39. Nhiệm vụ cấp S

Cánh rừng ban sáng vốn đã lạnh lẽo, càng đi sâu càng rậm rạp và ẩm ướt hơn. Mặt đất phủ đầy lá mục, ánh sáng hiếm hoi len lỏi qua những tán cây rậm rạp, phủ xuống lưng áo họ như sương mờ.

Endastie dụi mắt, vẫn ngáp ngắn ngáp dài như thể chưa tỉnh ngủ hẳn. Nó lẩm bẩm gì đó đại loại như “Ước gì có cái giường di động…”

Happy bay kế bên, râu mép cụp xuống, than thở:

“Đói… mệt… không khí nặng quá… tui thấy… gần chết…”

Natsu quay sang phía sau, hét lớn:

“Entie! Đi lẹ lên coi! Đi như ma đói vậy!”

“Tao là sát long nhân chớ không phải ma…” Endastie càu nhàu “Bắt tao dậy sớm làm gì…”

Đột nhiên, từ bụi cây phía trước vang lên một tiếng xột xoạt, rồi một bóng đen từ đâu lao ra, cao chỉ tới thắt lưng Gray nhưng tròn trịa và… bất ngờ rất thời trang.

Cả bọn cùng kêu lên:

“CÁI GÌ VẬY?!”

Một con chuột to đùng, mặc cái áo hai dây đen, đầu đội băng đô hầu gái lấp lánh, từ bụi cây phóng ra như đạn pháo, miệng cười toe, mắt long lanh, kêu to

Natsu nhảy dựng, tóc dựng đứng. Endastie đứng chết trân, rồi giơ tay chỉ:

“Trời đất ơi, nó mặc váy, nó mặc áo hai dây!!!”

Lucy đã phản xạ nhanh, lập tức chui tọt vào tinh linh đồng hồ, đóng sầm cửa lại, chỉ để lại tiếng la (được nhại lại từ ông tinh linh): “Tôi không ở đây! Tôi không ở đây!!”

Chưa kịp làm gì, con chuột hầu gái đã phồng má lên một cái, rồi… PHÙUUUUUU… thổi ra một làn khí mờ mờ màu tím nhạt vào đám người còn lại.

“ẦMMMM… CÁI GÌ VẬY TRỜI?!”  Natsu ho sặc sụa  “Mùi gì… gì mà… như… đùi gà hư!”

Gray quăng tay lên mũi: “Mùi như tất của Natsu để một tuần!”

Happy thì rơi tõm xuống đất, tròn mắt:

“Tui ngửi ra… mùi… cá khô… bị mèo nhả ra… đem phơi nắng…”

Endastie thì gào lên, ôm đầu: “tao không muốn làm rồng nữa!!"

Nó quay sang Natsu, hai mắt ngân ngấn nước: “Tao muốn chết. Cái mũi tao muốn tự sát luôn rồi…”

“Giết nó trước khi nó xịt tiếp!!!”  Gray hét lên, hai tay chắp lại tạo ma pháp “Ice Make: Floor!!”

Một lớp băng xanh băng giá lan ra dưới chân, tràn qua cả vùng đất xung quanh, khiến con chuột hầu gái trượt chân, la oai oái rồi té lăn quay như viên bowling.

Bịch!!!

Con chuột trượt dài và đâm thẳng vào một gốc cây, nằm im bẹp như bánh dày. Cái băng đô lệch sang một bên, váy hai dây lòi một bên dây đeo vai, trông... thật khó nói.

Natsu chớp mắt:

“Nó… xỉu rồi hả?”

Gray phủi tay, thở dốc: “Chắc vậy. Ít ra… giờ hết thổi rồi.”

Happy lồm cồm bò dậy, nhìn con chuột rồi quay sang Lucy – người vừa ló đầu ra khỏi tinh linh đồng hồ

Endastie vẫn còn đang chảy nước mắt, mũi đỏ ửng, vẻ mặt như thể vừa trải qua một kiếp nạn: “Có ai… có khăn giấy không…”

Gray lấy từ túi ra một cái khăn mùi xoa, đưa cho nó.

Endastie cầm lấy, xì một cái rõ dài, rồi sụt sùi: “Bữa nay… tao không ngửi được nữa rồi…”

Cả nhóm lặng vài giây, rồi cùng bật cười rũ rượi, dù vẫn còn mùi quái đản phảng phất trong không khí.

Lucy vừa ghi chép vừa lắc đầu: “Ghi chú: Khu rừng có sinh vật lạ mặc đồ hầu gái, có khả năng thổi khí tê liệt khứu giác…”

Endastie nằm vật xuống nền băng, thì thầm: “Ghi thêm: mùi đó còn mạnh hơn hơi giày của Gray.”

Gray liếc nó một cái, thản nhiên: “Tao đi chân đất từ nãy giờ.”

“Vậy chắc là của Natsu…”

“Gì?!”






Sau trận “xịt mùi diệt nhân phẩm” của con chuột cosplay thất bại toàn tập, cả đám đành lội sâu hơn vào rừng trong khi còn chưa kịp lấy lại khứu giác. Mùi vẫn còn vương vất đâu đó, khiến Natsu với Endastie vừa đi vừa gãi mũi không ngừng, trông cứ như hai đứa bị cúm cùng lúc, đầu óc lơ mơ chẳng biết mình đang đi đâu.

“Ê, nhìn kìa!”  Lucy bất ngờ chỉ tay sang bên phải.

Nép mình giữa những tán cây rậm rạp là một cái đền đá đã nhuốm màu thời gian. Những bậc thang phủ đầy rêu, mái ngói sụp xuống chỉ còn trơ ra vài thanh dầm gãy nát, các cột đá cong vẹo như đang cố gắng chống đỡ chút hơi tàn cuối cùng của một thời huy hoàng xa xưa.

“Làm gì có ai ở đây mà còn đền đài?”  Gray nheo mắt nhìn “Chỗ này chỉ cần ai hắt hơi một phát là sập cả cụm.”

“Chắc chỉ cần Natsu giẫm mạnh một cái là đủ,” Endastie nhún vai, giọng nửa đùa nửa thật, ánh mắt lại đầy cảnh giác.

Và đúng như lời nguyền gở, rắc  một tiếng nứt rạn vang lên dưới chân Natsu.

"Ế?!"

Tiếng đất đá vỡ vụn vang vọng rồi biến thành một trận lở sàn thật sự. Mặt đất dưới chân tụi nó nứt toạc, không kịp phản ứng gì ngoài một loạt tiếng hét chồng lên nhau, cả đám rơi thẳng xuống một khoảng không tối đen bên dưới.

Endastie chới với trong không trung, tay quờ quạng cố nắm lấy cái gì đó — nhưng chẳng có gì ngoài không khí và đám bụi bay mù mịt.

Bịch!

Tụi nó rơi xuống lòng đất, không ai bị thương nặng, chỉ có bụi bặm và choáng váng lẫn trong từng hơi thở.

“Ui… đau muốn gãy mông.”  Lucy rên rỉ, vừa ngồi dậy vừa phủi tóc.

bản thân Endastie cũng đang lảo đảo đứng lên.

Natsu đã ngó nghiêng quanh hầm tối và định hăm hở lao về phía trước, thì bất ngờ khựng lại.

“Mọi người…”  giọng cậu trầm xuống.

Ánh mắt của Natsu không còn cái vẻ bỡn cợt thường ngày. Nó chăm chăm nhìn vào một khối băng khổng lồ ở giữa gian hầm — thứ gì đó nằm bên trong đang phát ra luồng khí lạnh rợn người.

Cả bọn đứng dậy theo bản năng, quay lại nhìn.

Tim Gray như ngừng đập.

Deliora…!”

Tên của nó bật ra khỏi miệng Gray như một lời nguyền cổ xưa vừa sống dậy. Mặt cậu tái đi. Cả người đông cứng như bị chính khối băng kia nuốt trọn.

Deliora — ác quỷ của tai hoạ, kẻ gieo rắc chết chóc và tuyệt vọng. Sư phụ cậu, Ur, đã hy sinh toàn bộ ma lực và cả cuộc đời để phong ấn nó trong băng mãi mãi.

Nó lẽ ra không thể có mặt ở đây.

“Không thể nào…” Gray lùi lại một bước, hơi thở dồn dập, đôi mắt mở to. “Nó phải bị chôn vùi… Nó không thể còn tồn tại…”

Endastie bước đến thật khẽ, không nói một lời. Cô không cần nghe hết câu chuyện cũng cảm nhận được bóng ma khủng khiếp mà Gray đang phải đối mặt. Cô đặt tay lên vai cậu, và khi thấy cậu vẫn run nhẹ, cô kéo Gray vào lòng — một cái ôm không cần giải thích, chỉ để nhắc rằng cậu không đơn độc.

“Tao hiểu rồi,” cô thì thầm bên tai cậu, giọng trầm và chắc  “Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đang cố làm tan băng con quái vật này… và đánh hắn thành đầu heo mới thôi!”

Một cơn gió lạnh thổi qua. Không khí trong lòng đền rung lên như tiếng thở của thứ gì đó đang ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro