136. Kế Hoạch Nhật Thực
Dưới bầu trời bị xé toạc bởi tiếng rồng gầm, chiến trường run rẩy như một sinh thể hoảng loạn. Bảy con rồng — một con số chẳng phải quá lớn trong thế giới sống và chỉ là hạt bụi trong dải thiên hà vô tận — nhưng bảy con rồng lại đủ sức xoay chuyển cả định mệnh loài người. Một đàn rồng là một chương lịch sử. Bảy con rồng là lời tuyên ngôn của tận thế.
Con người vốn nhỏ bé. Và trong khoảnh khắc nỗi sợ cổ đại trỗi dậy, họ lại càng trở nên bé nhỏ hơn bao giờ hết. Những bóng người chạy, những phép thuật nổ tung trong tuyệt vọng, những lời cầu xin rơi mất giữa khói bụi — tất cả như những nét mực mờ trên trang giấy định mệnh đã nhàu nát.
Laxus đứng giữa dòng hỗn loạn ấy, lặng im như tảng đá bền gan với bão táp. Anh không cần nhìn để biết kẻ thù đang rình rập bốn phía. Anh cũng chẳng cần nhíu mày để nhận ra mặt đất rung chuyển dưới mỗi cú đáp tàn bạo của móng vuốt rồng.
Tiếng rồng gào rung rinh từng sợi thần kinh.
Tiếng phép thuật nứt vỡ trên không trung như thủy tinh bị búa đập.
Tiếng một con mèo khóc — giọng Ryu khản đặc, tuyệt vọng, như cố níu một sợi dây sinh mệnh đang tuột khỏi tay.
Và
anh nghe thấy tiếng tim.
Không phải tiếng tim của một chiến binh đang gào lên ý chí tồn tại. Không phải tiếng tim đập hăng hái của tuổi trẻ không biết sợ. Mà là tiếng tim thoi thóp — mảnh, yếu, run rẩy như một vệt nắng cuối ngày đang tắt dần sau tường nhà cũ.
Là nhịp đập của Endastie.
Mỗi nhịp đều quá nhẹ, quá xa, như vọng lên từ đáy vực sâu hun hút — cứ thế rơi, rơi mãi, chẳng biết bao giờ chạm đáy.
Laxus nắm chặt nắm đấm.
Sợ
Con người như anh không dễ đưa ra thứ cảm xúc ấy. Không dễ chùn chân. Nhưng tiếng tim ấy nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió thoảng qua… anh cảm tưởng con bé sẽ biến mất — như chiếc lá cuối cùng của một mùa thu đang hấp hối.
Nếu một Ma Đạo Sĩ cạn kiệt ma lực, nghĩa là cái chết đã gõ cửa. Ma lực là hơi thở, là nhịp tim, là sự tồn tại. Mà Endastie, bé bỏng và cứng đầu, ánh mắt từng sáng như hạt giọt sương trên cánh hoa, lại đang chạm vào ranh giới đó.
Không phải vì nó yếu. Mà vì nó đã cho đi nhiều hơn những gì bản thân nhận lại.
Nhưng Laxus biết.
Anh luôn biết.
Ngay cả ánh sáng cũng có giới hạn của nó.
"Xin hãy để tôi."
Giọng nói ấy rơi xuống giữa tiếng đất đá vỡ vụn và tiếng rồng thét tựa mũi dao mảnh cắt ngang bầu không khí. Nó không lớn, không gấp gáp — nhưng có một sắc lạnh đủ để khiến mọi âm thanh xung quanh chùng xuống.
"Cô là?"
Laxus quay đầu. Ánh mắt nặng nề của anh quét qua bóng dáng vừa xuất hiện — và khựng lại.
Một cô gái đứng đó, mái tóc tím đậm rủ xuống như màn đêm đã nhuộm màu bi thương lên từng lọn tóc. Áo choàng lấm bụi, môi mím lại đến trắng bệch. Đôi mắt ấy… một vực thời gian sâu thăm thẳm, như đang gánh cả ngàn năm tội lỗi và hy vọng bị chôn vùi dưới tro tàn.
Laxus hơi chau mày, phản xạ từ từ ký ức.
Endastie đã từng nói. Từng thủ thỉ với anh bằng hằn hộc
Nó ghét những kẻ khiến gia đình nó đau
Nó ghét khoảng thời gian ngủ say trên Thiên Lang Đảo
Nó ghét một cô gái mang năng lực thời gian.
Ultear Milkovich.
Laxus không nói gì ngay.
Anh chỉ nhìn
Nhìn từ đầu đến chân.
Nhìn qua đôi mắt ấy —
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa bão tố, anh nhận ra một điều: trong ánh mắt Ultear không hề có ý tấn công. Không có kiêu ngạo. Không có mưu mô.
Chỉ có một nỗi sợ lặng lẽ.
Một nỗi tuyệt vọng ngấm sâu đến mức không cần nói ra cũng khiến không khí như đông lại.
Không phải sợ rồng.
Không phải sợ anh.
Mà là sợ một cái tên sẽ mãi được khắc trên bia mộ lạnh tanh
Giọng Ultear rung nhẹ "Tôi có thể… giúp cô ấy. Ít nhất hãy để tôi thử."
Gió lật tung mái tóc vàng rối bời của Laxus. Anh không phải kẻ dễ tin người khác. Và càng không dễ tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương hội của anh.
Nhưng anh cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Anh biết từng giây từng hơi thở lúc này đều là lằn ranh sinh tử.
Nếu Endastie đi, thế giới trong lồng ngực anh cũng tan theo.
Cơ thể Laxus căng lên như cuộn sấm sét bị nén chặt, nhưng ánh mắt anh rốt cuộc dừng nơi bàn tay Ultear — đang chìa ra, như mong mỏi sự tha thứ
"Cô tốt nhất là đừng để tôi hối hận." Giọng Laxus trầm đến mức tưởng như tiếng sấm đang phát ra từ da thịt anh.
"Không…" Ultear khẽ lắc đầu, đôi mắt tím sâu như vực chạm vào mắt anh. "Là tôi sẽ không để bản thân hối hận nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro