9. Tiết học bay bất ổn

"Vì món quà của dì Cissy nên tôi tha cho cậu."

Meliora miễn cưỡng nói, không phải vì cô thấy tội lỗi đâu chỉ là vì túi kẹo của dì Narcissa thôi. Đúng vậy! Nhưng cậu quý tử bạch kim kia lại ngu ngơ không hiểu mình đắc tội với cô chỗ nào mà cần cô tha thứ.

'Lát về ký túc xá phải viết thư cho anh trai mới được!'

***

"Quần đùi chấm bi Merlin! Lão hiệu trưởng có âm mưu gì hay sao mà luôn xếp chúng ta học cùng đám Gryffindor vậy!!?"

Meliora bất lực chống nạnh nhìn sân học bay, cô đang bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Tao cũng không biết."

Malfoy bên cạnh cũng giống như gật đầu đồng ý.

Chẳng biết Hogwarts có ma thuật gì mà chỉ mới hai ngày đã biến hai tiểu quý tộc luôn coi trọng lễ nghi giờ đây lại trở thành hai đứa ngốc đang liên tục nghi về cuộc sống.

Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.

Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Chúng nhìn những cây cuổi cũ kỹ mà nhăn mặt bàn tán.

"Còn cũ hơn cả cây chổi ở nhà tao."

Cậu bạn Blaise lên tiếng, đám nhóc nhà Slytherin cũng gật gù biểu tình. Meliora dùng ngón tay quết lên cán chổi rồi đưa lên trước mặt nhìn.

"Sau hôm nay cần viết thư về nhà thôi. Anh trai tôi nhất định sẽ biết về chuyện này!!"

Sau câu nói đó, đám nhóc nhà Slytherin quay ngoắt lại nhìn cô như sinh vật lạ. Cậu quý tử nhà Malfoy cũng quay sang hét vào mặt cô.

"Đừng bắt chước tao."

"Ủa? Ai thèm bắt chước cậu?"

"Meliora à, cậu không biết sao?"

Pansy hỏi cô, Meliora nghiêng đầu ngây thơ nhìn cô bạn.

"Biết gì?"

Pansy định mở miệng giải thích thì Blaise tiếp lời.

"Câu cửa miệng của thiếu gia Malfoy đây chính là... 'Cha tao nhất định sẽ biết về chuyện này!'"

Meliora nghe xong thì tròn mắt nhìn Blaise và Pansy rồi lại quay sang nhìn Malfoy. Cô lại tiếp tục hoài nghi về nhân sinh.

...

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"

Đám rắn nhỏ bất mãn nhìn cây chổi lởm chởm, cũ kỹ trước mặt.

Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

"Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN."

"LÊN!!!"

Cây chổi của Meliora lập tức nhảy tõm vô tay cô. Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy. À... thằng nhóc Potter cũng đã làm được, điều ngày khiến Meliora không vui chút nào. Chổi của con nhỏ Granger chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của thằng Longbottom thì không hề nhúc nhích.

Vài phút sau, tất cả đều đã nắm được cán chổi của mình...

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Hai thằng Potter và Weasley khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.

"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút, chú ý tiếng còi. Ba… hai…"

Thằng Longbottom không biết có phải do sợ lại rơi xuống dưới hay không mà nó cứ hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên trước cả tiếng còi của bà Hooch. Meliora nhìn mà thấy mệt giùm bà ấy. Cậu cô nói đúng, Gryffindor toàn là lũ đầu bò.

"Mau quay lại! Trò kia!!!"

Mệnh lệnh vô hiệu lực... Thằng thỏ đế kia đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.

Lượn lờ được vài vòng thì nó rơi cái RẦM xuống đất, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

Và thế là bà Hooch phải đưa nó xuống bệnh thất dẫn đến tiết học bay của cả lớp đi tong. Tiểu công chúa lại tiếp tục hoài nghi nhân sinh.

'Mình bắt đầu nghi ngờ quyết định tới đây học.'

Bỗng nhiên thằng bên cạnh cô cười phá lên, khỏi nói cũng biết đó là Malfoy.

"Chúng mày thấy vẻ mặt thằng đần đó không?"

Những đứa khác nhà Slytherin cũng cười vang hưởng ứng. Một con ranh nhà Gryffindor quát lớn:

"Im đi, Malfoy!"

"Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!"

Cô nàng Pansy hất cằm khiêu khích nhỏ đó. Chợt, Malfoy kêu to.

"Nhìn nè!"

Cậu chồm tới trước, giơ tay chụp lấy cái gì đó.

"À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!"

Trái cầu gợi nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Potter gằn giọng quát lên:

"Đưa nó đây, Malfoy."

"Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?"

"Đưa nó đây!"

Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của cậu và bay vút lên. Thì ra cậu không nói khoác, cậu biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, cậu gọi vọng xuống:

"Lên đây mà lấy nè, Potter."

Thấy Potter túm lấy chổi, nhỏ Granger kêu lên:

"Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bồ làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!"

Nhưng Potter chẳng thèm đếm xỉa gì đến lời con nhỏ. Cái tinh thần Gryffindor gì đó đã làm cho máu liều nhiều hơn máu não, nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất lấy đà rồi bay vụt lên. Chẳng biết nó đang hưởng thụ cái quái gì mà mãi đến vài phút sau mới xoay chổi, đối diện với Malfoy trên không trung.

"Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó."

"Chắc không?"

Malfoy cười nhạo nhìn Potter, bỗng nhiên có giọng nói vọng lên khiến cậu chú ý.

"Quăng trái cầu xuống đi, Draco. Tao muốn xem thử độ bền của nó."

Là Meliora, cô kiêu ngạo vòng tay trước ngực ngước lên nhìn hai thằng con trai sắp đánh nhau.

Draco ở trên nghe xong cũng hiểu ý, cậu quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.

Potter nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: nó chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Potter vói tay chụp được. Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu gợi nhớ trong tay.

"HARRY POTTER!!!"

Tiếng quát làm cả đám giật mình, giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới làm chân thằng Potter run rẩy đến nỗi nó đứng còn không vững.

"Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ..."

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

"Sao trò dám… cả gan… ai cho… Trò có thể gãy cổ như chơi…"

"Thưa giáo sư, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ…"

"Tôi không hỏi trò, trò Parvati!"

"Thưa, nhưng mà tại Malfoy…"

"Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay."

Potter quay lại nhìn vẻ mặt vênh vang đắc thắng của bọn Malfoy, Crabbe và Goyle cùng với tiếng cười nhạo của đám rắn nhỏ nhà Slytherin, rồi tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài.

End chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro