[6]


Sau sự việc hôm đó, Điền Dã và Kim Hyukkyu bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Dù chỉ là những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên tại trường, nhưng mỗi lần như vậy, trái tim của Điền Dã lại cảm thấy rộn ràng. Cậu có thể thấy mình dần dần cởi mở hơn, những lo lắng về việc không thể hòa nhập dường như dần tan biến, thay vào đó là những niềm vui mới mẻ mỗi khi nhìn thấy Kim Hyukkyu.

Mỗi ngày sau giờ học, Điền Dã lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy Kim Hyukkyu. Dù chỉ là những cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, cảm giác lạ lẫm và khó tả trong lòng cậu lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. Hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, với ánh mắt thờ ơ và vẻ ngoài ít nói, nhưng lần này, Điền Dã cảm thấy rằng hắn đang chú ý đến mình nhiều hơn. Mỗi ánh nhìn, mỗi câu nói dù chỉ là thoáng qua cũng đủ để cậu nhận ra sự khác biệt.

Điền Dã chưa bao giờ cảm thấy mình quan trọng như vậy trước đây. Cậu nhớ lại những ngày đầu khi mới đến trường Mapo, sự cô đơn và sợ hãi khi phải bước vào một môi trường mới. Nhưng mọi thứ đã dần thay đổi kể từ khi cậu gặp Kim Hyukkyu. Cậu không thể phủ nhận rằng những cuộc trò chuyện ngắn ngủi hay những lần vô tình chạm mặt nhau đã khiến cậu cảm thấy mình dần dần hòa nhập, cởi mở và vui vẻ hơn rất nhiều. Những nỗi lo lắng về việc không thể làm bạn, không thể tìm thấy nơi thuộc về mình dường như đã tan biến, thay vào đó là những niềm vui nhỏ nhoi trong những giây phút ngắn ngủi bên hắn.

Mỗi lần bước ra khỏi lớp và gặp Kim Hyukkyu, Điền Dã lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Hắn không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn cậu rồi gật đầu một cái, nhưng mỗi cử chỉ ấy lại khiến cậu cảm thấy cả một thế giới yên bình. Đôi khi, hắn còn đưa mắt về phía cậu khi Điền Dã đang trò chuyện với bạn bè, nhưng rồi lại quay đi, như thể chẳng có gì đặc biệt. Tuy nhiên, với Điền Dã, điều đó có ý nghĩa rất lớn. Cậu không thể lý giải tại sao, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt hắn như vậy, cậu lại cảm thấy mình không cô đơn nữa. Đó là một cảm giác ấm áp, như thể có ai đó đang dõi theo mình trong im lặng.

Và rồi, những lần gặp gỡ ấy dần dần trở thành một phần trong thói quen của Điền Dã. Cậu không còn cảm thấy ngượng ngùng khi đi ngang qua hắn nữa, mà thay vào đó, cậu chờ đợi những giây phút ấy. Cậu cố gắng làm mình vui vẻ hơn, sống động hơn, chỉ mong một lần nữa có thể nhìn thấy ánh mắt đó của Kim Hyukkyu.

Về phần Kim Hyukkyu, mặc dù hắn vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, nhưng mỗi khi thấy Điền Dã nở nụ cười hay khi cậu nói chuyện vui vẻ với các bạn, một cảm giác lạ kỳ lại len lỏi trong lòng hắn. Hắn cảm thấy không thể phủ nhận rằng cậu bạn mới này đang có một ảnh hưởng kỳ lạ đến mình. Mỗi lần gặp cậu, hắn lại cảm thấy mình bớt đi phần nào sự căng thẳng và lo lắng mà hắn thường mang trong lòng. Dù hắn không thể hiện ra ngoài, nhưng sự chú ý của hắn đối với Điền Dã đã trở nên rõ ràng hơn.

Hắn để ý cách Điền Dã giờ đây thường xuyên mỉm cười, luôn hòa đồng với mọi người, và không còn nhút nhát như lúc mới vào trường. Cậu dường như trở thành tâm điểm trong lớp học, người mà mọi người luôn tìm đến để trò chuyện. Điều này khiến Kim Hyukkyu có chút bất ngờ. Hắn không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy một chút khó chịu mỗi khi nhìn thấy Điền Dã vui vẻ trò chuyện với người khác. Nhưng cảm giác đó lại đi kèm với một chút tự hào, một sự ấm áp lạ kỳ mà hắn không thể lý giải.

Đôi khi, khi Điền Dã cười đùa với bạn bè trong giờ giải lao, Kim Hyukkyu lại bắt gặp ánh mắt của mình đang dõi theo cậu. Hắn cố gắng quay đi, nhưng không thể ngừng cảm giác muốn nhìn thêm một lần nữa. Hắn không nói ra, nhưng mỗi khi cậu mỉm cười, hắn lại cảm thấy như có một cơn sóng nhỏ vỗ về trái tim mình.

Điền Dã không hề nhận ra rằng Kim Hyukkyu đang dần trở nên quan tâm đến mình nhiều hơn. Cậu chỉ biết rằng mỗi khi nhìn thấy hắn, mình lại cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu có phải Kim Hyukkyu cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cậu, liệu hắn có chú ý đến những nụ cười, những thay đổi nhỏ bé mà cậu đã cố gắng để trở nên tốt hơn mỗi ngày?

Dù không nói ra, nhưng trái tim của cả hai đã bắt đầu có sự liên kết lặng lẽ. Không phải qua lời nói hay hành động rõ ràng, mà qua những cái nhìn, những cử chỉ nhỏ bé trong từng cuộc gặp gỡ. Điền Dã nhận ra rằng, dần dần, hắn đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, giống như một ngọn đèn sáng trong bóng tối.

Và trong tâm trí Kim Hyukkyu, dù hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng mỗi khi nghĩ đến Điền Dã, một cảm giác không thể gọi tên lại trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng chính cảm giác ấy lại khiến hắn ngày càng chú ý đến cậu nhiều hơn, muốn biết thêm về cậu, muốn thấy cậu cười nhiều hơn.

Cứ như thế, giữa hai người, không có lời nói hay những hành động rõ ràng, nhưng cảm giác lại được xây dựng từng ngày, từng bước một. Một tình cảm lặng lẽ nhưng dần dần lớn lên, không ai trong số họ có thể phủ nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro