[4]

Điền Dã sinh ra trong một gia đình đầm ấm, nơi mà cha mẹ luôn dạy bảo cậu cách trở thành một người trưởng thành và độc lập. Tuy nhiên, cuộc sống của cậu không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Mặc dù gia đình có đủ điều kiện và cậu cũng học hành giỏi giang, nhưng Điền Dã luôn cảm thấy mình thiếu đi một cái gì đó quan trọng – một cảm giác thuộc về nơi mình đang sống.

Trước khi chuyển đến trường trung học Mapo, Điền Dã đã sống ở Trung Quốc cùng gia đình. Cậu học tại một ngôi trường trung học ở Vân Nam. Đó là nơi cậu có những người bạn thân, nơi cậu cảm thấy mình không hề cô đơn, nhưng cũng là nơi cậu phải chịu đựng rất nhiều áp lực. Mọi người luôn kỳ vọng cậu trở thành một hình mẫu học sinh hoàn hảo – ngoan ngoãn, xuất sắc và không bao giờ làm điều gì khiến cha mẹ phải lo lắng.

Điền Dã đã sống trong cái bóng ấy suốt một thời gian dài, cho đến khi một sự kiện xảy ra làm đảo lộn tất cả.

Vào cuối năm học lớp 9, gia đình cậu đột ngột gặp phải một cuộc khủng hoảng tài chính. Cha cậu là một doanh nhân thành đạt, nhưng sau một vài quyết định sai lầm trong đầu tư, công ty của ông phải đối mặt với tình trạng phá sản. Gia đình Điền Dã buộc phải chuyển đến Hàn Quốc, để bắt đầu lại từ đầu. Đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu, và cũng là lý do cậu phải chuyển trường.

Điền Dã không chỉ mất đi bạn bè, nơi ở quen thuộc mà còn cảm thấy mình rơi vào tình trạng bất ổn. Cậu không thể nói với ai về cảm giác cô đơn và nỗi sợ hãi khi phải làm quen với một môi trường hoàn toàn mới. Mọi thứ thay đổi quá nhanh và cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho điều đó.

Kể từ khi chuyển đến Hàn Quốc, Điền Dã càng cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Cảm giác không thuộc về nơi đâu, không có nơi nào là nhà, tất cả mọi thứ đều là một mớ hỗn độn, những điều mới mẻ khiến cậu không kịp thích nghi. Cảm giác như một cơn bão đã cuốn cậu đi, và Điền Dã chỉ biết đứng yên, nhìn mọi thứ xung quanh mình biến mất.

Khi nghe tin phải chuyển đến Seoul và học tại trường trung học Mapo, Điền Dã không hề vui mừng. Dù đây là cơ hội mới, một trang sách mới trong cuộc đời, nhưng cậu không thể phủ nhận nỗi sợ hãi trong lòng. "Sao cứ phải thay đổi mọi thứ như vậy?", cậu tự hỏi. Mới hôm qua thôi, cậu còn đang cố gắng làm quen với lớp học, với bạn bè mới, và giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Điền Dã nhớ về những ngày đầu ở trường mới – một sự hoang mang lạ lẫm trong lòng. Cậu không thể ngừng cảm thấy như mình là kẻ ngoài cuộc, đứng ngoài cuộc sống của những người xung quanh. Mọi người ở đây nói cười với nhau, tạo ra những mối quan hệ dễ dàng, còn cậu thì không biết phải làm gì. Một phần của cậu muốn từ bỏ, muốn quay lại nơi cũ, nơi ít nhất cậu có thể cảm thấy an toàn. Nhưng rồi, cậu lại nghĩ về cha mẹ, nghĩ về sự thay đổi không thể tránh khỏi. Đây là một cơ hội, không phải một sự trừng phạt.

Điền Dã cảm nhận rõ ràng rằng, mình không thể cứ mãi sống trong cái bóng của quá khứ. Cậu không muốn sống trong sự cô đơn và ngại ngùng mãi. Hình ảnh của cha mẹ, sự kỳ vọng từ họ càng khiến cậu cảm thấy nghẹt thở. Mọi người luôn nhìn cậu bằng ánh mắt mong đợi, nhưng cậu lại không thể nào đáp ứng hết được tất cả. Trong khi ấy, cậu chỉ muốn tìm một nơi để là chính mình, một nơi không có những khuôn khổ chật hẹp, nơi cậu có thể thở, có thể tự do.

Mặc dù lo lắng, nhưng trong lòng Điền Dã cũng có một tia hy vọng. Trường trung học Mapo, mặc dù lớn và bề thế, nhưng không có nghĩa là cậu không thể tìm thấy một chỗ đứng cho mình. Cậu không biết sẽ đi như thế nào, nhưng cậu quyết tâm không để mình bị lạc mất nữa. Cậu sẽ cố gắng hết sức, tìm cho mình một con đường. Và rồi, một ngày, cậu hy vọng sẽ có thể tìm thấy một nhóm bạn, một người bạn thật sự để chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ của mình.

Khi được chuyển đến lớp mới, nơi có những bạn học sôi nổi và thân thiện, một phần của cậu cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một phần trong cậu vẫn lo sợ – liệu mình có thể hòa nhập? Liệu mình có đủ khả năng để đứng vững ở nơi này, trong một môi trường hoàn toàn khác biệt? Điền Dã đã cố gắng đẩy lùi những lo lắng ấy, tự nhủ với bản thân rằng, ít nhất mình cũng có thể thử một lần.

Cậu nhìn về phía lớp học, cố gắng giữ sự bình tĩnh. Không phải lúc nào mọi thứ cũng dễ dàng, nhưng ít nhất, Điền Dã hy vọng mình sẽ tìm thấy một sự kết nối, một sự an toàn ở nơi này. Cậu đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiến bước về phía trước và đối diện với những gì sắp đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro