66. Fairy Tail


Endastie đã rất mệt mỏi. Sau tất cả, sau tiếng gọi sinh tử nơi biển khơi, sau hơi ấm của những vòng tay níu giữ em lại… cô bé cứ thế chìm vào giấc ngủ thật sâu, như thể cơ thể nhỏ bé kia đã chịu đủ những trận gió lớn của đời. Em ngủ mê man trong từng nhịp thuyền chao nghiêng, không ăn, không uống, thậm chí còn ngủ nhiều hơn cả Natsu — người vẫn nổi tiếng với khả năng "ăn ngủ bền bỉ", dù chính cậu vừa mới hấp thụ nguyên cả quả bom Etherion vào người.

"Cậu ấy ngủ nữa rồi à?" Lucy hỏi nhỏ, đặt tay lên trán Endastie kiểm tra nhiệt độ. “Không sốt… chỉ là, có lẽ do kiệt sức thật rồi.”

“Ừm,” Erza gật đầu, ánh mắt dịu lại, “Cứ để em ấy ngủ. Giấc ngủ là món quà của lòng dũng cảm, đôi khi… chỉ người can đảm nhất mới dám mơ mà không sợ hãi.”

Happy khẽ nằm xuống cạnh Endastie, dùng đôi tay nhỏ quạt nhè nhẹ, thì thầm: "Ngủ ngon nhé Entie… Tụi tớ ở đây rồi. Không ai bỏ cậu lại đâu.”

Gray lặng lẽ thay băng ở cánh tay cô, động tác cẩn thận một cách lạ lùng. Cậu không nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại dừng tay vài giây để nhìn gương mặt em — như thể chỉ cần chớp mắt thôi, cậu sẽ lại đánh mất người con gái hay vui đùa bên cạnh mình

Natsu ngồi khoanh chân cạnh bên, tay chống cằm, đôi mắt lơ mơ nhưng không ngủ. Cậu đã ngủ đủ rồi, và bây giờ là lúc… cậu canh cho giấc ngủ của Entie.

“Cứ ngủ đi… Tao ở đây rồi mà,” cậu nói khẽ, “Lần này… tao sẽ không để mày biến mất nữa.”

Trong cơn mơ không hình không bóng, có thể Endastie vẫn đang nghe thấy tất cả.
Hoặc nếu không, ít nhất em vẫn có thể cảm được —

rằng bên em, vẫn có một mái nhà.
Và trong giấc ngủ dài ấy, lần đầu tiên sau nhiều năm, em thật sự được yên bình.











Cho đến khi trở về nhà hội mới xây, Endastie vẫn chưa thật sự tỉnh. Cô bé cứ thế nằm yên trên lưng Gray, như thể linh hồn vẫn còn vướng víu nơi miền giấc mộng chưa chịu buông. Nhưng dẫu không thể mở mắt, em vẫn nghe rõ từng âm thanh quanh mình — giọng cười rộn rã, tiếng bước chân chạy nhảy, tiếng chén đũa va vào nhau chan hòa trong bầu không khí gia đình.

Fairy Tail.

Giấc mơ em từng thấy đang hiện hữu quanh em, sống động và chân thật đến nghẹt thở.

Nhà hội mới rộng rãi và sáng rỡ hơn trước nhiều lắm. Có một quầy cà phê ngoài trời, nơi mùi hương thơm lừng của trà và bánh ngọt quyện trong nắng. Có cả quầy lưu niệm do Max phụ trách, bán những món đồ kỳ lạ, vui nhộn – và đặc biệt nhất là những con búp bê nhỏ xíu hình Endastie, được khâu tay bằng vải dạ mềm mại, mắt xanh ngọc như lấp lánh nụ cười của em.

Sảnh chính rộng lớn với những dãy bàn dài lúc nào cũng đông đúc, người ngồi chen người, thức ăn bày ra đầy ắp – từ thịt nướng đến bánh mì bơ, cả món nước hồng hồng Mira mới pha cũng trở thành đặc sản của hội. Ở phía sau là hồ bơi xanh trong, nơi Natsu đã nhảy xuống ngay khi vừa trông thấy, khiến Lucy hoảng hốt hét ầm cả lên vì bị kéo theo. Và dưới tầng hầm, khu vui chơi với đủ thứ, bàn bi-a, bài và nhiều hơn

Trên tầng hai, những ban công gỗ mới được dựng lên, nơi ta có thể nhìn xuống toàn bộ hội quán và thấy rõ những ánh mắt rạng ngời của những kẻ từng bước qua tổn thương.

Trong tiếng hò reo và cười đùa, giọng ông Makarov vang lên ấm áp nhưng đầy tự hào:

“Ta có hai thành viên mới để giới thiệu với mọi người!”

Cả sảnh rơi vào im lặng trong một thoáng, rồi mọi ánh mắt hướng về phía hai người đang đứng bên ông.

“Cô gái nước kia là Juvia Lockser. Và chàng trai với hàm răng sắc nhọn là Gajeel Redfox. Từ hôm nay, cả hai chính thức là thành viên của Fairy Tail!”

“Ếêêêêêêê!!”  tiếng hò reo vang lên rộn ràng khắp nơi. Không ai giữ lại quá khứ, không ai mang theo giận hờn.

Levy là người đầu tiên bước đến. Cô mỉm cười, chìa tay ra với Gajeel, dù mắt vẫn ánh lên chút do dự.

“Chào mừng đến với nhà của chúng tôi.”

Gajeel gãi đầu, không trả lời, nhưng ánh mắt cậu dịu đi. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt sắt đá.

Juvia thì ngượng ngùng, chỉ biết đứng im nhìn Gray — người đang cõng Endastie. Cô khẽ nói, như thể không dám quá to tiếng:

“Juvia… rất vui khi được ở đây.”

Gray chỉ nhún vai. “Ừ. Cứ làm bạn với bọn khùng này rồi sẽ thấy mình cũng khùng thôi.”

Mọi người cười lớn.

Happy lượn qua đầu Endastie, thì thầm: “Entie này… nếu cậu mở mắt ra lúc này, cậu sẽ thấy cái hội điên rồ nhất, đẹp nhất và ấm áp nhất thế giới đó nha! Aye”

Một tiếng nấc nhỏ, khe khẽ bật ra từ đôi môi khô cạn của cô bé đang ngủ. Không ai nghe thấy — ngoài Gray.

Gray cúi đầu một chút, cảm nhận hơi ấm đang dần trở lại từ người trên lưng mình. Cậu không nói gì, nhưng bờ vai vẫn vững chãi, từng bước bước qua sảnh hội rộng lớn như đưa một mảnh linh hồn nhỏ trở về tổ ấm thật sự của nó.

Đâu đó, tiếng cười của Natsu vang vọng:

“Dọn tiệc tiếp đi! Tao cá là Entie sẽ ăn hết cả núi thịt này khi dậy đó!”

Và một tiếng trả lời chọc quê:

“Để Entie nghe thì cậu còn ngủ nhiều hơn nó đấy Natsu!"

Fairy Tail — nơi ngay cả những kẻ từng là kẻ thù cũng được yêu thương. Nơi một cô bé ngủ yên vẫn cảm nhận được mình đang sống. Nơi tất cả đã, đang và sẽ mãi mãi là… nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro