Khi Nào Tuổi Thơ Dại Xa Ta?

Chào cậu, lữ khách dịu dàng, người đã ghé ngang qua thư viện nhỏ của tớ nơi mỗi con chữ khẽ thì thầm, trao gửi nhịp đập của trái tim mình đến trái tim cậu thân mến.

Chiều xuống, nắng hạ rơi lững lờ qua kẽ lá, rơi như từng nốt nhạc vụt qua không gian yên tĩnh. Ta ngồi lặng, để cho tim mình nghe nhịp điệu của ký ức, và bỗng giật mình tự hỏi: 

 "Tuổi thơ... đã lặng lẽ rời xa từ lúc nào?"

 Có phải trong tiếng ve ngân đầu hạ, trong đôi mắt long lanh của một đứa trẻ vụt qua con ngõ nhỏ, hay trong khoảnh khắc ta run run trước trang vở trắng, khi những con số và bài kiểm tra lần đầu chạm vào lòng mình?

 Và rồi, nắng vẫn rơi, gió vẫn thổi, tuổi thơ có lẽ không mất đi đâu cả nó chỉ đang ẩn mình trong từng rung động bé nhỏ, chờ ta nhặt lại giữa những chiều yên tĩnh như thế này

Tuổi thơ chẳng ai nhớ nổi đã rời đi từ khi nào. Nó nhẹ nhàng đóng gói, lặng lẽ bước ra khỏi vòng tay ta, không một lời báo trước, không một lời tạm biệt. Chỉ là một ngày, khi những trò chơi ngày xưa không còn làm tim ta bâng khuâng, khi tiếng ve ngoài hiên lặng im, khi chiếc kẹo bông ngọt ngào nơi đầu lưỡi cũng chẳng còn làm mắt ta sáng bừng... Tuổi thơ như một vị khách dịu dàng, khép cánh cửa sau lưng, để lại căn phòng đầy nắng vàng và tiếng cười như còn vương vấn đâu đây, thoảng trong không gian như một giấc mơ vừa trôi qua.

Có phải tuổi thơ rời xa ta vào ngày ta thôi nấc lên vì cánh diều đứt dây? Hay vào khoảnh khắc ta bỗng ngại ngùng trước ánh mắt của người khác? Hay phải chăng là khi tim ta lần đầu đập nhanh hơn vì một ai đó, để rồi ta nhận ra mình đã không còn bé như xưa?

Tuổi thơ chẳng rời đi trong một ngày, mà trôi lững lờ như mây chiều, khẽ quét qua mái nhà, qua con đường đất đỏ nơi từng in dấu chân trần. Những sân chơi rộn rã ngày xưa giờ chỉ còn là bãi đỗ xe im lìm, những con phố nhộn nhịp thay thế cho những bước chân bé nhỏ chạy tung tăng. Chúng ta cũng vậy: từ đôi tay chỉ biết nắm chiếc kẹo bông, đã hóa thành đôi vai ôm trọn bao lo âu và dự định. Rồi một ngày, khi ngồi giữa dòng đời ngược xuôi, ngoảnh lại nhìn, ta chợt nhận ra: tuổi thơ vẫn đang trôi lững lờ đâu đó, như ánh nắng cuối chiều vương vấn trên ký ức, dịu dàng mà không bao giờ quay trở lại.

Nhưng tuổi thơ chẳng bao giờ mất đi. Nó trốn trong hương hoa sữa đầu mùa, làm tim ta khẽ xao xuyến. Nó lẩn trong tiếng mưa rả rích trên mái hiên, gợi nhớ những ngày tắm mưa run run vì lạnh, nhưng vẫn cười vui bên đám bạn thân. Nó ẩn trong mùi bếp ngày gió lạnh, đánh thức ký ức về chén cơm trắng, vòng tay mẹ hiền, và cái ấm áp của cha. Tuổi thơ tựa những đám mây mềm mại, trôi lững lờ qua ký ức: chỉ cần chạm vào một kỷ niệm bé nhỏ thôi, nó lan tỏa như ánh nắng dịu, như cơn gió thoảng, chạm vào tim và nhắc ta nhớ về những ngày đã qua, nhẹ nhàng mà sống động, mơ màng mà ấm áp.

Khi đã lớn, đã trưởng thành, đôi khi ta sống quá nhanh, bận rộn đến nỗi quên mất rằng mình từng có một khoảng trời trong vắt đến thế. Ta quen với nhịp gấp gáp của đồng hồ, sự ồn ào của thành phố, và lặng thầm nghĩ rằng tuổi thơ chỉ còn là tấm ảnh cũ ố màu trong ngăn kéo. Nhưng không, tuổi thơ vẫn lặng lẽ ở đó, như dòng sông trôi ẩn mình dưới lớp đất dày; chỉ cần một khe nứt nhỏ thôi, nước sẽ trào ra, mát lành và trong trẻo, như ánh sáng len qua kẽ lá, nhắc ta về những ngày xưa dịu dàng, bay bổng và trong veo, nhẹ nhàng như những đám mây trôi trên bầu trời ký ức.

Có thể tuổi thơ rời xa ta vào ngày ta trưởng thành, nhưng nó chưa bao giờ biến mất. Nó vẫn nằm đó, trong cách ta nhớ, cách ta thương, cách ta khao khát. Nó trở về trong tiếng cười rộn rã của những đứa trẻ trên sân trường, trong ánh hoàng hôn lặng lẽ rơi trên mái nhà, hay khi một bài hát cũ vang lên, kéo ta trở về với những mùa hè đầy nắng vàng. Tuổi thơ như những đám mây trôi lững lờ trong ký ức, nhẹ nhàng và mơ màng, vuốt ve tâm hồn, nhắc ta rằng những ngày ấy chưa từng thực sự rời đi, vẫn dịu dàng hiện hữu trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.

Tuổi thơ rời xa ta, để ta nhận ra rằng trưởng thành là điều không thể tránh. Nhưng tuổi thơ vẫn ở lại, lặng lẽ nhắc rằng, dù ta đi đến đâu, dù cuộc đời có bao nhiêu va đập, trong mỗi con người vẫn tồn tại một đứa trẻ hồn nhiên, mong manh, và khao khát được yêu thương. Nó như những đám mây trôi lững lờ trong ký ức, vuốt ve tâm hồn ta, nhắc nhở rằng sự dịu dàng và ngây thơ của những ngày xưa chưa từng rời đi, vẫn âm thầm hiện hữu trong từng nhịp thở của cuộc sống.

Và có lẽ... tuổi thơ chỉ rời xa ta khi ta thôi nhớ về nó.
Khi ta thôi cho phép mình dịu dàng với trái tim mình.

Nếu một ngày... giữa phố đông, cậu bỗng thấy lòng mình rung lên vì một điều nhỏ bé 
một cơn gió khẽ thổi, một mùi hương thoáng qua, hay một tiếng cười trong trẻo 
hãy mỉm cười. Hãy cảm ơn.
Bởi đó chính là tuổi thơ trở về,
nhẹ nhàng đặt bàn tay nó trong tay cậu,
nhắc nhở rằng... cậu chưa từng thực sự đánh mất nó.

Những dòng này tớ viết ra,
như nhắc cả cậu và bản thân tớ rằng:
ta không cần đi tìm tuổi thơ nơi xa xôi.
Nó vẫn ở đó... trong trái tim ta,
chỉ chờ một cái chạm nhẹ,
một chút khao khát,
và một khoảnh khắc lắng nghe.

Vì vậy... nếu hôm nay cậu mệt mỏi,
hãy cho phép mình dừng lại.
Ngồi xuống. Hít thật sâu.
Nhớ rằng... cậu từng là một đứa trẻ hồn nhiên, mơ mộng, yêu đời bằng một trái tim không sợ hãi.
Đứa trẻ ấy vẫn ở đó...
và sẽ đi cùng cậu, mãi mãi.

Nếu tuổi thơ đã để lại trong cậu một điều gì đẹp đẽ,
hãy giữ nó như một viên ngọc nhỏ trong lòng bàn tay.
Rồi... cùng nhau, ta tiếp tục đi tới,
với trái tim luôn xanh dịu dàng
như khoảng trời trong veo của ngày xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro