[13]
Căn phòng của Điền Dã lúc này thật ấm áp, ánh đèn vàng tỏa ra một không gian dịu nhẹ khiến mọi thứ trở nên yên bình. Bàn học của cậu, vốn chỉ là nơi để bài vở, giờ đây lại một nơi đặc biệt hơn. Kim Hyukkyu ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn vào bài tập mà Điền Dã đang làm. Anh không ngừng giảng giải, dù cậu không thiếu lần cảm thấy lúng túng, bối rối khi nhận ra ánh mắt đầy quan tâm của Hyukkyu hướng về mình.
"Em có chắc là hiểu chưa?" Hyukkyu hỏi nhẹ nhàng, giọng trầm ổn của anh giống như một cơn sóng vỗ về, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự lo lắng nhỏ nhoi.
Điền Dã, đang cố gắng tập trung vào bài toán khó nhằn, bỗng cảm thấy sự ấm áp của đôi tay Hyukkyu đang đặt lên bàn tay mình. Lý trí cậu muốn gỡ ra, nhưng trái tim lại như bị buộc chặt lại bởi sự gần gũi quá đỗi tự nhiên ấy. Cậu nhìn vào mắt Hyukkyu một chút, rồi lại vội vàng quay đi, khuôn mặt đỏ bừng vì cảm giác ngượng ngùng, vừa như lạ lẫm lại vừa như rất quen thuộc.
"Anh... Anh đừng có nhìn em như vậy." Điền Dã lắp bắp, gương mặt không thể che giấu được sự căng thẳng.
Hyukkyu khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng cũng rất ấm áp. "Anh chỉ nhìn xem em có làm đúng không thôi mà."
Anh nới lỏng khoảng cách một chút, đưa bút vào tay Điền Dã, đồng thời chỉ lại cách cậu làm bài. "Thế này nhé, em thay giá trị vào đây... rồi tính theo cách này. Em thấy không, không khó lắm đâu."
Cứ như vậy, từng bước anh kiên nhẫn chỉ bảo cho cậu, nhưng Điền Dã lại không thể không chú ý đến cái cách mà Hyukkyu nhìn mình – đầy tình cảm và nhẹ nhàng, như thể một nụ hoa đang nở ra trong lòng. Những phút giây ấy, mặc dù đang học, nhưng cảm giác trong lòng cậu lại như ngập tràn thứ gì đó khác biệt, khó có thể gọi tên.
Khi bài toán cuối cùng được giải xong, Điền Dã thở phào nhẹ nhõm. Cậu bỏ bút xuống bàn, nhưng thay vì thoải mái như mọi khi, cảm giác trong lòng lại như có một sợi dây vô hình kéo lại, khiến cậu không nỡ dứt ra khỏi không gian này.
"Cuối cùng cũng xong! Cảm ơn anh đã kiên nhẫn với em." Điền Dã mỉm cười, nhưng cái cách anh nhìn Hyukkyu, ánh mắt lấp lánh đầy cảm kích, lại khiến trái tim anh bỗng nhiên lỡ nhịp.
Hyukkyu nhìn cậu, ánh mắt ấy không có chút gì lạnh lùng hay xa cách. Anh chỉ nhìn Điền Dã với một cái nhìn thật dịu dàng. "Em không cần cảm ơn anh. Anh làm vì em mà."
Điền Dã không hiểu sao lại cảm thấy cả người như muốn tan chảy trong ánh mắt ấy. Cậu không thể đối diện lâu với anh, đành cúi xuống nhìn những con chữ trên vở, nhưng tai lại đỏ ửng lên vì xấu hổ.
"Anh giảng bài thật kỳ lạ." Điền Dã thì thầm, cố gắng làm cho không khí bớt căng thẳng.
"Vì thế em mới dễ bị cám dỗ phải không?" Hyukkyu trêu, nhưng giọng anh lại ấm áp, ngọt ngào đến mức khiến Điền Dã không thể không bật cười.
Điền Dã cũng không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng tâm trí thì rối bời. Những buổi học bình thường này giờ đây đã trở thành một thứ gì đó đặc biệt. Cảm giác yêu thương cứ dần dần lớn lên mà không thể kiểm soát, như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, để lại trong lòng cậu một dư âm ấm áp.
Mỗi tối, khi nhìn thấy Hyukkyu đứng cạnh Điền Dã, bố mẹ cậu không còn ngạc nhiên nữa. Thậm chí họ còn cảm thấy điều này thật tự nhiên, như thể Hyukkyu là một phần trong gia đình vậy. Họ thấy anh chăm chú giảng bài cho Điền Dã, nhìn cậu ấy khẽ cười một chút, rồi lại lặng lẽ cất tiếng động viên khi thấy Điền Dã làm sai.
"Bố nó thấy không? Thằng bé đúng là có tương lai." Mẹ Điền Dã nhìn qua khe cửa, mỉm cười, giọng đầy tự hào.
"Bố cũng thấy thế, nhưng chỉ sợ cậu ấy đang quá lôi kéo con mình vào chuyện tình yêu mà thôi." Bố Điền Dã nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại đầy thấu hiểu. Ông biết, tình cảm của Hyukkyu và Điền Dã không chỉ đơn thuần là một tình bạn.
Điền Dã không biết rằng những ngày tháng ấy, bố mẹ cậu đã hiểu và để ý rất nhiều. Mặc dù họ không trực tiếp hỏi, nhưng ánh mắt họ dành cho Hyukkyu đã nói lên tất cả. Trong khi đó, Điền Dã và Hyukkyu chỉ đơn giản là tiếp tục những buổi tối bên nhau, dần dần không thể tách rời. Những buổi học, những buổi trò chuyện, những lúc chỉ có cả hai bên nhau, mọi thứ trở nên thật nhẹ nhàng và bình yên.
Chẳng mấy chốc, Điền Dã không còn cảm thấy căng thẳng mỗi khi nhìn Hyukkyu nữa. Cậu cũng không còn cảm thấy lạ lẫm khi có anh bên cạnh. Dường như tình cảm ấy đã ăn sâu vào trong thói quen của cậu, không thể tách rời.
Và lúc này, trong căn phòng nhỏ của Điền Dã, giữa những bài toán khó nhằn và những giờ học mệt mỏi, tình yêu nhẹ nhàng ấy đã được thắp sáng, trở thành ngọn lửa ấm áp trong trái tim hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro