Lưu ý: Đây là Phần 2, Phần 1 là fic Đối Đầu nhé
==============================
"Wake up mommy ~"
Một cô bé với mái tóc vàng nhạt, đôi mắt màu xanh ngọc biển sáng, đang đứng bên cạnh một chiếc giường ngủ có gam màu trắng, Takemichi nghiêng mình, mệt mỏi mở mắt ra nhìn cô bé ấy, sắc mặt của em xanh sao vô cùng.
Cố gắn nở một nụ cười nhẹ, Takemichi cất tiếng nói:"Chào buổi sáng Inari" Giọng điệu thập phần mệt mỏi.
Cô bé này chính là cô công chúa nhỏ của em với Inupee, Hanagaki Inari, 6 tuổi, cô bé do em, một Omega Tông Gia của gia tộc Hanagaki sinh ra nên buộc phải mang họ của em, Inupee cũng không phàn nàn gì về điều này, miễn sao em vẫn là của Inupee anh là được.
Lúc này Inupee từ bên ngoài bước vào, anh cau mày với tình cảnh hiện tại, vợ anh nằm trên giường với độc nhất một chiếc chăn quấn quanh cơ thể, để lộ ra một vài vết hôn ám muội ngay cổ, thở dài một hơi, anh hơi trầm giọng nói:"Daddy đã nói gì về việc con tự ý vào phòng khi mẹ đang ngủ ?".
Inari phồng má, cô bé phụng phịu đáp:"Daddy luôn làm Mommy khóc"
"Inari chỉ muốn bảo vệ mommy mà thôi"
Inupee cứng họng với cô con gái của mình, anh không thể la con bé khi có mẹ của nó ở đây được, cau mày suy nghĩ một hồi, anh cuối cùng cũng quyết định, vẫn nên là kéo Inari ra ngoài. Vươn tay ra tính nắm lấy tay cô bé kéo ra ngoài, liên bị Takemichi lên tiếng ngăn cản.
"Thôi nào chồng yêu ~ Inari không phải chỉ muốn quan tâm em thôi sao?"
Inupee thở dài, lắc đầu ngán ngẩm, hết cách chỉ còn có thể thuận theo ý vợ:"Inari con ra ngoài chơi với Ruri đi" Tay anh chỉ ra phía cửa, giọng điệu thập phần răn đe.
Nếu con dám không nghe lời cha thì đừng trách sao cha độc ác.
Có chút không muốn rời đi, Inari đáng thương níu kéo một bên chăn của em, ánh mắt ấm ức, đôi môi chúm chím nhỏ non nớt hỏi em:"Inari muốn chơi cùng với mommy cơ"
Cười khúc khích một cái, Takemichi ôn nhu xoa đầu con gái, nói:"Mommy cần phải thay đồ nữa Inari à".
"Con có phiền không nếu ra chơi cùng với Ruri trong lúc chờ mommy không?" Giọng nói của em thập phần ấm áp.
Inari ngoan ngoãn nghe lời em, cô bé nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi đi cô bé còn không quên căn dặn mẹ của mình:"Daddy không được bắt nạt Mommy trong lúc con không có ở đây".
Inupee đương nhiên là không để ý, anh thờ ơ đáp lại:"Vâng, vâng, Daddy của con biết rõ rồi..."
Đi lẹ hộ tôi đi cô nương.
Inari nghe cha mình trả lời như vậy liền ngây thơ nghĩ rằng anh đã thật sự hứa với cô bé là không bắt nạt em nữa, cười khúc khích vài cái vui sướng, cô bé ngây thơ nhảy chân sáo chạy đi kiếm cậu em trai nhỏ.
Quay trở lại với Takemichi, khi thấy Inari đã rời đi, em liền mệt mỏi ngã phịch xuống giường, mặc kệ còn có chồng ở đây, em lười biếng chui vào trong chăn mà ngủ tiếp, Inupee không bất ngờ với hành động này của em, ngược lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.
Đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, anh nhẹ giọng hỏi em:"Vợ à, đã tám giờ sáng rồi".
"Dậy thôi nào".
Vừa nói anh vừa bế Takemichi đang cuộn tròn trong chăn lên, đặt em ngồi lên người mình, anh nhẹ nhàng kéo tấm chăn đang che đầu em xuống ôn nhu hỏi:"Em ngủ không ngon sao?"
Trầm ngâm nhìn Inupee, em lãng tránh đáp một câu "Không có"
"Chỉ là em đã mơ thấy một chút ác mộng"
Đôi lông mày sắc sảo bất chợt trùng xuống theo lời nói của em, Inupee dường như đã hiểu sai cái gì đó, anh nâng bàn tay trái đeo nhẫn cưới của em lên xong hôn nhẹ vào lòng bàn tay, giọng nói có chút u buồn:"Anh sẽ mãi bên cạnh em nên đừng lo lắng"
"Anh sẽ không để thứ gì khiến em phải mệt mỏi cả"
Takemichi cười nhẹ, đôi lông mày hơi nhướng lên, em nói:" Ồ vậy sao ~"
"Chồng của em giỏi quá a~" Giọng nói thập phần trêu ghẹo.
Biểu cảm không chút biến sắc, anh cuối xuống hôn nhẹ lên môi em, cùng lúc nói "Chào buổi sáng vợ yêu ~"
"Chào buổi sáng chồng yêu~" Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào bắt đầu cho một ngày mới, dù đã trôi qua 7 năm nhưng tình cảnh của hai người vẫn như hồi mới cưới, ngọt ngào đến nỗi khiến ai nhìn vào cũng ghen tị.
Quay trở lại với cô công chúa nhỏ của cả hai, cô bé đang vui vẻ chơi xếp gỗ với em trai của mình, Hanagaki Ruri, cậu tuy là em trai song sinh của cô nhưng tính cách cùng ngoại hình lại khá trái ngược.
Cô được thừa hưởng màu tóc của cha và màu mắt của mẹ, còn cậu thì lại được thừa hưởng màu tóc của mẹ và màu mắt của cha, tính cách cậu vốn trầm lặng ít nói, không năng động, hòa đồng như người chị gái.
Thấy chị mình cứ vừa cười vừa sắp gỗ một cách kì lạ, cậu bé liền lên tiếng hỏi chị mình:"Có chuyện gì làm chị vui vậy Nee-San ?"
Không muốn giấu em trai, cô liền cười khúc khích giải thích cho em trai:"Chị vừa bảo vệ được mommy đó a" Cô bé cười tươi đến mức lộ cả răng nanh.
Sự hiếu kì của Ruri ngay tức khắc bị câu trả lời của Inari đè nát, cậu lắc đầu ngán ngẩm hỏi:"Nee-San thật sự tin Daddy à ?"
Đối với Daddy mà nói, cả gia tộc Hanagaki còn chưa bằng một câu nói của Mommy thì làm sao có thể thỏa hiệp với Nee-San được.
Inari nghe vậy mà phồng má, cô chắc nịt nói:"Chị chắc chắn là Daddy không thất hứa".
"Chị có Mommy là chứng a!"
Bất lực nhìn chị gái song sinh, cậu chỉ đơn giản đáp lại bốn từ: "Nee-San bị lừa rồi"
=============================
Lười quá :))) đang muốn chăm lại mấy cô ạ :"))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro