126. Đại Hội Ma Thuật


"Trận đấu đầu tiên của ngày thứ nhất! Lucy Heartfilia của đội Fairy Tail A và Flare Corona của Raven Tail!!"

Tiếng hô vang vọng khắp khán đài như sấm dội, đám đông reo hò và vỗ tay rào rào như một cơn sóng vỡ tràn qua đấu trường

"Lucy! Hãy cho chúng thấy kết quả luyện tập của chúng ta đi!!"

Natsu hét lên từ khu vực chờ, giọng cậu cháy bỏng như ngọn lửa trong tim.

Lucy không quay đầu lại. Cô khẽ nhắm mắt, trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Wendy khóc nấc hiện về — ánh mắt đỏ hoe, giọng run run nói lời xin lỗi vì không thể tiếp tục.

Lucy hít một hơi sâu. "Tớ sẽ thắng. Vì tất cả chúng ta."

Trọng tài đầu quả bí bước ra giữa sân, giọng dõng dạc: "Mời cả hai tiến lên phía trước!"

Flare bước ra, nụ cười quái dị cùng mái tóc đỏ như những sợi tơ rực lửa vờn quanh cô ta như rắn độc.

Lucy vẫn bước đi, ánh mắt kiên định. Không còn run rẩy, không còn nép sau ai. Cô chính là chiến binh mang tinh linh đi đến trận tiền.

"Toàn bộ sân đấu sẽ trở thành chiến trường. Xin mời những người khác rời về khu vực chờ!"

"Thời hạn: ba mươi phút!

Và giờ… TRẬN ĐẤU… BẮT ĐẦU!!!"

Ngay khi hiệu lệnh vang lên, Flare tấn công. Mái tóc của cô ta lao tới như roi da, vung vẩy trong không khí như những con rắn sống, tốc độ quái dị khiến khán giả nín thở.

Lucy không né tránh.

Cô triệu hồi tinh linh của mình — Scorpio, Cancer, Taurus, từng người một xuất hiện như những đồng đội thân quen.

Cancer cắt đứt mái tóc của Flare bằng một cú lướt kéo sắc lẹm, khiến khán giả vỗ tay rầm rầm. Flare thét lên, lùi lại, gương mặt nhăn nhúm trong tức giận.

Lucy xoay người, thở nhẹ. Đòn phối hợp ăn ý, cô đã luyện tập rất lâu để đạt được điều đó.

Nhưng rồi… tất cả đột ngột chững lại.

Lucy đứng bất động.

Flare không tiếp tục tấn công nữa, mà mỉm cười… nụ cười độc địa như rắn rít:

"Cô nghĩ mình đang thắng sao, tóc vàng hoe? Nhìn đi."

Một phần mái tóc của Flare đã luồn xuống khu vực khán đài… và đang kề sát cổ của Asuka, cô bé nhỏ xíu ngồi bên mẹ, đôi mắt to tròn ngây ngô

Lucy chết lặng.

Flare nghiêng đầu, thì thầm như rít qua kẽ răng: "Chỉ cần cô ra đòn một lần nữa, đầu con bé sẽ rơi xuống trước khi ai kịp ngăn."

Lucy run rẩy. Tim cô đập mạnh đến nghẹt thở.

Bàn tay siết chặt chìa khóa, nhưng không thể cử động.

Cô không thể liều mạng Asuka — cô bé ấy là một phần của gia đình cô.

Khán giả không biết chuyện gì đang diễn ra. Họ bắt đầu xì xào.

Tại sao Lucy dừng lại? Tại sao cô để bị đánh?

Flare tấn công.
Một, hai, ba cú đánh.

Lucy không né.
Cô bị đánh ngã.
Cô đứng dậy.

Lại ngã.
Lại đứng dậy.

Máu rỉ bên môi, mắt nhoè đi, nhưng đôi chân vẫn trụ lại trên mặt đất như rễ cây cố bám giữa bão giông.

Flare cười như điên.

"Cô yếu đuối quá, tóc vàng hoe!"

"Lucy!!" Tiếng gọi từ hàng ghế trên cao vang vọng như sấm. Natsu đứng cạnh Asuka, siết chặt lọn tóc đang làm loạn bên cạnh cô bé

"Gemini!"

Tiếng gọi của Lucy vang lên như một tiếng chuông thức tỉnh, xé rách bức màn tuyệt vọng đang dần siết chặt lấy cô. Ánh sáng của tinh linh bừng sáng dữ dội, và Song Tử hiện hình — là Lucy, nhưng trong dáng vẻ quấn khăn tắm — khiến cả khán đài xôn xao, không biết nên bật cười hay nín thở.

Một luồng sáng khổng lồ bùng lên giữa ban ngày, trắng xóa, tỏa ra như vũ trụ nở rộ.

Flare Corona gục xuống, ánh mắt mở to, mái tóc đỏ bay tung như hoa lửa vừa cháy xong lần cuối.

Từ nơi cao nhất khán đài, giữa tầng gió đang lướt qua như dòng sông vô hình, Endastie đứng đó — tĩnh lặng, mái tóc nhẹ lay, mắt lục bảo không rời khỏi đồng đội mình.

Con bé không ra tay.

Nhưng trước đó, trong khoảnh khắc mọi người còn mải mê nhìn xuống đấu trường, Endastie đã âm thầm nâng tay, rót ma lực vào không khí. Dòng năng lượng khổng lồ, dịu dàng nhưng vững chãi như rễ cây ngầm dưới lòng đất, lan tỏa khắp phạm vi sân thi đấu.

Vô hình, trong suốt, không màu — bức tường ma lực ấy như vòm trời bao bọc quanh hai cô gái đang chiến đấu. Không ai có thể bước vào. Không ai có thể hút hay cảm nhận bất cứ điều gì từ trong đó, nếu không thật sự chạm vào trận địa này.

Khi Song Tử truyền dòng ma lực cuối cùng của mình lại cho Lucy, khi bàn tay ấy chạm vào tâm hồn đang run rẩy của chủ nhân, Endastie khẽ mỉm cười.

Nó đã biết.

Urano Metria — ma pháp cổ xưa bị lãng quên, ma pháp của những vì sao và thư viện, của ký ức sâu thẳm và ánh sáng nguyên thủy — trỗi dậy trong vòng tay của Lucy.

Bên phía Raven Tail, những gương mặt tối sầm. Obra ngẩng đầu, ánh mắt ẩn sau tấm mũ trùm trở nên vô định.

“Gì cơ… sao lại…?”

Hắn đã hút sạch ma lực của Lucy. Hắn đã làm thế, bằng chính ma pháp của mình. Lẽ ra cô ta phải gục, lẽ ra cô ta không thể triệu hồi dù chỉ một ánh sáng.

Nhưng ma lực đã không hề chuyển dịch đến hắn.

Chúng bị chặn lại.

Giờ đây, khi ánh sáng trong đấu trường tắt dần, hắn mới cảm nhận rõ — một bức tường. Một vòng chắn ma lực dạt dào

Obra nghiêng đầu nhìn quanh, và lần đầu tiên trong cuộc thi, hắn trông thấy ánh mắt lục bảo sắc lạnh của Endastie đang nhìn thẳng vào hắn từ tầng cao.

Nó không nói một lời. Nhưng khẩu hình môi lại rõ ràng:

"Bọn mày hút nổi à?"

Và Obra bỗng thấy lạnh gáy.

Dưới ánh mặt trời nhạt vàng của buổi chiều, Endastie rời khỏi khán đài trước cả khi trận tiếp theo bắt đầu. Nó không hứng thú với tiếng hò reo, cũng chẳng buồn ngoái đầu lại nhìn những đôi mắt trầm trồ sau lưng. Với nó, đây chỉ là trận đầu tiên – một bước chậm rãi và tĩnh lặng để Fairy Tail lấy lại những gì đã bị chà đạp.

Một tiếng gọi khẽ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ:

“Endastie.”

Giọng Gray. Trầm, quen thuộc, và hơi gấp gáp.

Nó không quay lại, chỉ khẽ nghiêng đầu, đáp: “Sao thế?”

“Mày đã ngăn chúng, đúng không? Cái tên hút ma lực đó.”

Gray đứng phía sau, ánh mắt nheo lại nghi ngờ. Nhưng không có giận dữ. Chỉ có một sự thật đang được hỏi ra.

Endastie quay người, ánh mắt xanh lục ánh lên trong bóng nắng râm mát từ tán cây gần đó. “Tao không muốn Fairy Tail thua đâu.”

Nó không phủ nhận. Cũng chẳng thừa nhận. Câu nói lơ lửng giữa hai người, như làn gió nhẹ thổi qua sân thi đấu rộng lớn.

“Tao sẽ trả lại cho Raven Tail… từng chút một.” Giọng nó mềm đi. “Vì chúng đã làm Wendy khóc. Và vì chúng đã giẫm lên danh dự của Fairy Tail. Tao không quên được.”

Gray im lặng một lúc. Rồi cậu bước đến gần hơn, khoanh tay, ánh mắt liếc ngang nhìn nó – như thể đang đánh giá biểu cảm lạ lùng ấy trên gương mặt Endastie. Nhưng thay vì phản bác, cậu lại lẩm bẩm:

“Lyon rất tích cực muốn mày gia nhập Lamia Scale đấy.”

Endastie nhíu mày khẽ, không đáp.

Gray tiếp tục, giọng lơ đãng như thể chỉ đang nói chuyện phiếm, nhưng không giấu được tia gợn trong đáy mắt: "Anh ta nhắc đến mày suốt. Còn bảo rằng mày ở Lamia Scale sẽ hợp hơn, họ ‘hiểu được vẻ đẹp của loài cây dại mọc nơi vực sâu.’ Tao không hiểu thơ văn lắm, nhưng nghe Lyon nói mà gai cả người.”

Endastie bật cười, ngắn gọn, không rõ là vì Lyon, hay vì câu ví von kỳ quặc đó. Nó cúi xuống bứt một cọng cỏ mảnh, xoay nhẹ giữa hai ngón tay.

“Anh ta nghĩ tao là cây à?”

“Ờ thì… chắc là loại cây biết đánh đấm.” Gray đáp, nhún vai. “Với lại… hình như thích mày thật.”

Endastie im lặng, gió lướt qua nhẹ trên mái tóc vàng óng. Cánh đồng phía xa vang lên tiếng hò reo mới, báo hiệu trận kế tiếp đang bắt đầu.

“Vậy à…” Nó nói khẽ, rồi mỉm cười – nụ cười không rõ có phải vì bối rối, hay chỉ là một thoáng gợn trong lòng. “Nhưng tao không phải là thứ để giữ trong chậu kiểng.”

Gray nhìn nó, trong một giây nào đó, cậu nghĩ mình thấy rất rõ cái bóng của nó trải dài trên nền đất – mảnh mai nhưng không bao giờ bé nhỏ.

“Tao biết.”

Cậu quay đi, chậm rãi như thể mọi câu hỏi đều đã được trả lời. Nhưng giữa bước chân ấy, có một điều Gray vẫn không nói – rằng không chỉ Lyon, mà chính cậu cũng sợ một ngày nào đó, nếu không giữ chặt, Endastie sẽ lại biến mất vào rừng, như một nhành cây dại trở về nơi hoang sơ của nó.





















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro