32. Đại thụ


Trên cỗ xe ngựa đang lăn bánh đều đều giữa chiều hoàng hôn, không ai nói gì quá to, không ai cười phá lên như thường lệ. Mặt đất rì rào dưới bánh xe, tiếng lộc cộc nhè nhẹ ấy lại càng khiến khoảng không trở nên tĩnh lặng. Mọi người đã mệt, nhưng không ai muốn ngủ. Vì mỗi lần đưa mắt về phía bóng dáng nhỏ bé đang ngủ say tựa lưng Natsu, cả thế giới như bỗng lặng đi một nhịp.

Endastie ngủ rất ngon – một giấc ngủ sâu đến mức chẳng hề hay biết cả cơ thể mình đang hơi nghiêng về phía trái, mái tóc vàng lòa xòa rủ xuống lưng Natsu, chạm nhẹ vào cổ cậu. Gương mặt con bé an yên, hàng mi khẽ rung như đang mơ về những cánh đồng rộng, nơi không còn chiến đấu, nơi không ai cần gồng mình lên để bảo vệ ai nữa.

Natsu ngồi im lặng. Cậu vẫn như mọi khi áo mở tung, mồ hôi dính lại sau trận chiến – nhưng nét mặt thì dịu hơn mọi ngày dù vẫn say xe như chết đi sống lại, cậu không động, không yểu xìu như mọi lần. Cậu không nói đùa, không cãi cọ với Gray, cũng chẳng gây sự gì cả. Chỉ ngồi đó, giữ cho vai mình không xê dịch nhiều, như sợ cô bé sau lưng sẽ tỉnh dậy giữa giấc ngủ hiếm hoi.

Gray huých nhẹ vào tay Natsu, chợt thấp giọng:

“Ê… Mày không say xe nữa à?”

Natsu chỉ khẽ đáp

“tao vẫn say, nhưng mà… xê dịch thì nó tỉnh mất.”

Erza ngồi phía đối diện, tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt dõi ra những dãy đồi mờ xa dưới ánh chiều, nhưng khi lên tiếng, giọng cô vẫn không giấu được sự dịu dàng:

“Lâu lắm rồi… con bé mới chịu ngủ yên như vậy.”

Lucy – người duy nhất trong nhóm không biết rõ về quá khứ của Endastie – quay sang hỏi nhỏ, giọng ngập ngừng:

“Cậu ấy lúc nhỏ… cũng hay như thế này à?”

Gray mỉm cười nhẹ, như đang hồi tưởng:

“Chẳng giống thế này đâu. Lúc nhỏ nó hiếu động cực kỳ. Ngủ cũng nói mớ. Với lại,… ít khi ngủ sâu. Cứ động một chút là bật dậy ngay.”

“Ừ.” Erza gật đầu. “Hễ có tiếng lạ là nó ngồi bật dậy như con mèo. Rồi chạy ra trước, đứng chắn cho cả bọn. Có lần tụi chị giả tiếng sói tru để dọa nó… mà cuối cùng chính mình lại bị đánh te tua.”

Natsu bật cười, nhưng vẫn giữ giọng nhỏ:

“Lúc đó nó còn quát: ‘Mấy người yếu xìu, để tôi lo cho!’... Nhóc tì bướng nhất hội.”

Lucy bật cười theo, nhưng vẫn đầy ngạc nhiên. Người con gái nằm tựa lưng Natsu lúc này – dịu dàng, yên lặng, như một khúc nhạc ru – lại từng là cô nhóc dữ dằn, lao đầu vào nguy hiểm không suy nghĩ ư?

Gray chợt nói, mắt nhìn xa xăm:

“Nhưng thật ra… tao nghĩ nó lúc nào cũng như thế.”

“Như thế nào?” Lucy hỏi.

“Là… dù có lớn lên bao nhiêu, dù có cười nhiều hay mệt đến mức chẳng nói được lời nào… thì Endastie vẫn là người luôn đứng ra trước nhất. Không do dự, không toan tính. Như thể… việc che chắn cho người khác là chuyện tất nhiên, là điều sinh ra để làm.”

Erza mím môi:

“Có lần nó bị thương nặng đến bất tỉnh rất lâu. Mà lúc dậy, câu đầu tiên lại là: ‘Mấy người có ai bị gì không?’

Natsu khẽ gật đầu:

“Ừ. Tao nhớ lúc đó tao với Gray còn đang cãi nhau vì đổ lỗi cho nhau. Nó nghe xong, khóc luôn. Bảo là tụi mình ngu ngốc.”

“Cậu ấy… thương mọi người nhiều đến vậy sao?” Lucy hỏi, không giấu được sự xúc động.

Gray nhìn về phía Endastie, giọng chậm rãi:

“Không phải là thương. Mà là… gắn bó. Như máu với thịt, như cơn gió không thể tách khỏi bầu trời. Tao chưa từng gặp ai sống vì người khác mà không thấy mình hy sinh như nó.”

Chiếc xe ngựa chầm chậm băng qua đoạn đường đầy cỏ lau. Ánh hoàng hôn rải đầy trên tóc Endastie, khiến nó như đang phát sáng trong giấc ngủ. Gió lùa qua, mùi đất nồng nàn, mùi mồ hôi sau chiến trận, và mùi của những tháng năm cũ kỹ như vừa sống lại trong tâm trí tất cả.

“Dù có mạnh đến đâu…” Erza nói  “Thì con bé cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Natsu thì thầm:

“Nhưng nó lại luôn nghĩ mình là người lớn. Là cây to. Là người phải đứng trước.”

Lucy khẽ thốt:

“Giống… đại thụ.”

Cả ba người kia đều im lặng. Mỗi người một ánh mắt, một ký ức. Và trên vai Natsu, Endastie vẫn ngủ, thở nhẹ như gió lướt qua những ngọn cây. Không biết rằng giấc ngủ ấy đã khơi dậy bao điều trong lòng những người xung quanh.

“Có bao giờ…” Gray nói, giọng khản:

“Có bao giờ tụi mình đã quá quen với việc được nó bảo vệ… mà quên mất rằng… nó cũng cần được ai đó che chở?”

Không ai trả lời.

Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh. Đường về hội còn xa. Trận chiến mới kết thúc, và những ngày chiến đấu vẫn còn dài phía trước. Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa bóng chiều đang ngả vàng lên những ngọn cây xa tít, giữa không gian im lặng chỉ còn tiếng vó ngựa đều đều – có một lời hứa không nói thành lời đã được gieo vào lòng những trái tim trẻ tuổi.

Họ sẽ mạnh mẽ hơn. Họ sẽ học cách đi cạnh Endastie – không phải sau lưng, mà là bên cạnh. Bởi vì…

… Không ai nên mãi là người dang tay che chở. Không ai nên cô đơn trong tấm áo giáp của chính mình. Và cây đại thụ, dù có cao lớn đến đâu, cũng cần một bầu trời lặng gió để được yên bình… một lần.



Gray bếu vậy nhỉ🥰

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro