[18]
Khi Kim Hyukkyu nhẹ nhàng đặt Điền Dã xuống giường, ánh đèn trong phòng vẫn mờ ảo, mọi thứ như dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Điền Dã, trong giấc ngủ say, vẫn giữ nguyên vẻ đáng yêu như thường ngày, nhưng lần này, có một chút khác biệt. Cậu ngủ không yên, khuôn mặt có chút nhăn nhó, đôi môi hồng hồng mím chặt lại như đang cảm thấy khó chịu. Cơn sốt không chỉ làm cơ thể cậu yếu đi mà còn khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cả người như ngập tràn một nỗi mệt mỏi, một cảm giác bất lực mà cậu không thể kìm nén.
Hyukkyu đứng bên giường, nhìn cậu ngủ, trái tim anh như bị siết chặt, không phải vì lo lắng quá mức, mà vì anh hiểu rõ rằng Điền Dã đang cần sự che chở, cần sự chăm sóc của anh. Anh muốn làm tất cả để cậu có thể khỏe lại, để cậu không phải đau đớn hay cảm thấy cô đơn trong những lúc này.
Anh khẽ ngồi xuống bên giường, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán Điền Dã, cảm nhận được hơi ấm phát ra từ đó. Cậu có chút nóng, nhưng không đến nỗi quá nghiêm trọng. Hyukkyu cúi đầu, khẽ vén lại mớ tóc rối rối trên trán cậu, và nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh không nói gì, chỉ đơn giản là ngồi cạnh cậu, cảm nhận nhịp thở đều đặn của cậu, để lòng mình bình yên lại.
Khi cậu bắt đầu động đậy, mi mắt khẽ rung rinh, Hyukkyu nhẹ nhàng gọi tên cậu. "Điền Dã..." Giọng anh ấm áp, ngọt ngào, không muốn làm cậu tỉnh dậy vội, chỉ là muốn cậu biết rằng anh luôn ở đây, luôn bên cạnh. Điền Dã cựa mình, cậu mở mắt từ từ, đôi mắt ngái ngủ vẫn mờ đi vì cơn sốt. Môi cậu hé ra, cố gắng mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại mím lại vì cơn khó chịu.
"Em thấy thế nào?" Hyukkyu hỏi, giọng anh dịu dàng như những lời vỗ về, như một cách nói với cậu rằng không cần phải lo lắng gì cả, anh sẽ ở đây, sẽ giúp cậu vượt qua mọi thứ.
Điền Dã lắc đầu nhẹ, cố gắng xua đi cảm giác đau đầu, nhưng rồi lại dựa vào vai anh như một thói quen. Cậu khẽ rên một tiếng, như một đứa trẻ đang cần sự che chở, và cảm giác đó khiến trái tim Hyukkyu càng thêm dịu dàng. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn có chút nghịch ngợm, như thể không thể ngừng làm nũng, không thể ngừng dựa vào anh. "Haiz...Làm sao để bé nhanh khỏi bệnh đây?" Câu hỏi nhỏ ấy khiến Hyukkyu chỉ muốn vỗ về cậu nhiều hơn nữa.
"Anh sẽ chăm sóc em, không sao đâu, em chỉ cần ngủ một chút nữa thôi." Hyukkyu nhẹ nhàng vén lại chăn cho cậu, lấy tay chỉnh lại tóc cho cậu, rồi khẽ mỉm cười, như thể mọi lo lắng đều không còn quan trọng nữa. "Nghỉ ngơi đi nhé, em sẽ khoẻ lại sớm thôi, thỏ con."
Điền Dã nhíu mày, cậu cảm thấy cơ thể yếu ớt, không thể cưỡng lại được cái cảm giác muốn nằm im trong lòng anh. Cậu không nói gì, chỉ khẽ kéo tay Hyukkyu lại, làm như một đứa trẻ không chịu rời tay khỏi người mình yêu. "Anh ở đây với em, đừng đi đâu cả." Cậu thì thầm, và giọng nói ấy khiến trái tim Hyukkyu như muốn tan ra.
"Anh ở đây, không chạy mất đâu" Hyukkyu đáp lại, đôi mắt anh dịu dàng nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, như thể muốn xoa dịu mọi đau đớn đang dâng lên trong cơ thể cậu. Anh biết, đây là những lúc cậu cần anh nhất. Anh không thể bỏ rơi cậu, không thể làm ngơ trước sự yếu ớt này.
Khi Điền Dã dần dần khép mắt lại, anh vẫn ngồi đó, không muốn rời đi dù chỉ một bước. Cậu thở đều, nhưng vẫn hơi co rúm lại, như thể cảm giác khó chịu vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hyukkyu ngồi xuống bên giường, vẫn cứ nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, chờ đợi cho cậu ngủ yên. Mỗi cái vuốt nhẹ, mỗi cử chỉ yêu thương đều khiến trái tim cậu thêm phần an lòng, và trái tim anh thì cứ thế đập mạnh mẽ vì yêu thương.
Một lúc sau, khi cậu ngủ say, Hyukkyu mới nhẹ nhàng đứng dậy, quyết định sẽ ra ngoài chuẩn bị cháo cho cậu. Nhưng trước khi đi, anh khẽ hôn lên trán cậu lần nữa. "Đợi anh một chút nhé, anh đi nấu cháo cho bé." Giọng anh trầm ấm, như thể cậu là tất cả những gì anh cần phải chăm sóc trong đời này.
Kim Hyukkyu đứng trong bếp, chăm chú nhìn nồi cháo đang sôi nhẹ, từng làn hơi bốc lên khiến không gian càng thêm ấm cúng. Anh cảm thấy một chút lúng túng vì bản thân không phải là một người nấu nướng giỏi, nhưng vì Điền Dã, anh không muốn thất bại. Cậu luôn là người mà anh muốn làm mọi thứ để chăm sóc và bảo vệ, ngay cả những việc nhỏ nhất như thế này. Mặc dù chỉ là một nồi cháo đơn giản, nhưng trong mắt Hyukkyu, đó là tất cả tình cảm mà anh muốn gửi gắm, một chút dịu dàng mà anh muốn dành cho cậu trong lúc này.
Anh khuấy nhẹ tay trong nồi, mắt không rời khỏi bát cháo. Cảm giác lo lắng cứ quấn lấy tâm trí anh. Anh thầm nghĩ liệu món cháo này có vừa miệng cậu hay không, liệu nó có giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn không. Anh không muốn thấy Điền Dã đau đớn, không muốn nhìn thấy cậu buồn tủi vì cảm giác bệnh tật hành hạ. Đã lâu rồi, anh mới thấy mình làm một việc gì đó cho người khác với tình cảm sâu sắc như thế này. Nhưng tất cả những gì anh muốn là thấy cậu khỏe mạnh, hạnh phúc và an yên trong vòng tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro