[1]

Trường trung học Mapo nằm giữa lòng thành phố, với khuôn viên rộng lớn cùng những tòa nhà cao tầng. Được xây dựng từ nhiều năm trước, trường vẫn giữ được vẻ cổ kính nhưng không thiếu sự hiện đại, với những lớp học được trang bị đầy đủ thiết bị học tập. Lối vào trường được điểm xuyết bởi những cây xanh tươi tốt, hàng cây xanh mướt tạo ra một bầu không khí thanh bình, tươi mát vào mỗi sáng.

Khi bước vào cổng trường, người ta không thể không cảm nhận được sự nhộn nhịp, hối hả của những học sinh đang vội vàng chuẩn bị cho một ngày học mới. Mặc dù chỉ mới là sáng sớm, nhưng không khí quanh sân trường đã đầy ắp tiếng cười đùa của các học sinh. Một số bạn tụ tập thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện sôi nổi. Những chiếc cặp sách được khoác hờ qua vai, tay cầm những ly cà phê hay nước trái cây, hầu như tất cả đều cười nói, như thể thời gian không còn quan trọng nữa.

Sân trường rộng lớn, được bao quanh bởi những dãy lớp học cao tầng, trong đó có những lớp học đang mở cửa đón chào các học sinh vào. Lớp học chính nằm trên tầng hai của các tòa nhà, những cửa sổ lớn nhìn ra ngoài cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập không gian học tập.

Phía xa, góc sân trường là khu vực của các câu lạc bộ, nơi sinh hoạt ngoại khóa diễn ra sôi nổi. Mùi cỏ ướt hòa quyện với không khí se lạnh của sáng mùa thu. Không gian xung quanh trường dường như thấm đẫm sự học hỏi và trưởng thành, nơi mà những ước mơ và hoài bão của các học sinh đang dần được hình thành.

Với tất cả những cảnh vật đó, trường trung học Mapo như một bức tranh hoàn hảo, là nơi các học sinh dành phần lớn thời gian của mình, là nơi họ kết nối, học hỏi và đối mặt với những thử thách trong cuộc sống học đường. Đối với Điền Dã, ngôi trường này không chỉ là một bước ngoặt mới trong cuộc đời mà còn là một thử thách lớn, khi cậu phải làm quen với một môi trường hoàn toàn khác biệt.

Đây là ngày đầu tiên cậu bước vào ngôi trường trung học Mapo, và cậu không thể nào thoát khỏi cảm giác lo âu đó. Cậu đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ phải đối mặt với một môi trường mới, những con người mới, nhưng nỗi lo lắng vẫn như một bóng mờ dõi theo từng bước chân.

Cậu đứng ở cửa lớp học, chậm rãi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Trái tim đập nhanh, đôi tay nắm chặt nhau đến mức cảm thấy có chút run rẩy. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Điền Dã biết rằng cậu không thể dễ dàng vượt qua được cảm giác này.

Giáo viên chủ nhiệm bước lại gần, nở một nụ cười thân thiện. "Điền Dã, em vào lớp đi," cô nói với giọng điềm đạm nhưng cũng rất dịu dàng, như muốn trấn an cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn.

Cậu cảm thấy mình như một người xa lạ, đứng giữa đám đông nhưng lại không thể hòa mình vào đó. Cảm giác này thật khó chịu.

Giáo viên chủ nhiệm lên bục giảng và quay lại nhìn Điền Dã. "Các em, trật tự một chút. Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển đến. Em hãy tự giới thiệu bản thân nhé."

Điền Dã đứng lên, cố gắng để không run rẩy. Cậu đưa tay vén tóc, ánh mắt nhanh chóng lướt qua các bạn trong lớp. Cậu nhìn quanh, những ánh mắt tò mò của các bạn học sinh khiến cậu bối rối. Nhưng rồi, cậu hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ bình tĩnh. "Mình... là Điền Dã. Mới chuyển đến từ Trung Quốc, hy vọng sẽ được làm quen với mọi người." Giọng cậu có phần khàn khàn, nhưng cậu đã cố gắng để không để lộ sự run rẩy.

Khi cậu nói xong, một vài người trong lớp lên tiếng chào hỏi cậu. Những ánh mắt tò mò dần trở nên dịu dàng hơn, nhưng Điền Dã vẫn cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Cảm giác này vẫnthật khó chịu. Tuy nhiên, cậu không thể phủ nhận rằng sự im lặng trong lớp đã giảm đi một chút, nhường chỗ cho một không khí dễ chịu hơn.

Giáo viên mỉm cười rồi chỉ vào chiếc bàn gần cửa sổ. "Hừm, hiện tại chỉ còn chỗ cạnh Wangho còn trống. Điền Dã, em sẽ ngồi cạnh bạn Han Wangho. Wangho, em giúp bạn ấy làm quen với lớp nhé."

Điền Dã quay lại, ánh mắt lướt qua lớp, và rồi dừng lại ở chiếc bàn mà giáo viên vừa chỉ. Ngồi ở đó là một cậu bạn với nụ cười rạng rơx tỏa nắng và khuôn mặt sáng bừng. Wangho nhìn có vẻ là một người rất dễ gần và có chút lém lĩnh, điều này khiến Điền Dã cảm thấy một chút an tâm.

Cậu bước chậm rãi đến bàn của Wangho, đặt cặp sách xuống và ngồi xuống ghế. Wangho nhìn cậu, ánh mắt tươi tắn. "Chào cậu! Mình là Han Wangho. Rất vui khi được làm bạn cùng bàn với cậu." Wangho vẫy tay một cách nhiệt tình, giọng nói lanh lảnh nhưng đầy sự ấm áp.

Điền Dã hơi ngạc nhiên trước sự thân thiện này, nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ lịch sự. "Chào... Wangho. Mình là Điền Dã." Cậu gật đầu, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng cũng cố gắng để thể hiện sự tôn trọng.

"Aish~ Đừng quá căng thẳng gò bó!" Wangho nói, mỉm cười đầy trìu mến, như thể muốn làm dịu bớt sự lo lắng của Điền Dã. Cậu cười nhẹ, đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

Tiết học bắt đầu, giáo viên bước vào lớp và mọi người lại nhanh chóng quay về với bài vở của mình. Tuy nhiên, không khí giữa Điền Dã và Wangho vẫn khá thoải mái. Wangho thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với cậu, hỏi về việc học ở Trung Quốc và những sở thích của Điền Dã. Cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi có một người bạn như Wangho bên cạnh, mặc dù vẫn còn đôi chút ngại ngùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro