45. Phantom Lord
Tối hôm đó, khi cả hội quán Fairy Tail đã chìm vào giấc ngủ, Endastie vẫn một mình dạo bước trong bóng đêm dịu dàng. Nó không mộng mị gì, chỉ đơn giản là không ngủ được.
Bóng lưng nhỏ bé khoác áo choàng lặng lẽ đi dọc theo bờ tường cũ, nơi ánh trăng trải xuống thành từng vệt bạc.
Gió đêm mơn man qua mái tóc vàng óng, vờn nhẹ nơi gò má, còn con mắt rồng màu xanh biển bên trái thì chậm rãi ngước nhìn bầu trời — nơi những vì tinh tú đang đắm mình trong im lặng. Trong đáy mắt ấy, phản chiếu cả một khu rừng đang ngủ và một trái tim không yên.
“Yên bình quá…” Nó thì thầm, nhưng chưa kịp tận hưởng trọn vẹn sự tĩnh lặng thì…
ẦM!
Một tiếng động khô khốc vang lên từ sâu trong khu rừng.
Mặt đất run nhẹ. Rồi một tiếng kêu nghẹn vang lên — như tiếng Levy
Không chần chừ, Entie quay ngoắt người, phóng vút đi như một tia chớp. Chỉ vài giây sau, nó đã đến hiện trường — và cảnh tượng hiện ra khiến tim nó nhói thắt.
Levy nằm bất tỉnh bên cạnh Jet và Droy, cả ba đều bị thương. Cây cối đổ rạp, đất đá văng tung tóe. Một bóng người đứng giữa bãi hỗn loạn, ánh mắt đỏ sẫm, thân hình cao lớn với mái tóc dựng và những mảnh giáp kim loại phủ trên tay.
Kẻ đó quay đầu, và Entie biết ngay — Hắn là một Sát Long Nhân.
Nhưng không giống như Natsu.
Không giống như bất kì ai
Cũng chẳng giống nó.
Mùi hắc ám toát ra từ hắn nồng nặc như sắt gỉ dưới mưa — lạnh, gai góc, không có sự sống — thứ mùi mà đến cả rừng rậm cũng khước từ.
Nó lao tới, hai tay đưa lên, khẽ thì thầm.
Một vòng tròn phép phát sáng dưới chân, và chỉ trong một cái búng tay, hàng trăm nhánh cây từ lòng đất vươn lên, đan cài tạo thành một bức tường chắn dày đặc bao quanh bạn bè mình.
“Chạy đi!!” Tiếng hét của nó xé toạc màn đêm.
Jet mở mắt lờ mờ, nhăn mặt kéo Levy và Droy rời đi. Cậu biết bỏ trốn là hèn hạ, nhưng phải tìm đến hội, phải tìm người đến cứu Entie.
Gã kia nheo mắt, nhìn nó như thể đang đánh giá một món đồ chơi sắp bẻ gãy.
“Ồ? Một đứa nhóc khác?” Hắn bước lên, giọng nói vang lên như âm thanh kim loại cọ nhau.
“Tao không ngửi lầm. Mày cũng có mùi của rồng. Nhưng… yếu đuối quá.”
Entie không trả lời. Nó chỉ đứng yên, tay vẫn mở rộng, lòng bàn tay tỏa ánh sáng mờ xanh như hơi thở của cỏ cây.
“Tao không cần biết mày là ai…” Giọng nó nhỏ nhưng chắc nịch “…nhưng đừng động đến bạn của tao.”
Con mắt rồng màu xanh biển phát sáng rực rỡ, soi cả khuôn mặt non nớt mà kiên định đến lạnh lùng.
Hắn khịt mũi, rồi bật cười, tiếng cười vang lên như búa đập lên đe.
“Thú vị thật đấy. Để xem cái cây non như mày chịu được bao nhiêu nhát chém từ sắt thép của tao.”
Entie không nói thêm. Nó cúi người, hai tay đưa về trước. Cây cối rì rào đáp lại lời triệu hồi.
Và trong bóng tối, cuộc chiến giữa hai Sát Long Nhân lặng lẽ bắt đầu.
Hắn là Sát Long Nhân hệ Sắt Thép. Hắn không dùng nắm đấm — mà dùng móng tay kim loại sắc như dao. Không tung cú đá — mà vung ra hàng loạt lưỡi thép.
Mỗi đòn đánh là một lần mặt đất rách nát, không khí rung lên như bị cắt.
Hắn lao đến, một cú móc tay hóa thành mũi khoan thép thẳng vào bụng nó.
ẦM!
Entie bay ra xa, đập vào thân cây lớn, cả khu rừng run rẩy. Máu rỉ nơi khóe môi, cánh tay trái tê dại. Nhưng nó chỉ chống tay bật dậy.
Không rên.
Không khóc.
Nó nheo mắt. Cỏ mọc quanh chân. Những dây leo mới chớm đâm chồi quấn lấy cổ tay, truyền vào nó thêm sức mạnh từ đất mẹ.
Một cơn gió thổi qua, kéo theo hàng trăm chiếc lá sắc nhọn phóng ra như phi tiêu. Entie búng tay.
Vù! Vù! Vù!
Chúng bắn thẳng vào hắn, nhưng bị lớp giáp sắt chặn lại.
“Chơi đùa như trẻ con hả?” Hắn bật cười, rồi phản đòn.
Một thanh thép vụt dài từ cổ tay, cắm phập vào mặt đất nơi nó vừa né khỏi.
Sát Long Nhân hệ Sắt có sức mạnh nghiền nát.
Nhưng Entie không phải là một cành cây mảnh mai.
Nó là rễ cây cổ thụ ăn sâu vào lòng đất.
Là gai nhọn giữa bãi cỏ.
Là rừng xanh biết giận dữ.
Mỗi khi bị đánh ngã, nó lại đứng lên.
Mỗi lần máu rơi, ánh mắt nó lại sáng hơn.
“Mày… không biết đau à?” Hắn gằn giọng, bất giác lùi lại nửa bước.
Entie vuốt đi vết máu trên má, nhếch môi, nhưng không đáp
ẦM!!
Một đòn cuối cùng.
Từ dưới lòng đất, hàng chục gốc cây vươn lên quấn chặt lấy cơ thể hắn. Những chiếc lá phát sáng như lửa xanh, phủ kín lấy lớp giáp thép.
Cả khu rừng rực sáng trong giây lát — như một cơn giận dữ bùng nổ.
Khi ánh sáng lắng xuống, hắn đã bị đẩy lùi. Máu nhỏ từ trán, một bên vai cháy xém.
“Khốn kiếp… mày là cái quái gì đây!?” Hắn gầm gừ, rồi… bỏ đi trong bóng tối
Gajeel đã rút lui.
Không một lời cảnh báo, không một cái liếc lại, hắn biến mất trong bóng rừng, để lại phía sau chỉ còn mùi máu tanh và mùi sắt thép lạnh lẽo. Nhưng trên người hắn cũng đầy những vết thương do gỗ đâm vào — dấu tích từ trận chiến mà hắn không thắng được hoàn toàn.
Entie không đuổi theo.
Nó ngồi thụp xuống, thở dốc. Cây cối vẫn che chắn xung quanh, thì thầm như ru ngủ.
Trong mắt nó, một giọt nước trong veo chảy xuống, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Không quá lâu
Natsu chạy đến đầu tiên, đôi mắt ánh lên sự hoảng loạn, giận dữ và cả nỗi sợ. Cậu gầm lên “Entie!!!”
Phía sau là Gray và Erza, cả ba người đều thở dốc, mồ hôi còn vương trên trán, đôi mắt trừng lớn khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đang quỳ sụp giữa bãi chiến trường, tay trái buông thõng, máu chảy dài thành vệt đỏ đen dưới ánh trăng mờ.
“Chết tiệt… đến muộn rồi…” Gray nghiến răng.
“Entie…!” Erza chạy đến quỳ xuống bên cạnh, đỡ lấy thân thể con bé đang lảo đảo. “Cổ tay em…”
Một mũi đinh đã xuyên thẳng qua cổ tay trái của Entie. Máu đã đông lại, nhưng sắc mặt con bé tái nhợt, đôi môi mím chặt, cố gắng không rên lên vì đau.
“Em không sao…” Nó thì thầm, giọng yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, không hề run rẩy. “Levy… Jet và Droy…”
"Bọn họ đã an toàn rồi. Đang ở hội.” Gray nhanh chóng trả lời, mắt không rời khỏi vết thương của nó.
Natsu nắm chặt tay, lửa cuộn lên trên người như thể nếu Gajeel còn đứng đó, cậu sẽ thiêu rụi tất cả.
“Thằng khốn đó… Tao mà gặp lại nó… Tao sẽ…”
“Natsu.” Entie ngắt lời, chỉ một từ nhỏ nhưng khiến cậu khựng lại.
Con bé khẽ cười, dù khóe môi rướm máu. “Tao đánh hắn được mà. Mày nghĩ tao yếu đến mức không cầm cự nổi vài phút sao?”
“Tao không nghĩ vậy! Nhưng nhìn mày như thế này…” Natsu gằn giọng, hai tay run lên, rất nóng giận “Tao tức quá…!”
Erza siết lấy vai Entie, dịu dàng nhưng dứt khoát.
“Chúng ta đưa em về hội. Phải băng bó vết thương đã. Còn tên đó nhất đinj phải trả giá.”
Gió rừng vẫn rì rào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả lặng im. Giữa vết máu và tro tàn, một ánh sáng dịu nhẹ rơi xuống vai Entie, như rừng đang thì thầm điều gì đó,
rằng nó đã không cô độc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro