𝖗𝖆𝖈𝖈𝖔𝖚𝖗𝖈𝖎

"Oscar, phía sau!!!"

Oscar quay đầu lại, một bóng đen đang giơ cao gậy, toan đập về phía anh. Anh né sang bên trái, nhưng vì hầm quá hẹp nên đầu lại va phải tường, ngã xuống.

"Tạm biệt cuộc đời." Anh co người lại, hai tay ôm chặt đầu.

"Rẹt."

Bóng người chợt khững lại rồi đổ rầm xuống khiến cho bọn họ ngẩn người. Một bóng đen khác xuất hiện, nhưng dáng vẻ lại có phần quen thuộc.

Oscar không thấy động tĩnh gì thì mở hé mắt, sờ soạng xung quanh, cơ thể không xây xát miếng nào liền thở phào nhẹ nhõm.

"May cho cậu là tôi đến kịp đấy." Nghe thấy giọng nói của người trước mặt, Oscar ngẩng đầu lên nhìn.

"Trương Hân Nghêu???"

Người đàn ông lắc đầu. "Tôi không phải Trương Hân Nghêu."

Bốn người đồng loạt hoang mang. "Hả??"

Người đàn ông mỉm cười, xé rách mặt nạ trên mặt, trên người vẫn là bộ đồ của Trương Hân Nghêu.

"Nhân viên khách sạn Lưu Chương!!?" Vào giây phút lớp mặt nạ được gỡ xuống, bọn họ không khỏi bàng hoàng.

"Nói nhỏ thôi." Lưu Chương ra hiệu. "Các cậu đúng là, tôi mà không đến kịp thì chắc đi chầu Diêm Vương hết rồi."

Trương Gia Nguyên hừ nhẹ. "Sao anh lại ở đây?"

"Không lẽ... Tên thật của anh không phải Lưu Chương? Anh là ai?" Doãn Hạo Vũ nghi ngờ, theo bản năng lùi về đằng sau để phòng thủ.

Lưu Chương cười nửa miệng, thò tay vào túi áo lấy ra một cái thẻ.

"Không giấu các cậu nữa, tên của tôi vẫn là Lưu Chương, nhưng tên này không hay dùng. Mọi người thường biết đến tôi là..."

Bốn người nín thở chờ đợi. Lưu Chương giơ tấm thẻ ra trước mặt họ, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Tôi là AK, đặc vụ FBI."

_______________________________

"Lưu Vũ, Lưu Vũ."

Nghe thấy tiếng gọi, Lưu Vũ liền chậm rãi mở mắt. Khung cảnh phía trước cứ mờ mờ ảo ảo nên cậu không thể nhận ra được đây là đâu nữa.

"Kha Tử..."

Đầu cậu đau quá.

"Lưu Vũ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

Anh Nghêu?

Trương Hân Nghêu đỡ cậu dậy. Do đầu còn đau nên vẫn còn choáng váng, lại ngã vào người anh ấy. Anh ôm cậu thật chặt.

"Em vẫn yếu lắm, để anh đỡ em đi. Chúng ta phải thoát khỏi đây."

Trương Hân Nghêu dìu Lưu Vũ. Cậu thở từng hơi nặng nhọc, nhìn thấy trên đầu anh đang cuộn một dải băng màu trắng, và nó dính máu. Cậu chạm tay lên đầu anh.

"A..." Trương Hân Nghêu nhăn mặt.

"Em...em xin lỗi. Anh đau lắm à?"

Lưu Vũ biết chắc chắn anh rất đau. Vậy mà vẫn tươi tỉnh trả lời cậu. "Anh ổn."

Nhìn vết thương ấy, lòng cậu không khỏi dậy sóng.

Tên khốn!

Bình thường Châu Kha Vũ sẽ không cho cậu chửi bậy, ghét ai hay muốn xử ai cứ nói một câu với em người yêu là người đó sẽ bị 'bắn bỏ' liền.

Nhưng lúc này thật sự không chửi không được.

*FLASHBACK*

Tên Edward hoặc người thân cận với tên đó, hắn phát hiện hai người họ đang nghe lén nên đã cử tay sai ra ngoài từ lúc nào. Nhân lúc bọn cậu không để ý thì đã bị đánh cho một cú trời giáng làm anh Nghêu ngất đi vì mất máu. Cậu né được, rồi Nghêu ca kêu cậu chạy đi, nhưng sao cậu có thể bỏ mặc anh ấy được? Và thế là cậu bị trói cùng anh.

"Chúng mày được lắm, dám nghe lén tao cơ đấy." Một người đàn ông cao lớn bước vào. Lưu Vũ không rõ hắn có phải Edward hay không, bởi hắn trông khá trẻ, tầm ngoài 30 là cùng. Nếu anh nhớ không lầm, hắn là...

"Làm gì cứ nhìn chằm chằm tao thế hả thằng nhãi."

Hắn ta gầm lên rồi tát cậu một cái đau điếng.

Cậu cắn răng chịu đựng, cố gắng không bật ra thành tiếng.

"Giờ trả lời câu hỏi của tao. Mày và thằng kia ở đó làm gì? Đừng tưởng tao không biết chúng mày là ai."

Lưu Vũ vẫn nhất quyết không hé nửa lời, trợn mắt nhìn hắn.

"Bốp." Cái tát thứ hai rơi xuống khuôn mặt cậu, đầu lưỡi bắt đầu cảm nhận được vị tanh. Tay hắn khoẻ quá.

"Mày có nói không?"

Khoé miệng cậu nhếch lên, cười khinh bỉ. "Ông muốn biết làm gì, giết tôi rồi đem phi tang để cả thế giới không biết à. Kinh tởm."

Lúc này, gã đã thật sự tức giận, gân nổi đầy mặt, mắt đỏ au. Hắn tiến tới, giật mạnh tóc cậu. Cảm giác các dây thần kinh đều bị kéo căng như dây đàn, Lưu Vũ ứa nước mắt, nhưng tuyệt đối không hề nhún nhường.

Hắn nghiến răng ken két. "Thằng điên, tao muốn nhẹ nhàng mà mày không chịu, muốn nặng tay mới được à?"

Chợt hắn dí sát mặt mình vào mặt cậu, vuốt ve khiến Lưu Vũ sởn gai ốc, quay mặt đi tránh ánh nhìn của hắn.

Gã liếm môi. "Nhìn kĩ thì cậu em cũng xinh đấy. Nếu cậu hầu hạ ta một đêm thì ta sẽ suy nghĩ..."

"Phụt."

Chưa kịp nghe dứt câu, cậu đã thân ái gửi tặng hắn một bãi nước bọt vào mặt. Hành động của cậu không hề sai, nhưng chắc chắn sẽ khiến hắn nổi trận lôi đình. Hắn ta vuốt mặt, lau sạch bãi nước bọt.

"Mày được lắm."

Hắn ta đứng dậy, đạp mạnh vào chiếc tủ chứa đầy những bình thuỷ tinh lớn bên cạnh cậu. Từng chiếc bình lần lượt rơi xuống, vỡ tan tành, những mảnh vụn vỡ bắn vào mặt Lưu Vũ, cứa thành những vết xước to nhỏ.

"Thế nào, thích chứ?" Hắn khoái chí, khiến cậu chỉ muốn nhổ thêm một bãi nước bọt nữa.

"À, nãy giờ quên mất cho cậu em biết tên. Ta là Awdred Hilston, một trong những khách mời may mắn của khách sạn đấy. Nghe oách đúng không?"

Lưu Vũ khịt mũi, đúng là cậu không hề nhớ nhầm.

"Ai thèm để ý chứ."

Hắn bước tới, một tay vuốt ve gò má cậu, khuôn mặt sát lại gần. Môi hắn chạm nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần, mút thật mạnh. Từ cổ, ngón tay hắn bắt đầu vòng ra đằng sau, kéo phéc mơ tuya ở chiếc áo của cậu xuống. Khỉ thật, đáng lẽ nên mặc sơ mi kèm vest, bị trói rồi thì sẽ không cởi được ra nữa.

Tự dưng trong đầu Lưu Vũ lại ập đến một suy nghĩ. "Nhỡ đâu, Edward không phải tên này, mà lại là...một lão già thì sao..."

Nội tâm cậu gào thét.

Kha Vũ, cứu anh với!

"Boss, đã đến giờ rồi ạ."

Một giọng nói vang lên, đúng lúc hắn định cởi áo của cậu ra. Lưu Vũ thở hắt, đúng là tổ vẫn độ mình.

Awdred lộ rõ vẻ tiếc nuối, buông hai tay khỏi người cậu.

"Cho vào đi."

Lúc này, có hai người tiến vào. Cả hai đều là con trai, trong đó có một người cao tầm cỡ ngang ngang cậu. Chuyện gì sắp diễn ra đây?

"Thưa bố, tụi con đều có mặt." Cả hai đều cúi đầu chào.

Lưu Vũ há hốc mồm. Bố sao?

"Được rồi, bắt tay vào nhiệm vụ đi. Ta còn phải xử lí lão Arthur nữa."

Awdred bước đi, rồi hai người chuyển ánh mắt sang nhìn Lưu Vũ. Cậu cố giãy giụa nhưng không thành, cậu thật sự không biết họ định làm gì mình nữa.

"Còn chần chừ gì nữa, tới thôi." Một người con trai lên tiếng, chạy đến chỗ Lưu Vũ, người còn lại thì đến chỗ Trương Hân Nghêu đang nằm bất tỉnh.

_____________

"Perfect!" Cậu trai nhìn vào gương, giờ cậu ấy trông giống hệt Lưu Vũ khiến chính chủ sững sờ.

Cậu ta mỉm cười hài lòng.

"Trông tôi giống cậu lắm đúng không? Bởi vì tôi sẽ đi đóng thế cho cậu đấy."

Lưu Vũ ngoảnh mặt sang phía bên cạnh, người còn lại cũng giống Trương Hân Nghêu không kém, ngoại trừ mái tóc màu vàng đồng chưa chỉnh.

"Các người định đóng giả chúng tôi?" Cậu ngờ vực lên tiếng.

"Nhìn thế này rồi mà còn phải hỏi sao?" Người con trai trước gương khinh khỉnh nhìn cậu.

"David, cậu ra trước đi. Tôi cần phải chuẩn bị thêm một số thứ nữa."

Cậu trai còn lại quay ra nói, rồi David cũng sải bước ra ngoài luôn. Có vẻ hai người họ rất tin tưởng nhau.

"Vậy tôi ra trước. Nhớ khoá cửa."

Khi David đã khuất dạng, cậu ta tiến về phía Lưu Vũ rồi quỳ xuống trước mặt. Cậu sợ hãi, định hét lên nhưng liền bị bịt miệng. Bất chợt, cậu nhận ra ánh mắt quen thuộc.

"Lưu...Chương?"

Người đối diện gật đầu. Không thể tin được, anh ấy giống như một con người hoàn toàn khác vậy. Hình ảnh một nhân viên khách sạn Lưu Chương cực kì hoạt bát, nhưng hiện tại qua một lớp mặt nạ lại vô cùng lạnh lùng. Diễn đỉnh thật.

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn vào mắt cậu rồi ra dấu. Là ngôn ngữ kí hiệu. Thật may mắn, Lưu Vũ đã từng học qua loại ngôn ngữ này khi ghé thăm trại trẻ khuyết tật, nên hoàn toàn hiểu những lời Lưu Chương muốn truyền đạt tới mình.

Tôi sẽ để chiều khoá ở sau tay cậu. Sàn nhà này có một cánh cửa nhỏ, dẫn đến một đường hầm. Lát nữa tôi đi rồi, cậu phải trốn thoát thật nhanh, mang theo cả anh ta nữa. Boss rất có thể sẽ quay lại kiểm tra, nên phải thật nhanh đấy.

Lưu Vũ gật đầu, mấp máy môi.

"Boss của anh là ai vậy?"

"Hỏi gì thế, đương nhiên là hắn rồi." Lưu Chương thì thầm đáp lại.

"Hắn? Là ai mới được chứ."

"Cậu biết đến đấy là được rồi. Tôi đi đây."

Lưu Chương đứng dậy. Anh định quay người đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói thì thào.

"Chờ chút, anh có thể giúp tôi thêm một việc được không?"

"Giúp tôi bảo vệ Lâm Mặc, à cả Cao Khanh Trần nữa, hình như anh ấy đến đây rồi."

Lưu Chương gật đầu.

"Với lại... Tôi biết điều này sẽ khó, nhưng mong anh có thể giúp tôi động viên Châu Kha Vũ. Kha Vũ chắc chắn phải tham gia cuộc chơi này, tôi biết nên không thể đòi hỏi anh bảo vệ được, nhưng tôi muốn em ấy sẽ không cảm thấy quá nặng nề, xin hãy nhẹ tay với em ấy, cả Nguyên Nhi và Patrick nữa.

Lưu Vũ nghẹn lại. Bản thân ở nơi này, cậu biết bây giờ trò chơi đã thực sự bắt đầu, và nguy hiểm đang rình rập bọn họ mọi lúc mọi nơi. Cậu không biết ý đồ của Edward khi cho hai người đóng giả để làm gì, nhưng chắc chắn mục đích của nó sẽ không hề tốt đẹp, hoặc là cản đường hoặc là chia rẽ bọn họ, thậm chí là làm tổn thương tới những người cậu yêu.

Kha Tử, anh nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, bằng mọi giá sẽ quay trở về với em. Vì thế, em hãy bảo vệ bản thân mình thật cẩn thận nhé.

Nước mắt cứ thế lã chã rơi, cùng dòng suy nghĩ vẩn vơ.

"Tôi sẽ cố gắng, nhớ lời tôi dặn đấy."

Cánh cửa đóng lại rất mạnh, tiếng lách cách của khoá vang lên.

Lưu Vũ nhanh chóng mở khoá còng nhanh nhất có thể. Thân xác cậu ê ẩm, nhưng vẫn cố gắng lết thân đến tháo cho Trương Hân Nghêu, người đã lơ mơ tỉnh, rồi bắt đầu tìm kiếm cánh cửa bí mật.

Không mất quá nhiều thời gian, cậu đã tìm thấy nó ở dưới lớp giấy dán bị bong tróc. Lưu Vũ dùng hết sức lực để mở nó, rồi dìu Trương Hân Nghêu xuống trước, sau đó mới đến lượt bản thân. Đóng cửa lại, cả hai theo lối thang mà đi xuống. Khung cảnh tối mịt, ánh sáng không đủ để nhìn đường. Theo phỏng đoán của cậu, thì hình như đây là chỗ cống thông ra biển. Tuy nhìn rất rộng và có nhiều ngõ ngách nhưng nếu dựa vào luồng gió thì hoàn toàn có thể thoát ra ngoài. Thấy vậy, Trương Hân Nghêu tỉnh táo nắm cổ tay cậu, chạy thật nhanh. Tuy nhiên, vì đuối sức nên Lưu Vũ đã gục xuống, đầu xoay mòng mòng.

_______________________________

Hai người giờ đang ngồi nghỉ. Lưu Vũ day day thái dương.

"Chúng ta đang ở đâu?"

"Anh cũng không biết." Trương Hân Nghêu lên tiếng. "Đi theo gió phả thì đến được chỗ này. Hình như là đường tắt."

"Đường tắt?"

Anh mím môi. "Đúng vậy, nơi chúng ta bị nhốt cách khách sạn khá xa, nhưng đường cống lại thông với đường cống của khách sạn. Chắc chắn bọn Edward đã xây đường tắt để tẩu thoát nhanh hơn." Nói một hồi, anh chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi cậu.

"Mà sao em thoát được?"

Lưu Vũ cố gắng tự mình đứng dậy.

"Là Lưu Chương."

Trương Hân Nghêu đơ một lúc rồi hiểu ra. Anh cười nhẹ.

"Giờ chúng ta phải tìm đường về khách sạn thôi." Cậu toan bước đi, thì lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay.

"Không được, tên Edward đó đã thâu tóm cả khách sạn rồi. Giờ chúng ta quay về lại chẳng khác nào tự vác thân vào hang cọp?"

Ờ nhỉ, quên béng mất.

"Phải tìm một chỗ trú ẩn, rồi tìm cách liên lạc về phía bên kia, bảo họ mình đang ở đây." Anh vẫn nắm chặt cổ tay cậu, mon men theo bức tường.

Lưu Vũ vô thức sờ soạng túi quần. Điện thoại mình vứt ở khách sạn rồi, chẳng biết chúng định làm gì. Một nỗi sợ hãi lại nhen nhóm trong lòng.

Thấy tay Nghêu ca cứ thám thính bức tường, cậu hỏi.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Yên nào." Tay anh bỗng chạm vào một thứ gì đó trên bức tường cứng ngắc.

"Đây rồi."

Cậu nheo mắt . "Cái gì vậy?"

Anh quay lại, cười nửa miệng nhìn cậu.

Shortcut

______________
bẻ lái lải lơ ~
🐟 quay trở về với các cô rùi đây

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro