[14]
Thời gian trôi qua, những thói quen nhỏ dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Điền Dã và Kim Hyukkyu. Chúng không còn chỉ là những hành động đơn giản nữa, mà là những khoảnh khắc thiêng liêng mà cả hai trân trọng, dù đôi khi là những điều tưởng chừng như vô nghĩa. Dù mỗi ngày trôi qua có thể bình lặng, nhưng trong mắt họ, đó là sự khởi đầu của một hạnh phúc giản dị nhưng vô cùng sâu sắc.
Mỗi buổi sáng, Kim Hyukkyu sẽ đến đón Điền Dã. Cái cảm giác ấy, anh nghĩ, có lẽ là điều tuyệt vời nhất trong ngày của mình. Mỗi khi đứng trước cổng nhà Điền Dã, nhìn thấy cậu với vẻ mặt ngơ ngác vì chưa tỉnh ngủ, trái tim anh như thắt lại một chút. Đó là lúc anh cảm nhận rõ nhất tình cảm mà mình dành cho Điền Dã. Những buổi sáng đó, không chỉ có ánh nắng dịu dàng mà còn có cả cái cảm giác hạnh phúc ngọt ngào khi được nhìn thấy người mình yêu.
Điền Dã, trái lại, đã dần trở nên quen thuộc với sự xuất hiện của Hyukkyu mỗi sáng. Mặc dù cậu vẫn thường xuyên bối rối mỗi khi bước ra khỏi nhà, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh, tất cả những lo âu đều tan biến. Hyukkyu không chỉ là người giúp đỡ cậu học bài, mà còn là người khiến mỗi ngày của cậu trở nên tươi sáng và vui vẻ hơn. Sự hiện diện của anh khiến Điền Dã cảm thấy cuộc sống không còn đơn độc nữa, mà đầy ắp yêu thương.
Điều đặc biệt là gia đình của cả hai cũng dần dần quen với sự xuất hiện của người kia. Những bữa cơm chung trở thành một phần thói quen của gia đình Điền Dã. Mẹ cậu hay kể những câu chuyện vui vẻ, bố cậu thì mỉm cười khi thấy Hyukkyu ngồi vào bàn ăn cùng họ. Cả gia đình đều cảm nhận được sự thân thuộc ấy, như thể Kim Hyukkyu không chỉ là bạn của Điền Dã mà đã trở thành một phần trong gia đình cậu.
Hyukkyu cũng dần cảm thấy điều tương tự khi đến nhà Điền Dã. Cả gia đình cậu đều mến anh, từ mẹ đến bố, họ luôn chào đón anh với một nụ cười ấm áp. Điều đó khiến anh cảm thấy mình không chỉ là người bạn của Điền Dã mà còn là một phần của nơi ấy. Những cuộc trò chuyện giữa anh và bố mẹ Điền Dã cũng trở nên gần gũi và tự nhiên hơn. Mỗi lần đến thăm, Hyukkyu không còn cảm giác như người lạ nữa. Anh cảm nhận được tình yêu thương, sự chân thành mà cả gia đình dành cho mình.
Cả hai gia đình đều có thể nhận thấy mối quan hệ giữa họ ngày càng thắm thiết, nhưng không ai lên tiếng trực tiếp hỏi về điều đó. Dù thế, trong ánh mắt của các bậc phụ huynh, họ đều đã đoán ra phần nào. Những buổi chiều, khi Điền Dã và Hyukkyu ngồi cùng nhau dưới ánh nắng, bố mẹ của cả hai đều nhìn nhau mỉm cười. Họ không cần nói ra điều gì, nhưng trái tim của họ đều nhận ra rằng, đây chính là một tình yêu đích thực, và họ vui mừng vì đã thấy con cái mình hạnh phúc.
Điền Dã cũng không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình. Khi Hyukkyu không có mặt, cậu cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó. Những buổi chiều khi Hyukkyu đưa cậu về nhà, cảm giác ấm áp như một lời hứa hẹn về một ngày mai tốt đẹp hơn. Và dù là trong những khoảnh khắc im lặng, khi hai người chỉ đơn giản đi bộ bên nhau, cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương mà anh dành cho mình.
Bất chợt, một hôm, khi họ đang đi trên con phố quen thuộc, một làn gió nhẹ thoảng qua, Điền Dã cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cảm giác này, cậu nhận ra, chính là tình yêu mà cậu đã dành cho Hyukkyu. Những lần anh đón đưa, những lần hai người chia sẻ những câu chuyện vu vơ, tất cả đã tạo nên một mối liên kết vô hình nhưng rất chặt chẽ. Điền Dã không cần phải nói ra, nhưng cậu biết rằng, trái tim mình đã sẵn sàng đón nhận tình cảm ấy, tình cảm mà Hyukkyu đã cho cậu.
Hyukkyu cũng vậy, anh cảm thấy hạnh phúc mỗi khi được ở bên Điền Dã. Cảm giác này không phải là một cơn sóng cuộn trào, mà là một dòng suối êm đềm chảy qua trái tim anh. Mỗi lần nhìn vào mắt Điền Dã, anh cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như thể anh đã tìm thấy điều gì đó thực sự quan trọng trong cuộc sống này.
Và như thế, cuộc sống của cả hai cứ trôi qua nhẹ nhàng, đầy ắp những khoảnh khắc hạnh phúc bình dị nhưng đầy ý nghĩa. Dù có thể không nói ra, nhưng trái tim của cả hai đều hiểu rằng, tình yêu không cần phải được thể hiện quá nhiều, chỉ cần có nhau, là đủ. Cả hai đã tìm thấy sự an yên trong vòng tay của đối phương, và biết rằng, cuộc sống sẽ mãi đẹp đẽ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro