Kẻ đưa đường
Đêm ấy, ký túc xá SOL10 lạnh lẽo như hầm ngục. Không ai ngủ. Tiếng kim đồng hồ lách tách nghe rõ mồn một.
Gemini phá tan im lặng:
"Chúng ta không thể ở đây mãi. Nếu muốn thoát, cần người có quyền lực ngoài kia."
Joong nhếch môi:
"Người ngoài? Trong khi cả ngành này đều bị Aurora thao túng?"
Phuwin ngồi dậy, giọng mệt nhưng ánh mắt cháy:
"Có. Em biết một người."
Mọi ánh nhìn đổ dồn vào cậu.
"Người từng là idol. Bị Aurora hủy hoại sự nghiệp, bây giờ biến mất khỏi ánh sáng. Nhưng trước khi biến mất, anh ta để lại một lời nhắn cho trainee: 'Nếu một ngày mày muốn rời, hãy tìm tao.'"
Không khí đặc quánh. Pond nắm tay Phuwin, gằn giọng:
"Em liên lạc được với hắn?"
Phuwin gật. Rút từ gối ra một chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt vỡ. "Đây là số liên lạc bí mật. Anh ta tự gọi mình là 'Raven'."
⸻
Hai ngày sau, vào lúc 2 giờ sáng, mười người lén rời ký túc xá. Mặt che kín, bước nhanh qua những con phố tối đen. Họ đến một quán bar bỏ hoang, cửa khóa nhưng đã được hé.
Bên trong, khói thuốc lảng bảng. Một người đàn ông ngồi trong bóng tối, chỉ thấy đôi mắt sáng như thú săn mồi.
"Các cậu... cuối cùng cũng tới." – giọng trầm, khàn, nặng nề như tro tàn.
Đó là Raven – idol thế hệ trước. Anh từng là "mặt trời" sáng nhất Aurora, nhưng chỉ sau một scandal tình ái bị dựng, anh biến mất khỏi làng giải trí. Tin đồn nói anh tự tử. Nhưng giờ đây, anh sống, mang theo vết sẹo dài nơi cổ tay.
"Các cậu nghĩ Aurora chỉ là một công ty?" – Raven khẽ cười. – "Nó là đế chế. Nó có cảnh sát, có truyền thông, có tiền mua cả công lý. Nhưng..." – anh nhìn thẳng vào mười đôi mắt run rẩy – "...mọi đế chế đều có lỗ hổng."
Sea nuốt khan:
"Ông muốn gì khi giúp bọn tôi?"
Raven nhả khói, cười nhạt:
"Không phải giúp. Tôi muốn các cậu hủy diệt Aurora. Đập nát nó từ trong ruột. Thứ mà tôi không làm được."
Một sự im lặng dài. Ai cũng hiểu: bước theo Raven nghĩa là đi vào con đường máu.
Joong nhìn Dunk – gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng. Pond siết chặt tay Phuwin. Gemini khẽ nắm ngón tay Fourth, như một lời hứa trong im lặng.
Và rồi, Nani là người phá vỡ khoảng lặng:
"...Tao ghét Aurora."
Giọng khẽ, nhưng nặng như lời tuyên chiến.
"Vậy thì..." – Raven đứng dậy, mở cửa ra ánh sáng đêm – "chào mừng đến với trò chơi sinh tồn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro