Chương 20


_ Kim Taehyung khóa xe, bỏ chìa khóa vào túi quần, mơ hồ thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi chồm hổm ở cửa bệnh viện. Con mèo nhỏ đó dưới ánh nắng chiều trông thật chói mắt, nhìn lại quen quen. Sao càng nhìn càng thấy giống đứa nhỏ nhà hắn nhỉ? Trời ạ! Đúng là vật nhỏ!

Taehyung bước nhanh tới bên cạnh con mèo nhỏ. Mà học sinh Min Yoongi vẫn còn đang lẩm bẩm "Đáng ghét! Không ai đến hết, chân đã tên rần rồi. Đáng ghét!" - Bạn nhỏ lặp đi lặp lại, nhưng vẫn không quên ôm chặt hai cái hộp trong lòng.

"Bảo bối! Đúng em rồi!" - Taehyung đi đến định ôm đứa nhỏ nhà hắn, nhưng mới vừa đưa tay ra, cậu bạn nhỏ đã bổ nhào vào người hắn.

"Chú Kim! Cháu đang đợi chú đó." - Vật nhỏ lập tức ném hai cái hộp qua bên cạnh, bởi vì ngồi chồm hổm lâu quá nên hai chân đều tê rần, vốn muốn đứng lên nói với chú Kim của mình nhưng cuối cùng lại thành ra cứ ôm như vậy mà nói.

"Bảo bối, sao em lại ở đây?" - Taehyung ôm đứa nhỏ trong ngực, vừa nãy nhìn mặt của cậu nhóc có vẻ oan ức lắm.

"Mẹ bảo cháu tới đưa đồ ăn cho anh Songwol, nhưng cô y tá nói anh ấy không đi làm. Cháu muốn qua tìm chú thì cô ấy lại bảo bệnh viện không có khoa tổng hợp. Nên cháu mới ra cửa đợi." - Cậu bạn nhỏ ở trong ngực Taehyung, đầy oan ức kể lể.

"Em chờ ở đây từ mấy giờ?" - Viện trưởng Kim vỗ nhẹ lên lưng bé nhỏ, thật làm hắn đau lòng mà.

"Hình như là ba rưỡi." - Yoongi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn viện trưởng Kim.

"Trời ạ. Sao em lại ở đây đợi đến ba tiếng?" - Taehyung tức giận, vật nhỏ nhà hắn vậy mà đợi ở cửa bệnh viện đến ba tiếng, hắn giận nhưng không biết mình giận cái gì, giận vật nhỏ không biết quan tâm đến bản thân mình hay giận hắn lẽ ra đưa tên Songwol về nhà rồi phải quay lại đây ngay, như vậy thì vật nhỏ đâu phải ngồi chồm hổm chờ thế này chứ. Quan trọng là hắn rất đau lòng, cho nên giọng nói cũng có chút trách cứ và hung dữ.

Yoongi vốn đã cảm thấy oan ức rồi, bây giờ Kim Taehyung còn hung dữ như vậy, nước mắt đảo quanh rất muốn rơi xuống, nhưng cậu nhóc lại cắn răng để nó không rơi - "Cháu... cháu chỉ... chỉ là... rất nhớ chú... rất muốn gặp chú... chỉ là muốn đợi chú để gặp chú thôi... nên... nên mới... chờ ở đây." - Bé nhỏ Yoonie chính là vậy, mỗi lần muốn giải thích thì lại bị nói lắp, bộ dạng tội nghiệp như vậy hoàn toàn bắt lấy trái tim của viện trưởng Kim làm tù binh. Taehyung bế đứa nhỏ nhà hắn, rồi nhấc cả hai cái hộp bên cạnh đi vào trong bệnh viện, đến thẳng văn phòng của mình.

Thang máy đến tầng cao nhất, vừa đi đến văn phòng viện trưởng, thư ký Cao nhìn thấy hắn liền bước tới chào. Nhìn cậu nhóc trong ngực viện trưởng, cô cảm thấy quen quen. Hình như cậu bé đó được bác sĩ Song bế ra một lần.

"Viện trưởng, anh về rồi. Có cần tôi giúp gì không?"

"Cô Cao, nếu có người tìm tôi thì bảo tôi không có ở đây, không cho ai vô quấy rầy tôi, biết chưa?" - Taehyung dặn dò. Đứa nhỏ trong ngực hắn dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, cúi đầu không dám nhìn ai.

"Vâng. Tôi biết rồi."



Viện trưởng Kim đá cánh cửa phòng, đi vào trong. Hắn đặt hai chiếc hộp lên bàn tiếp khách, mở cửa phòng nghỉ ra, đặt đứa nhỏ nhà mình lên chiếc giường lớn, định cúi xuống tháo giày cho vật nhỏ thì hắn phát hiện vật nhỏ không chịu buông tay ra khỏi cổ hắn. Vì thế Taehyung đành phải khụy đùi ngồi xuống. Nhìn vật nhỏ vẫn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào ngực hắn. Taehyung định nâng cằm cậu bé lên thì Yoongi đã lên tiếng trước - "Chú Kim... chú đừng giận cháu nha. Cháu... cháu thật sự... là muốn gặp chú... cháu không muốn làm phiền chú đâu... xin lỗi chú... đừng giận Junsu nữa. Cháu... cháu không bao giờ... ngồi xổm trước bệnh viện khiến chú thấy phiền đâu. Đừng ghét cháu." - Vật nhỏ căn bản không biết Kim Taehyung giận cái gì, cậu nhóc còn tưởng là tại mình làm phiền hắn, nên vẫn tự trách từ nãy giờ. 

Trong lòng Taehyung chấn động, lúc nghe vật nhỏ nói 'rất muốn gặp chú', hắn có cảm giác như được uống một ngụm sữa ấm giữa trời tuyết rơi, không chỉ là ấm áp mà còn là cảm động. Nhưng khi nhận ra vật nhỏ hiểu lầm mình, hắn lại cảm thấy tự trách, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai. Chậm rãi nâng cằm mèo nhỏ lên, thấy nước mắt che kín khuôn mặt, hắn hôn nhẹ lên những giọt nước mắt đó - "Bảo bối, xin lỗi em! Là anh không đúng. Vừa nãy anh không nên hung dữ với em, chỉ là anh đau lòng em xách đồ nặng lại đứng tại cửa bệnh viện ba tiếng thôi. Đau lòng em bỏ ba tiếng để chờ anh. Em không biết anh cảm động thế nào đâu. Bảo bối, đừng khóc. Sao anh có thể giận em được. Sao lại ghét em chứ."  - Taehyung hôn tất cả nước mắt trên mặt vật nhỏ. Học sinh Min nghe vậy, cánh tay ôm Taehyung lại càng siết chặt, dúi cái đầu nhỏ của mình vào hõm vai hắn - "Thật sự không ghét cháu ạ? Cháu rất muốn gặp chú Kim, nhưng cháu không có số của chú. Cháu nhớ chú... thật đấy... cháu chưa bao giờ nói dối đâu."

Kim Taehyung ôm cái eo mập mạp của bạn nhỏ, để cho cậu áp sát vào mình, giữa hai người lúc này hoàn toàn không có khe hở. Kim Taehyung biết, lần ôm này hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa - "Anh biết, anh biết mà. Bảo bối làm người yêu của anh được không? Để Taehyung yêu em, nếu anh nói anh muốn lấy em, em có đồng ý không?" - Taehyung vừa liếm lỗ tai đứa nhỏ, vừa thủ thỉ.

"Lấy cháu? Là làm vợ chú Kim ạ?" - Giọng nói của Yoongi có chút run rẩy.

"Đúng vậy. Yoonie không chỉ là người yêu của anh mà còn là bảo bối của anh, mèo nhỏ của anh, là tâm can, là vợ của anh, còn là mẹ của tụi nhỏ trong tương lai nữa." - Taehyung xoa vòng eo mập mập của Yoongi, xấu tính nói.

"Nhưng... nhưng... anh Songwol cũng nói sẽ lấy cháu... hơn nữa... mẹ cháu..." - Yoongi nghĩ đến Songwol, trong lòng không tránh khỏi cảm giác mất mát.

"Không đâu, anh Songwol của em sẽ không lấy em. Còn mẹ em, anh sẽ nói chuyện với dì ấy, vật nhỏ, em không cần lo lắng." - Nói xong, Taehyung hôn lên đầu mũi tròn tròn của cậu bạn nhỏ. Chờ anh Songwol của em lấy em? Ha ha, chỉ sợ chưa đến ngày này, cậu ta đã phải đến một chỗ rồi, còn có thể trói buộc em sao? Em chỉ có thể thuộc về anh thôi.

"Chú Kim, cháu phải về nhà. Hộp của anh Songwol, mai chú đưa cho anh ấy nhé." - Yoongi nghĩ mình đi lâu vậy chắc mẹ sẽ lo lắng, liền lên tiếng kêu muốn về.

"Bảo bối, sao em vẫn gọi anh là chú Kim? Không phải đã dạy em rồi sao"

"Không muốn. Cháu còn chưa lấy chú, sao phải gọi chú... gọi chú... như vậy chứ." - Mặt bạn nhỏ đỏ lên, nói.

"Như vậy là sao? Bảo bối nói không muốn gọi anh là gì?" - Viện trưởng Kim tiếp tục chọc cậu nhóc.

"Dạ? Đáng ghét! Chú lại bắt nạt người ta. Cháu... cháu muốn về nhà." - Vật nhỏ giãy dụa trong ngực Taehyung.

"Không cho em đi. Để ông xã hôn em một cái nào." - Taehyung lập tức tỏ ra bộ dáng lưu manh, đưa sát miệng vào mặt vật nhỏ nhà hắn, tay thì sờ loạn lên.

"Ưm... ngứa quá. Chú đừng... sờ... không được sờ..." - Vật nhỏ bị viện trưởng Kim làm cho lúng túng, tay chân luống cuống cả lên.

"Bảo bối, hàng ngày em ăn cái gì mà cả cơ thể đều có thịt thế này? Ha ha." - Viện trưởng tiếp tục giở trò trên người bạn nhỏ. Cả khuôn mặt tròn trịa, bả vai mập mập, cái eo đầy thịt, cả mông nữa... Nhất định là được cung cấp nhiều dinh dưỡng lắm đây.

"Tại cháu ăn được. Nên mới mập vậy. Sao ạ? Anh Songwol nói thích cháu mập. Chú không thích thì tìm người gầy đi. Cháu không cần chú. Hứ~"  - Vật nhỏ không quan tâm mình còn đi giày, liền đá loạn xạ lên đùi của Taehyung.

"Anh thích Yoonie mập mập mà. Lại đây, để ông xã sờ coi." - Nói xong, Taehyung liền mở hai chân Yoongi ra, kéo qua hai bên thắt lưng của mình, còn bản thân thì chen mạnh vào giữa hai chân cậu bạn nhỏ, tạo nên tư thế cực kỳ ái muội.

"Không muốn! Chú đi tìm mấy người gầy đi. Đừng có sờ cháu." - Vật nhỏ dường như chưa chú ý tới tư thế này có bao nhiêu nguy hiểm, tiếp tục giận hờn. Hơi thở của viện trưởng Kim rõ ràng trầm đục đi rất nhiều, ánh mắt hắn không còn vẻ dịu dàng nữa mà tràn ngập tình dục. Bạn nhỏ nhìn thoáng qua ánh mắt của Taehyung, hình như nhận ra cái gì, liền vội vàng khép chân lại, nhưng cơ thể viện trưởng Kim lại đang ở giữa, nên hành động khép chân này vô tình kẹp chặt viện trưởng Kim lại. Hai đùi bất giác ma sát hai bên sườn của Kim Taehyung.


________________________________________

_ Đúng chuẩn lưu manh công và ngốc nghếch thụ đây mà:))) Bé con ơi, sao con ngốc thế hả 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro