng không còn có cảm xúc gì nữa rồi, ngay cả một câu chửi cũng chẳng thể nói ra. có khi cho con nhận bố là quyết định đúng đắn nhất của bản thân.

7.

khi biết mình có con thì ngày nào cao thiên lượng cũng lẽo đẽo theo sau đón con bé, cậu cũng xin lại tài khoản weibo của anh, lưu thanh tùng đưa cậu tài khoản weibo mới của mình nhưng chẳng đưa địa chỉ nhà. cứ đến đúng giờ tan, cậu nhắn một tin trước cho anh rồi cao thiên lượng đi con xe oto bóng loáng đến đón cao tiểu manh.

"bố!" tiếng gọi thánh thót vang lên, kèm theo một nụ cười rạng rỡ. tiểu manh lao vào vòng tay bố, mang theo cả mùi thơm thoang thoảng hương xả vài thơm mát.

"chào con gái yêu!" cậu ôm chặt cô bé, giọng nói dịu dàng. "hôm nay ba đến đón con thay ba nhỏ. nhà ở đâu chỉ đi ba đưa vè nào, hôm nay con học như nào."

"dạ, vui lắm ạ." tiểu manh huyên thuyên kể về buổi học hôm nay, đôi má ửng hồng, cao tiểu manh vừa kể vừa múa máy tay phụ họa cho bố hiểu. con cũng không quên chỉ đường về khu trọ của hai ba con. trên đường về nhà cả hai bố con cứ tíu tít trò chuyện, bố một câu, con một câu, không ai chịu dừng nói cả. khi xe đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, tiểu manh manh chỉ vào tiệm bánh bên đường. cao thiên lượng hiểu ý liền quay xe đến tiệm.

tiệm bánh với ánh đèn vàng ấm áp, hương thơm ngọt ngào của bánh lan tỏa khắp không gian. cao thiên lượng và cao tiểu manh bước vào, ngang qua quầy bán đủ loại bánh, từ bánh mousse, bông lan đến những loại như croissant. cao tiểu manh chọn một miếng strawberries cake, cao thiên lượng chọn đi chọn lại vẫn quyết định lấy một miếng whipped cream cake cho anh.

nhìn con gái thong thả thưởng thức chiếc bánh ngon lành, nở nụ cười mãn nguyện nở trên môi, cao thiên lượng cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm hạnh phúc. cậu đưa tay lên xoa mái tóc bồng bềnh, hứa với con bé rằng chiều nào cũng sẽ qua đón con rồi mua nhiều bánh cho con ăn thỏa thích.

ăn xong, cả hai cùng nhau về nơi mà gọi là nhà theo con gái nói. dưới ánh đèn nhuộm vàng con đường, chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại trước cổng khu nhà trọ cũ kỹ. cao thiên lượng kiếm chỗ đậu xe rồi xuống xe, mở cửa sau cho con gái xuống.

bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay bố, cô bé im lặng bước vào khu trọ. tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối om, ẩm thấp, một sự ẩm thấp khó chịu phảng phất trong không khí. cao thiên lượng nhíu mày, không ngờ hai người lại khó khăn đến mức sống ở nơi cũ kĩ như này.

đi đến căn phòng nhỏ bé ở cuối hành lang, con gõ cửa nhà, từ bên trong, một bóng dáng phản chiếu ánh đèn người đàn ông gầy gò đi ra mở cửa đón con gái về nhà. cao thiên lượng nhìn quanh, căn phòng này chật hẹp, chỉ kê vừa một chiếc giường, một bàn học cũ và một cái tủ quần áo ọp ẹp. mọi thứ đều giản dị, nhưng ngăn nắp và sạch sẽ.

"thưa ba con về."

cao tiểu manh nhanh nhẹn ôm lấy ba nhỏ, cô nhóc cười tươi như hoa rồi dụi dụi vào ba nhỏ mới bước vào nhà. đi theo sau con là cậu, gương mặt lưu thanh tùng chỉ thoáng chút ngỡ ngàng rồi thôi. một nụ cười gượng gạo nở trên môi anh, không có một lời cảm ơn cao thiên lượng, anh bỏ vào nhà trước để tiểu manh mời cậu vào sau.

ở gian bếp nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra hòa lẫn với mùi thơm nồng nàn của thức ăn đang nấu. lần đầu thấy anh vào bếp khiến cậu hơi ngỡ ngàng, trong ký ức của cậu, cậu luôn là người xuống bếp nếu không thì cũng mua đồ ăn ở ngoài. nhìn cách anh thuần thục thái rau, cắt thịt rồi rang, tiếng xèo xèo vang lên, thứ mùi gia vị thịt bắt đầu lan tỏa, lấn át đi những mùi khó chịu khác trong phòng.

cao thiên lượng đã không biết, không hề biết gì về cuộc sống thực sự của anh và con gái sau khi cậu đi.

sau khi tắm rửa thay đồ, con gái thoăn thoắt bày biện bát đũa. động tác của trẻ nhỏ tuy còn vụng về, nhưng toát lên vẻ hăng hái, phụ đỡ cho ba. hộp bánh cao thiên lượng mua cho anh được tiểu manh mang đến đưa cho lưu thanh tùng để cất.

các món ăn thơm ngon đưọc bày biện lên bàn, bữa cơm tối giản dị nhưng ấm cúng, ba người cùng nhau thưởng thức những món ăn quen thuộc, trò chuyện rôm rả về những chuyện xảy ra trong ngày. cao thiên lượng kể về đời sống thường ngày của mình, cao tiểu manh hào hứng kể về buổi học trên lớp, còn lưu thanh tùng nhìn hai bố con rồi lẳng lặng giả vờ đang ăn.

cao thiên lượng nói sẽ chịu trách nhiệm với hai ba con, tiểu manh manh thì vui vẻ vì được đi chơi, ăn ngon mặc đẹp, mặc dù lưu thanh tùng chửi một tiếng rồi nói không cần thế nào vẫn bị cao thiên lượng khăng khăng phải làm thế.

"tao nói là không cần.' lưu thanh tùng cáu gắt, đưa ánh mắt chẳng hề thân thiện về phía cao thiên lượng.

"nhưng con gái phải ở trường vào tối muộn, để em đến đó đưa nó đi chơi, ăn uống cũng được mà." cao thiên lượng đề xuất, nhìn qua tiểu manh manh đang nhìn anh với ánh mắt mong chờ.

"ba ơi, đi mà, bố lớn không làm gì con đâu ba đừng lo. con hứa sẽ ngoan màaaa." tiểu manh dùng dáng vẻ dễ thương của mình nũng nịu với ba nhỏ, con ôm tay, lắc tay ba, vòi vĩnh đủ kiểu. miệng xinh lưu thanh tùng lại chửi thề một câu rồi cũng mềm lòng mà đồng ý.

với khung cảnh gia đình ba ngưòi ăn cơm cười nói nô đùa cùng nhau, không gian chật chội bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. cao tiểu manh chưa bao giờ cười nhiều như hôm nay, con ước khoảnh khắc này sẽ mãi mãi dừng lại. con sẽ tua đi tua lại chỉ để nhìn thấy gia đình mình đoàn tụ cùng nhau. manh manh lén nhìn hai người, bố và ba à, hai người có thể làm lành được không?

8.

thế là ngày nào cũng vậy, cao thiên lượng đều đặn đưa đón con gái không sót ngày nào, trước khi đưa con gái về nhà với ba, cả hai bố con cùng dạo chơi quanh thành phố, ăn những món trước đây bản thân chưa dám mơ đến, cả hai có gì đẹp có gì ngon cũng đều lấy một phần về cho lưu thanh tùng. tiếc là cậu chưa bao giờ thấy anh ăn hay đụng vào đám đồ đấy.

những món cậu mua toàn những món anh thích, thay vì yêu thích như xưa, anh chỉ cảm thấy buồn nôn đến tột độ.

lưu thanh tùng trầm tư rất lâu khi nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, có cao thiên lượng thì con gái anh được ăn những đồ ngon, có những món đồ chơi mà cô bé ước ao, ngày nào cũng được ăn ngon mặc đẹp lại cười rất xinh. có lẽ có cao thiên lượng lo cho con gái, anh cũng đỡ khổ bao nhiêu, cũng chẳng còn nhiều gánh nặng đè lên vai.

chắc chắn, nếu cậu dám làm gì đến con gái, anh nhất định không tha cho cậu.

cao thiên lượng cũng hay ở lại ăn tối rồi bày con học, đến giờ anh sẽ dỗ tiểu manh manh ngủ, xong việc còn một mình cậu ngồi ngoài sofa đợi anh. lưu thanh tùng bước ra, thấy cao thiên lượng ở đây liền giục đuổi cậu về, không muốn cậu ở đây quá lâu, tránh ảnh hưởng đến thời gian của cậu.

"em có thể dành thời gian cho anh và con, lưu thanh tùng, ngồi xuống đây, ta cần nói chuyện."

"con mẹ mày, mày đi về, kiếm chỗ nào mà chết đi, không phải tao đã nói đừng có xuất hiện trước mặt tao ư, sao mày cứ phải đến đây làm gì? ngày xưa mày bỏ tao chưa đủ sao? giờ lại đến đây làm khổ tao nữa? cút đi, tao không cần mày lo."

lưu thanh tùng không kiêng nể gì chửi thẳng mặt cậu, anh bực dọc ngồi xuống ghế, cố ngồi cách xa cao thiên lượng nhất có thể nhưng vẫn bị cao thiên lượng kéo vào lại tra hỏi. nén đau thương vào lòng, cậu dằng co với lưu thanh tùng một lúc, anh bị tính cách của cao thiên lượng áp đảo, cuối cùng không chịu được uất ức mà bật khóc. tiếng khóc nghẹn ngào xé tan màn đêm tĩnh lặng, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má xanh xao.

anh chê trách, anh chửi rủa, nói hết bực tức của mình cho cao thiên lượng nghe.

cậu đã hứa hẹn những gì? tình yêu vĩnh cửu? cuộc sống hạnh phúc? tất cả giờ chỉ là những lời dối trá tan biến như bọt xà phòng. cậu đã rời đi, bỏ lại anh với một nhóc con trong bụng chưa thành hình, gánh nặng cơm áo gạo tiền, với tương lai mịt mù phía trước, một hố đen không đáy.

cao thiên lượng im lặng, cậu không biết nên giải thích như nào, cậu đang cố nghĩ tới nhiều điều để biện minh, rằng cậu bị ép hay vì gia đình cậu không chấp nhận anh. nhưng tất cả lý do đều không có điều nào thuyết phục, chúng cũng có thể lỡ làm tổn thương anh lúc nào chẳng hay.

"xin nghe em giải thích! lúc đấy em bị ép, em bị phụ huynh ép ra nước ngoài vì họ muốn em tiếp quản công ty của gia đình."

cao thiên lượng tìm một cái cớ, muốn xoa dịu cơn đau âm ỉ trong tim anh, vết thương tưởng chừng đã ngừng rỉ máu nay lại vì một câu nói mà mắt đầu rỉ ra. chỉ vì một lý do như này mà cậu nguyện bỏ cả con mình, giẫm nát trái tim anh trao cho cậu, bỏ đi tương lai gia đình nhỏ mà đi ư?

mà sao lại đi tránh cậu nhỉ, anh cũng là người đáng trách vì đã không nói cho cao thiên lượng biết mình có em bé cơ mà?

cao thiên lượng không biết tâm tư của anh, bản thân cũng biết mình không để ý đến anh, cậu dành cả đêm hết bị anh đánh lại chửi để km lặng chịu trận, cố an ủi trấn an anh. tại cao thiên lượng mà lưu thanh tùng mới khổ như thế. nếu cao thiên lượng không về nước thì cậu có được gặp con, có được thấy lưu thanh tùng khổ sở như vậy không?

trong lòng cậu hạ quyết tâm, cao thiên lượng đây phải làm lại từ đầu.

9.

lúc sinh nhật tuổi 18 của cao thiên lượng, anh và cậu đã đi quá giới hạn, không chỉ tối đêm đó mà rất nhiều ngày sau cả hai đã vượt quá giới hạn. trước đấy một tháng, lưu thanh tùng cảm thấy trong người mệt mỏi, nôn mửa kèm chán ăn, cứ ngửi thấy mấy đồ dầu mỡ anh lại khó chịu nôn thốc nôn tháo. mang theo nghi hoặc đến bệnh viện, sau khi khám tổng quát, đúng như lưu thanh tùng nghĩ, bản thân anh đã mang thai rồi.

cầm giấy báo khám thai trên tay, lưu thanh tùng vừa vui mừng, vừa lo lắng liệu cao thiên lượng sẽ phản ứng như nào, có đau buồn, có vui vẻ hay thất vọng đây? cao thiên lượng có chấp nhận đứa con hay lại kêu anh bỏ đứa bé vì tương lai của hai đứa? tạm thời anh chưa kiếm được lý do để nói cho em biết.

bàn tay anh khẽ đặt lên bụng - một thiên thần đã được trao đến cho mình. lưu thanh tùng biết tin này được vài tuần nhưng vẫn giữ kín với cậu. mỗi lần nhìn cậu, trong lòng anh lại dâng trào một cảm giác vừa hạnh phúc, vừa lo sợ.

tối hôm ấy, trong lúc cả hai đang dùng bữa tối, lưu thanh tùng vờ như vô tình hỏi: "nếu... nếu mình có con, mày nghĩ sao?"

"đẻ được, em nuôi, em thích trẻ con mà. đứa con mang khuôn mặt của em và tính cách của anh sẽ như thế nào nhỉ?" cao thiên lượng hớn hở nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.

"mẹ, khùng à, ăn nhanh đi, đang là sinh viên lấy tiền đâu ra mà nuôi." lưu thanh tùng mắng cậu một câu rồi đút cho cậu ăn. tảng đá đè nặng trong lòng cuối cũng cũng được ném xuống.

cuối cùng, sau những đêm dài mất ngủ, anh quyết định phải đối diện với sự thật. run rẩy, thú nhận tất cả, kể cho cậu nghe về niềm hạnh phúc mong manh và nỗi sợ hãi tột cùng đang giằng xé lòng anh.

lưu thanh tùng bắt đầu lên kế hoạch, tỉ mỉ đến từng chi tiết. anh đã bao lần hình dung ra khuôn mặt bất ngờ, rồi vui mừng của cậu khi biết tin. muốn cậu hạnh phúc, muốn cùng cậu chăm sóc đứa con của cả hai.

nhưng cuộc đời luôn có những ngã rẽ bất ngờ.

chưa kịp báo tin vui, tin buồn đã đến.

cao thiên lượng chia tay anh, không lý do, không níu kéo rồi biến mất tăm. câu nói của cậu như một tiếng sét giáng xuống, phá tan mọi kế hoạch, mọi hy vọng mà anh đã dày công vun đắp. anh chết lặng, không nói nên lời, tất cả những điều ấy khiến lưu thanh tùng gần như vỡ vụn.

nỗi đau chia tay vẫn còn âm ỉ, như vết thương sâu hoắm không tài nào lành lại. anh, từ một sinh viên tràn đầy hoài bão, giờ đây chật vật giữa dòng đời, một mình gánh vác tương lai của chính bản thân mình và đứa con trong bụng. lưu thanh tùng lạc lối, anh ước mọi thứ bây giờ chỉ như một giấc ngủ trưa thoáng qua.

có những khoảnh khắc tuyệt vọng đến cùng cực, anh chỉ muốn buông xuôi tất cả. bóng tối bủa vây, nuốt chửng mọi hy vọng. ý nghĩ về cái chết, về sự giải thoát lướt qua tâm trí như một cơn gió độc. nhưng rồi ánh mắt thơ ngây của con lại hiện lên, kéo anh trở về với thực tại. Con bé cần anh, cần một tương lai sáng sủa, cần một cuộc sống tốt hơn.

đau khổ có, buồn bã có, nhưng vì tương lai, vì lý trí không muốn bỏ cuộc nên anh vẫn tiếp tục sống. quyết định bảo lưu việc học không hề dễ dàng, nhưng hoàn cảnh ép buộc, anh nén sự tủi thân và cả những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm lại. lưu thanh tùng đi làm thêm để dành dụm từng đồng bạc, chạy đôn chạy đáo để làm việc.

thật may, anh còn những người bạn tốt luôn bên cạnh, điều ấy cũng khiến anh cảm thấy đỡ đi phần nào. cao tiểu manh cũng rất ngoan khi được các chú chăm sóc. sự lưu luyến của anh về cao thiên lượng đã không còn, giờ đây, gặp cũng đưọc, không gặp cũng chẳng sao.

mười năm, đối với anh tuy rất dài nhưng cũng chỉ là một cơn mưa ngang qua.

mưa đi để lại bầu trời hửng nắng.

gia đình nhỏ chỉ có hai bố con sống với nhau vui vẻ là đủ hạnh phúc rồi.

ít nhất lưu thanh tùng nghĩ mình vĩnh viễn không bao giờ gặp lại cao thiên lượng, cho đến hôm đó.

10.

mỗi lần đi chơi, cao tiểu manh nghệ dường như hiểu được người trước mặt mình là bố lớn, con bám bố lớn nhiều đến mức sợ chỉ cần thả tay ra thôi là bố sẽ đi mất. nhóc con ngây ngô thủ thỉ với người lớn rằng con sẽ giúp bố làm lành với ba nhỏ, rồi cả hai sẽ về chung lại một nhà, con cũng sẽ có đủ cả cha và mẹ.

"con thấy cả hai bố yêu nhau thế mà chẳng ai chịu nhường ai cả."

câu nói này làm cho cao thiên lượng sững sờ. cậu biết giữ khoảng cách với anh vì lưu thanh tùng vẫn còn ghét cậu lắm, vẫn còn tránh xa cậu, không muốn cậu lại gần mình. những năm không ở bên anh, cậu tò mò không biết anh đã xoay sở như thế nào, cao thiên lượng đem sự tò mò này đi hỏi con.

con biết, bố vẫn luôn tự trách mình, con cũng mau miệng kể lại những tháng ngày cực khổ chạy tới chạy lui kiếm tiền của bố. vì cao tiểu manh mà lưu thanh tùng bất chấp sức khỏe, làm việc tối mặt tối mũi, còn bị người ta quỵt lương. may mà nhờ mấy chú như dụ văn ba cùng kim thái tướng giúp ba nhỏ một phần nào bớt đi gánh nặng.

"con vẫn nhớ như in những ngày mưa bão, nước ngập đến đầu gối. một mình ba lội nước, cố làm thêm để kiếm tiền, rồi lại tất bật chăm sóc con. ba nhỏ chưa bao giờ than vãn, chưa bao giờ oán trách số phận. ba luôn nở nụ cười, động viên, khích lệ con cố gắng."

tiểu manh dừng lại, nuốt nước mắt vào trong, ba nhỏ mạnh mẽ là vậy nhưng mỗi đêm ba nhỏ còn hay khóc vì nhớ bố lớn, mắng chửi cũng có nhưng chắc chắn ba không bao giờ kể xấu bố trước mặt con. bố trong mắt ba luôn là cậu trai tinh tế, dịu dàng hiền lành khiến ba nhỏ mềm lòng. tất cả những thứ bố làm cho ba đều được ba đem ra kể ru con ngủ.

bố im lặng, con cũng để ba chìm vào những suy tư riêng. tiểu manh tin những lời mình vừa nói sẽ giúp bố hiểu về những ngày tháng cực khổ của của ba, con mong bố trân trọng ba hơn bao giờ hết. cao thiên lượng nghe xong cũng ậm ừ, gương mặt lại đen như cái đít nồi.

ngày nào cậu cũng đến nhà trọ cũ kĩ này đã thành quen, mỗi khi đến cũng chẳng bài xích gì về nơi đây. sau khi vào phòng, không gian chật hẹp càng trở nên rõ rệt. mùi ẩm mốc thoang thoảng, hòa lẫn với mùi dầu gió quen thuộc. cao thiên lượng lặng lẽ quan sát, ở đây lâu sức khỏe cũng không ổn, nhất là trẻ con mới lớn dễ bị ủ mầm bệnh.

cậu đề xuất với anh rằng hãy chuyển đến nhà cậu ở. lưu thanh tùng vẫn như thường từ chối cậu, anh không muốn làm phiền đến cậu. cao thiên lượng nhíu mày, không chịu thua kém liền cố giải thích cho anh hiểu, anh còn từ chối lần nữa liền bị cậu cắt ngang, liệt kê từng nguy hiểm tiềm ẩn ở đây. tiểu manh hiểu ý mà phối hợp đồng ý với bố.

một cái miệng không nói lại một trăm cái miệng, lưu thanh tùng vì con gái mà mềm lòng. đúng thật anh không đủ khả năng thuê được chỗ ở tốt hơn cho manh manh, để con phải ở nơi đáng sợ đầy mùi ẩm mốc và không gian chật chội không tốt cho sự phát triển của con. lần đầu tiên, không cần quá lâu, anh đã gật đầu đồng ý với yêu cầu của cao thiên lượng.

vài ngày sau, nhóc con thấy bố lớn đem người qua vận chuyển đồ đạc đi đâu đó, cao tiểu manh ôm tay ba nhỏ, từ nay hai bố con mình không còn phải chật vật, vật lộn với cuộc sống nữa. con háo hức chuyển đến ngôi nhà mới, cao tiểu manh phụ hai ba dọn dẹp đồ, lưu thanh tùng có vẻ chưa quen sự thay đổi, biểu cảm vẫn rụt rè ậm ừ. nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn cao tiểu manh có một cuộc sống tốt hơn.

cả nhà cùng nhau dọn đồ vào, đôi mắt to tròn của con khẽ ngước nhìn ngôi nhà hai tầng: kiến trúc đơn giản nhưng khang trang hơn nhiều so với căn phòng trọ cũ kỹ mà hai ba con từng ở. bên trong, mọi thứ từ nội thất đến trang trí đều đơn giản không cầu kì, từ bộ sofa da đến chiếc bàn ăn gỗ bóng loáng đều gọn gàng ngăn nắp.

lưu thanh tùng lặng lẽ nhờ người khuân vác sắp xếp đồ đạc, cố gắng tạo ra một bầu không khí bình thường. tiểu manh đứng nép bên cạnh bố, ở ngôi nhà mới, một cuộc sống mới đang đón chờ hai ba con. cao thiên lượng nhạy bén, không làm gì quá lố, chỉ khi lưu thanh tùng gật đầu mới dám làm.

cao thiên lượng dẫn con gái đi xem nhà, vừa đi cậu vừa giới thiệu căn nhà rộng lớn của mình vừa tự hào khi chưa đầy ba mươi tuổi đã có nhà cao cửa rộng. con nghe bố nói liền cảm thấy ngưỡng mộ, muốn trở thành người tài giỏi giống bố để có thể lo cho ba.

"con gái lớn rồi, biết lo cho cả ba đấy, lo cả bố lớn nữa." lưu thanh tùng trêu ghẹo làm con bé phồng má khăng khăng đòi nuôi cả hai ngưòi. tiếng cười bỗng chốc vang lên, cả 3 người đều nhìn nhau tủm tỉm.

bữa ăn đầu tiên ở căn nhà mới, lưu thanh tùng nấu món manh manh thích nhất. kì lạ thay, món manh manh thích cũng có vài món trùng với sở thích của cao thiên lượng. cả ba người ngồi quây quần cùng nhau dùng bữa tối, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau làm bài.

từ ngày hôm đó, cao thiên lượng ở nhà làm người bố tần tảo, ở công ty là chủ tịch cao, vừa vỗ về mèo nhỏ khó tính, còn chăm sóc mèo con, cậu thầm nghĩ, bản thân đã trở thành người đàn ông của gia đình. cậu lo cho manh manh từ sáng đến tối, ngoài ra cậu còn cố hàn gắn tình cảm đã vụn nát giữa cậu và lưu thanh tùng.

anh biết, biết cậu muốn dùng tình cảm chân thành để hàn gắn lại. bước đầu tiên, cậu đối xử tốt với tiểu manh. không khó để anh nhận ra những gì cậu muốn là xây dựng lại gia đình này. nhìn cách cậu nói chuyện, chơi đùa nhẹ nhàng với tiểu manh, còn chăm sóc tận tình, chân thành như vậy chắc chắn là thật lòng. còn cậu, tuy cũng đối xử dịu dàng với anh nhưng tình cảm của hai người chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại được như ban đầu.

dù có cố gắng như thế nào thì anh cũng đã yêu cậu xong rồi.

nhìn bóng dáng hai cha con in dài trên sofa phòng khách, nụ cười rạng rỡ của con gái nhỏ khi đùa nghịch bên cạnh bố khiến tim anh thắt lại một nhịp. ánh mắt anh không rời khỏi hai người, dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói. khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ chợt lóe lên, anh nhìn thấy sự an toàn, hạnh phúc ở con trong vòng tay của bố, thấy được cao thiên lượng có thể lo chu toàn cho tiểu manh manh.

tối đó, cao tiểu manh nằm với lưu thanh tùng thủ thỉ với ba nhỏ rằng.

"nếu, nếu ba nhỏ còn yêu bố lớn, ba nhỏ có thể cho bố lớn một cơ hội được không ạ? ba nhỏ không cần phải vất vả, bố lớn có thể lo cho con và cả ba, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc." tiểu manh ngây thơ, nhìn về phía lưu thanh tùng mong một lời hồi âm.

"con thích bố lớn đúng không, có thích ở với bố lớn không?" lưu thanh tùng giọng nhẹ nhàng, đưa tay lên xoa đầu con.

"con có, bố lớn vừa giàu vừa lo được cho hai ba con mình."

cao tiểu manh ngây ngô, cười toe toét khi nhắc đến bố lớn, lưu thanh tùng cười cho có rồi bảo con mau đi ngủ kẻo trễ.

"con thích bố lớn là được rồi. sau này phải ngoan, nghe lời bố lớn đó nghe chưa, không được quậy phá, kén ăn, bố nói phải nghe lời."

đó là những lời cuối cùng con có thể nghe từ lưu thanh tùng, ba dặn dò rất kĩ từng chút một, còn nhét vào tay con một cuốn sổ tích kiệm dày cộp gì đó. sau đêm hôm đấy lưu thanh tùng bỏ tiểu manh manh lại cho cao thiên lượng, ba nhỏ lén lút đi đâu đó mà chẳng bao giờ có thể quay về.

con nắm tay bố lớn trong tang lễ của ba nhỏ, con tự hỏi sao chỉ có mỗi ảnh của ba nhỏ nằm ở đấy, ba nhỏ đâu rồi sao không ra với hai bố con mình. cao thiên lượng xoa đầu con bảo ba nhỏ vất vả mấy năm rồi, tới lúc nghỉ ngơi thôi.

lúc đấy con còn quá nhỏ để hiểu, giờ bố lớn lại giống ba nhỏ rồi, lại lén khóc vì nhớ người thương.

end-

tiancrisp| cao tiểu manh

warning: ooc, lowercase

p/s ૮꒰ ˶• ༝ •˶꒱ა :

mình biết cái end có phần hơi ..., mình cũng chưa khai thác được hết về tâm lý của lưu thanh tùng nên sẽ có một cái lỗ nằm to đùng ở đó. thật ra nếu để ý lưu thanh tùng từ đầu đến giờ luôn tránh né cao thiên lượng, hay nhìn xa xăm, suy nghĩ rất kĩ và tất cả cảm xúc về ban đêm có phần thái quá và từng có ý định buông xuôi. nếu nói đơn giản hơn thì lưu thanh tùng bị trầm cảm trong thời gian dài, nhưng vì tiểu manh quá nhỏ và không muốn bỏ đi đứa con này nên cố gồng gánh.

kiểu nửa sống nửa buông xuôi rồi, lưu thanh tùng cũng lao đầu vào làm việc để kiếm tiền sau khi mình đi con sẽ dùng số tiền đấy để sống tốt đến năm 18 tuổi. cơ mà ai ngờ cao thiên lượng về, lưu thanh tùng quan sát thấy cậu đối xử với con bé tốt nên quyết định giao cho cao thiên lượng và bỏ đi trước 2 bố con.

cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng mình, và cũng cảm ơn bạn beta(er) đã beta os nhỏ xinh này. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro