Chương 7: Cuộc Gọi Bí Ẩn
Chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng trước cửa nhà, Inupee bước xuống, vòng ra sau mở cửa xe cho em.
Ở bên trong Takemichi vốn đã ngủ say, nhìn khóe mắt em hiện lên quần thâm nhạt cũng đủ để hiểu em đang mệt như thế nào rồi.
Để một tay luồn ra sau gáy của Takemichi, Inupee lúc này mới chậm rãi dùng tay còn lại luồn qua bên dưới hai đầu gối, bế em lên mà không làm em thức giấc, anh không nhanh không chậm đi vào nhà.
Để em nằm gọn trên giường, chọn cho em một tư thế thoải mái nhất, Inupee lúc này mới bắt đầu cởi áo Vest bên ngoài ra cho em.
Đang định cởi áo cho em thì từ đâu một bàn tay chụp lấy cổ tay của anh, đó là em chứ không ai khác, nhìn biểu cảm của Inupee bình tĩnh đến lạ thường, đây dường như đây là phản xạ bình thường của Takemichi.
Cúi xuống hôn nhẹ lên trán em, anh thầm bảo:"Ngoan, bỏ tay ra nào, là anh..."
Takemichi trong vô thức mà thả tay ra, cả người rút vào trong lòng Inupee mà say giấc, Inupee thấy em đã bỏ tay ra liền tiếp tục công việc của mình.
Anh dở lớp áo Vest ra, để lộ bên hông em là vết máu đỏ đã khô từ lâu hình bàn tay, con ngươi anh co thắt lại, ánh mắt hiện lên tia kinh hoàng.
Em bị thương ư? Từ khi nào? Làm sao có thể?!
Hàng vạn câu hỏi liên tục nảy sinh trong đầu của Inupee, anh hoảng loạn cởi lớp áo ghi lê ra, bàn tay anh lúc ấy không ngừng run rẩy.
Anh sợ rằng vết thương của em rất nặng, nhưng không ngờ ngay lớp áo Sơ mi lại là một màu trắng sạch sẽ, không một vết máu đỏ nào hiện trên lớp ảo.
Inupee cau mày hoài nghi, em không bị thương, vết máu ấy là do kẻ nào ấy bôi vào...
...Nhưng kẻ đó là ai mới được?
Đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thì một tiếng nhạc từ túi quần của anh vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ hiện tại.
Inupee không nhanh không chậm lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, trên màn hình lúc này hiện lên một số điện thoại lạ mà anh chưa từng nhìn thấy.
Để Takemichi nằm yên trên giường, anh cố gắn không gây tiếng động lớn nào mà bước ra ngoài.
"Mày là ai..."
Inupee nghe điện thoại, sắc mặt của anh không giấu gì vẻ khó chịu tột cùng, như rằng anh đã cảm nhận được gì đó không đúng.
[Thằng chó, mày như vậy mà trốn cũng lâu đấy nhỉ!]
Tiếng người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến, không ai khác ngoài Terano South, con ngươi của Inupee co thắt lại, anh kinh ngạc nghe người ở đầu dây bên kia lên tiếng.
[Tận bảy năm, tao có nên giết mày không nhỉ Inui Seishu]
Gã nhấn mạnh hai từ "Inui Seishu" như rằng đây là mối hận thù lớn nhất của gã.
[Dám mang thiên thần của bọn tao đi lâu đến vậy, mày chắc không cần mạng chó đó nữa rồi]
Inupee bên này sớm đã bình tĩnh lại, anh cười nhếch mép, ánh mắt hiện lên tia khinh bỉ nói:"Mày đang đe dọa tao đấy à.."
"Mà cho dù tao có chết, thì trái tim của Michi chỉ có mình tao, bọn đến sau như bọn mày, tốt nhất nên ở yên vị trí đó đi"
Câu nói tràn ngậm mùi khiêu khích của anh đã khiến bên kia nổi giận, trán của South nổi gần xanh, bàn tay siết chặt lại như muốn bóp chặt chiếc điện thoại.
Gã gằn giọng bảo:
[Mày đã phản bội bọn tao, thằng chó!!]
Inupee bình thản đứng trước ban công, ánh mắt có vẻ gì là không quan tâm lắm, anh đáp lại lời của gã:
"Trách tao thì sao không trách bọn mày tới quá trễ, tình yêu của Michi chính là thứ tao chẳng muốn phải chia sẻ"
"Nó là độc nhất và tao mới là kẻ thích hợp.."
Nói xong liền cúp máy, anh lấy từ trong chiếc điện thoại ra một cái SIM, không nghĩ ngợi nhiều liền ném thẳng nó vào trong thùng rác cách đó không xa.
Quay người rời đi, vừa đi anh vừa nghĩ:"Coi bộ phải thay SIM mới rồi"
"Không thể để bọn họ tìm ra tung tích của Michi được"
Dừng chân trước cửa phòng của em, Inupee nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, anh bước vào, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là cảnh em đang say giấc ngủ.
Em ngủ rất ngon, biểu cảm cũng thật đáng yêu, không chút phòng bị như mọi ngày.
Inupee nằm xuống bên cạnh em, anh đưa tay xoa nhẹ lên bờ má em mà thầm nghĩ:"Nếu năm ấy anh không đến trước thì có lẽ đã mất em rồi nhỉ Michi"
Nghĩ xong liền ôm trọn lấy cơ thể em, anh cũng chẳng muốn gây khó chịu gì cho em cả nên cũng để bản thân chìm vào giấc ngủ luôn.
Hai con người, một vợ một chồng, một Omega một Alpha cứ thế ôm nhau ngủ đến chập tối mà quên mất một điều rằng...
...Hai đứa con của họ vẫn chưa được đón về.
#######################
Hint AllTake khá ít vì fic này chủ yếu là drama, nếu muốn có hint AllTake thì chắc phải đợi tới phần "Giam Cầm" hay Phần "Kế Cuối" ấy :v
Chưa đủ 1k từ nhưng tôi lười rồi '-', 965 chắc cũng được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro