𝕝𝕒 𝕣𝕠𝕤𝕖
*la rose (tiếng Pháp): hoa hồng
1.
Cánh hồng vàng trơn mượt, không dễ mang vẻ héo úa, dập nát như những đoá hồng bạch yếu ớt cánh xanh màu trắng đục. Màu vàng là thứ màu trong sáng, thứ màu đầy chất lãng mạn của châu Âu thuở trước.
Nhưng hoa hồng vàng là màu hoa đau buồn, hoa của tình yêu tan vỡ.
"Khi muốn chấm dứt một tình yêu, hãy dùng đến một bông hồng vàng để hôn lên môi người bạn từng yêu."
Lời ngọt ngào, hoa ngọt ngào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là để chấm dứt một tình yêu...
2.
Book vẫn hay nói mình không bao giờ yêu ai. Tình yêu là mật. Mật ngọt mà cũng có mật đắng. Em thích vị ngọt nhưng sợ làm sao cái đắng ngắt nơi đầu lưỡi. Vì thế em nói rằng mình không bao giờ yêu ai.
Tình yêu là tin. Không tin mà yêu. Tức là mạo hiểm.
Book nhút nhát ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn toàn hoa dại. Hoa thạch thảo cánh tim tím, hoa diên vĩ hồng hồng thân mảnh dẻ, hoa cúc trắng muốt nhị vàng xanh. Cỏ yểu điệu cựa mình trong gió. Và âm thanh của bầu trời vọng xuống từ những tán cây.
Book mơ mộng ngồi đọc sách, cuốn sách về một tình yêu thanh thuần từ cái thuờ xa xưa lúc loài người còn tin vào tất cả những gì sách viết. Em chẳng tin, nhưng mà em vẫn mơ. Em mơ về một tình yêu thơm ngào ngạt hương nắng tháng năm, mơ rằng hương thơm ấy từ trái tim một chàng trai tuấn tú sẽ theo làn gió luồn qua mái đầu đen nhánh của mình, hôn lên môi em, chiếm lấy tâm hồn em.
Có lẽ mọi người đều đã từng mơ như thế vào một buổi sáng trong trẻo nào đó của cuộc đời.
Và giấc mơ như vậy thường kết thúc bằng một cái chớp mi nhè nhẹ khi người người ta khép trang sách lại nà ngước lên nhìn bầu trời. Trên cái màu xanh vô tận của tự do ấy, em lại bắt đầu một giấc mơ khác với lời cầu ước sớm gặp được tình yêu.
3.
Tình yêu là kẻ mê phiêu du trên những con đường xa tít tắp khắp thế gian. Tình yêu cởi mở và dễ mềm lòng.
Vì thế, một ngày kia, tình yêu đem chàng trai cao lớn đến trước mặt em.
Chàng trai đứng ở dưới tán ngọc lan lá xanh trong vườn. Cậu đến từ một trang nào đó của cuốn sách. Có thể cũng chẳng phải thế. Nhưng tình yêu đến từ đâu có bao giờ là quan trọng khi mà người ta đã yêu. Chỉ biết rằng cậu có một đôi mắt một mí tinh anh, nó sáng ngay thẳng, một nụ cười rạng rỡ, một mái tóc bồng bềnh như có gió ẩn bên trong. Và, cậu ấy có tình yêu.
"Cậu sẽ yêu mình suốt đời chứ?" Em hỏi qua ô cửa sổ giăng đầy dây trường xuân.
"Mình hứa." Chàng trai cười, cái nụ cười rạng rỡ tưởng như không bao giờ phai tàn tựa lá trường xuân.
"Cậu sẽ làm bất cứ điều gì vì mình chứ?" Em lại hỏi trong ánh mắt yêu kiều.
"Luôn luôn." Cậu bước ra khỏi tán phong lan và nắng vờn quanh cái bóng đẹp đẽ đổ dài trên cỏ của cậu.
"Mình không tin đâu." Em cau đôi mày cong cong, nghiêng đầu dựa vào bàn tay nhỏ. Em không biết lời mình nói phũ phàng như thế nào đối với người thanh niên đang dào dạt tình yêu kia. Cũng có thể là em biết nhưng thường thì những người khi yêu lại tỏ ra chẳng biết điều gì.
"Mình sẽ làm bất cứ điều gì để cậu tin." Force quả quyết. Cậu bỗng có dáng vẻ của một công tử chuẩn mực bước ra từ những câu chuyện tình diễm lệ thuở xưa xưa lắm, đến mức giờ đây người ta tưởng rằng thuở ấy chỉ còn trong cổ tích mà thôi.
Book xoay ngón tay nhỏ nhắn vào những sợi tóc: "Mình muốn mỗi sáng đều có một bông hồng trước cửa."
4.
Và, mỗi sáng em đều nhận được một bông hồng trước cửa nhà.
Ngày thứ Hai, hồng bạch. Ngày thứ Ba, hồng phấn. Ngày thứ Tư, hồng sẫm. Ngày thứ Năm, hồng cam. Ngày thứ Sáu, hồng cải. Ngày thứ Bảy, hồng nhung...
Chẳng mấy chốc, trong ngôi nhà đã đầy những đoá hồng cho một tình yêu vĩnh cửu. Book giống như nàng công chúa trong những câu chuyện cổ với hoa hồng, những con rồng hung ác và hoàng tử.
Nhưng em biết đây là hiện thực. Bởi vì em là người đọc cuốn sách chứ không phải là nhân vật trong sách. Bởi vì hiện tại luôn là con đường thẳng trên mặt đất cằn cỗi chứ không thể là một chiếc cầu vồng vắt ngang bầu trời vượt qua các vì sao.
Vì thế, vào một ngày đẹp trời của một năm sau đó, Force lại đứng dưới tán ngọc lan, đưa đôi mắt đầy tình yêu tươi đẹp và trong suốt như những tia nắng trên trời mà hỏi em.
"Cậu đã tin mình chưa?"
Book vẫn ngồi bên cửa sổ, đôi môi đỏ như ẩn chứa nụ cười nhưng đôi mắt đẹp kia lại bình thản đến lạ lùng:
"Mình vẫn chưa tin đâu."
"Vậy mình phải thêm gì nữa, vì cậu?"
"Hát cho mình nghe dưới hiên nhà vào mỗi buổi tối, giống như trong sách."
5.
Và mỗi buổi tối của một năm tiếp theo, khu vườn nhỏ xinh của em luôn ngập tràn tiếng hát thiết tha yêu thương của cậu.
Tiếng hát giống như đoá lan dạ hương ngọt ngào toả mùi yêu thương trong đêm xen giữa tiếng guitar dào dạt như từng cơn gió, từng cơn gió cuốn hương hoa lên bầu trời cao vời vợi. Tiếng hát tan ra trên những chiếc lá xanh của cúc dại, vuốt ve thạch thảo u buồn và khiêu vũ cùng ánh trăng bàng bạc.
Tiếng hát dâng lên trong giấc mơ hạnh phúc bởi đôi cánh tình yêu tuổi thanh xuân. Tiếng hát mát lành từ trái tim trong sáng của người con trai len qua những tán cây, len qua ô cửa sổ với những dây trường xuân mỏng manh, lên vào trái tim đầy đa nghi của Book.
Một năm lại qua, vào đêm cuối cùng của năm cũ, Force lại đứng dưới tán ngọc lan đang rùng mình vì hơi lạnh, nhưng niềm hi vọng trong mắt cậu vẫn như một tia nắng mùa hè ngày ấm nhất:
"Cậu đã tin mình chưa?"
Em nhìn cậu, trái tim em thoáng gợn lên một đợt sóng vô hình, và chỉ thế mà thôi. Khi cất giọng nói, em mỉm cười mới vô cảm làm sao:
"Mình không tin."
"Vậy mình phải làm gì nữa đây?" Force thở dài nhưng em không hề thấy.
"Mình không muốn thấy cậu nữa, nhưng bất cứ khi nào mình cần, hãy đến bên mình. Thời gian chờ đợi có thể là vô tận. Nhưng nếu cậu làm được, mình sẽ tin rằng cậu yêu mình."
6.
Em chẳng bao giờ thấy cậu sau đó nữa. Vì chính như lời em muốn, cậu chẳng bao giờ xuất hiện trước mắt em. Book hồ nghi, phải chăng cậu ấy đã bỏ cuộc, đã không còn yêu em nữa? Hay vốn dĩ cậu chưa bao giờ yêu em? Tình yêu không thể là thứ dễ phai tàn, như những cuốn sách vẫn hay kể. Vậy là cậu không yêu em...
Có thật là thế không?
Nhiều lần, em muốn gặp cậu, muốn thấy cậu, nhưng em chẳng bao giờ lộ ra điều đó. Lí trí là con dao sắc, là hàng rào đầy gai ngăn bước chân em đi tìm cậu. Cứ thế, em ngồi trong căn phòng nhỏ, bên ô cửa đầy lá trường xuân với hoa màu vàng nhạt, ngước nhìn bầu trời, tự hỏi điều gì đang xảy ra.
Ôi, trống vắng. Book cảm thấy cô đơn vô hạn, không còn những bông hồng, không còn tiếng hát, không còn những lời yêu thương...Cậu trai có nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng như biến mất khỏi thế gian này. Đôi khi trong giấc mơ, em thấy cậu và rồi cậu tan biến. Em đã không hề chạy theo. Em tỉnh táo đến kì lạ với nỗi cô đơn cuồn cuộn trong lòng. Và em cứ lẳng lặng chờ, chờ cho thời gian thử thách trôi qua. Em biết mình có thể gặp lại Force nếu lên tiếng gọi cậu... Thế nhưng sự hồ nghi cứ loang dần giống như màu úa vàng phai tàn loang trên vòm lá không gì ngăn cản nổi. Ban đầu là kiêu kì, nghi hoặc rồi thành ra sợ hãi. Phải, Book có thể yêu cầu nhưng liệu Force sẽ quay lại hay cậu sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa?
Nếu cậu biến mất, nghĩa là tình yêu cũng chẳng còn.
Ngay từ lần đầu tiên suy nghĩ u ám ấy lướt qua đôi mắt đẹp đẽ của Book, nó đã làm trái tim em nhói đau... Không, em không đau. Book co mình chịu đựng. Sự đau đớn trào dâng trong lòng. Em giấu nước mắt nhớ thương sau trang sách. Nỗi cô đơn như gió lạnh rỉ rả trong đêm giữa vườn hoang vắng.
Cuối cùng, em nhận ra mình đã yêu.
7.
Khi Book vội vã đi tìm Force thì thời gian đã qua được bốn năm từ lần cuối cùng họ gặp nhau. Em không biết phải làm gì để tìm ra tình yêu của mình. Em nhìn những xác hồng đã héo úa tàn phai sức sống, nhìn bầu trời lồng lộng lặng im không tiếng hát, nhìn ánh nắng không còn ý nghĩa gì khi nó không được phản chiếu ánh mắt cậu... Mọi thứ làm em đau khổ làm sao. Biết tìm cậu ở đâu? Và em gục đầu bên dây trường xuân leo quanh ô cửa sổ. Em khóc.
Book đã khóc như thế bên ô cửa sổ tựa những nàng công chúa xa xưa khóc chờ hoàng tử trên các ngọn tháp quấn đầy dây hoa hồng. Em đã khóc như thế bên ô cửa sổ hệt mọi kẻ đang yêu khác không biết phải làm gì để tìm thấy tình yêu.
Em đã khóc như thế lâu thật lâu, lâu đến mức dường như bầu trời cũng nhòa đi vì nước mắt. Cho đến khi cậu bước đến bên em.
8.
Bốn năm trước, Force đã rời khỏi căn nhà mình yêu quý từ thuở bé thơ, rời những người thân quen, cậu dọn đến căn nhà đối diện nơi ở của Book. Ngày ngày, cậu luôn quan sát em giống như chiếc gai bé nhỏ bảo vệ hoa hồng kiêu kì trên cao. Tình yêu là sức mạnh vô tận. Và người thiếu niên không mệt mỏi, ngày ngày, vẫn luôn lặng lẽ ngắm nhìn người mình yêu, chờ mong ngày em công nhận cho tình yêu của mình.
Và rồi đã bốn năm qua đi...
"Cậu đã tin mình chưa?" Force hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức dường như câu hỏi được thốt ra đã là một thói quen mà cậu đã biết trước câu trả lời.
"Có. Mình tin cậu." Book mừng rỡ gạt nước mắt. "Mình đã nhận ra mình thực sự rất yêu cậu."
Force mỉm cười. Nhưng đó không phải là một nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt vẫn ngay thẳng. Nhưng thứ ánh sáng lấp lánh trong nó đã mất đi.
"Cám ơn cậu. Cuối cùng thì mình cũng đợi được đến ngày này." Cậu nói. "Mình cũng yêu cậu nhưng không còn yêu như ngày trước."
"Sao?"
"Quá lâu, cậu biết không?" Force lại nói. Lá trường xuân đây đó héo tàn bên khung cửa sổ. Màu xanh tưởng chừng bất diệt đã từ từ biến đi.
"Mình không hiểu..."
"Mình cũng không hiểu, Book à..." Force cúi xuống, hôn lên đôi bàn tay nhỏ của Book, rồi quay lưng đi, xuyên qua bóng mát dưới tán ngọc lan và nắng vờn quanh cái bóng đẹp đẽ đổ dài trên cỏ của cậu. Hệt như ngày đầu tiên cậu xuất hiện ở đây.
9.
Sáng hôm sau, sau một đêm thức trắng để nhìn bóng mình trong gương, nhìn nước mắt chảy xuống vô vị, Book bước ra cửa. Trước cửa nhà em, Force để lại một bông hoa trước khi dọn đi.
Một bông hồng vàng. Màu hoa của sự chia ly.
Book nhuộm xám tóc mình, vẫn nói mình chẳng bao giờ yêu ai. Kể từ ngày đó. Bởi vì, em đã chẳng bao giờ tin cho đến khi hoa hồng vàng bừng nở vào một sáng chủ nhật nọ...
Em đã từng yêu.
*
Tình yêu vĩ đại nhất cũng có thể phai tàn.
END
A/N: Viết cái này để thỏa lòng cho những bâng khuâng. Mình từng tự hỏi nếu Book ngày đó không mở lòng với Force thì sao và nếu Force chẳng đủ kiên nhẫn với Book sẽ thế nào? Vậy nên mình viết cái này, nhưng tất nhiên đây chỉ là truyện kể, ở đời thực họ vẫn hạnh phúc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro