CHƯƠNG 1: NƠI TẤT CẢ BẮT ĐẦU
Mặt trời đang chìm dần về phía chân trời, kéo theo thứ ánh sáng đỏ cam trải dài trên những mái nhà cũ kỹ của thị trấn nhỏ. Những tia sáng yếu ớt xuyên qua ô cửa kính màu của nhà thờ cổ, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên nền đá xám. Không gian chìm trong sự yên lặng tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng gió khe khẽ lùa qua những cánh cửa gỗ nặng nề.
Cô bước vào, đôi giày nhỏ gõ nhẹ trên nền đá lạnh lẽo. Cô đi chậm, thật chậm, như thể sợ rằng nếu vội vàng, tất cả sẽ biến mất, tan thành hư vô như một giấc mơ.
Bàn tay cô lướt qua những hàng ghế gỗ cũ kỹ, nơi từng có những con người đến đây để cầu nguyện, để tìm kiếm sự bình yên giữa thế giới hỗn loạn.
Nhưng cô không đến đây để cầu nguyện.
Cô đến để tìm lại những ký ức đã cũ.
Nơi này, từng là nơi lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của cô và anh.
Giờ đây, nó chỉ là một nấm mồ của tình yêu.
Một tình yêu không bao giờ có kết thúc trọn vẹn.
Cô đã từng là một kẻ lạc lõng.
Thế giới của cô không có sắc màu.
Mọi thứ đều nhợt nhạt, tẻ nhạt, như một bức tranh bị rút hết ánh sáng.
Cô sống những ngày tháng vô định, để mặc mình trôi dạt giữa dòng đời, không biết đâu là bến bờ, không biết đâu là điểm dừng.
Từ rất lâu, cô đã học cách chấp nhận rằng không ai ở bên cô mãi mãi. Những người cô yêu thương đều đã rời đi—một cách tàn nhẫn, không một lời báo trước, để lại cô với những khoảng trống không bao giờ có thể lấp đầy.
Cô không tin vào những điều tốt đẹp.
Cô không tin vào tình yêu.
Cô không tin vào phép màu.
Nhưng vào một buổi tối mùa thu, khi ánh trăng tràn ngập khu vườn nhỏ phía sau nhà thờ, anh đã bước vào cuộc đời cô—đầy bất ngờ, như một cơn gió thoảng qua nhưng để lại dấu ấn không thể xóa nhòa.
Cô vẫn nhớ rất rõ hôm đó.
Trời lạnh hơn bình thường, hơi sương mỏng lẩn khuất trong không khí, bám vào da thịt cô một cảm giác se lạnh. Cô ngồi một mình trên băng ghế đá, đôi mắt vô hồn nhìn những bông hoa trắng trước mặt. Những cánh hoa mỏng manh, run rẩy trong làn gió nhẹ, như chính cô lúc này—mong manh, dễ vỡ.
Cô đã quen với cảm giác này.
Cảm giác bị cả thế giới bỏ lại phía sau.
Cảm giác như thể mình đang tồn tại mà không ai hay biết.
Nhưng tối hôm đó, có một người đã nhìn thấy cô.
"Em đang khóc sao?"
Giọng nói ấy nhẹ nhàng như một cơn gió, nhưng cũng đủ để kéo cô trở lại thực tại.
Cô giật mình quay lại.
Anh đứng đó, chỉ cách cô vài bước chân.
Dưới ánh trăng mờ ảo, mái tóc đen hơi rối của anh ánh lên một sắc bạc nhạt. Đôi mắt anh thẫm màu, sâu đến mức khiến cô có cảm giác mình có thể bị hút vào đó.
Cô chưa từng gặp anh trước đây.
Nhưng cái cách anh nhìn cô—không phải thương hại, không phải tò mò, mà là thấu hiểu—khiến cô cảm thấy như thể anh đã biết cô từ rất lâu.
Cô đưa tay lên má theo phản xạ.
Làn da cô lạnh lẽo, nhưng đầu ngón tay cô lại ươn ướt.
Cô đã khóc mà không nhận ra.
Cô nhanh chóng quay đi, giấu đi gương mặt đầy nước mắt.
"Không." – Cô lắc đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí.
Anh không hỏi thêm.
Không như những người khác, những người sẽ cố gắng an ủi cô bằng những lời sáo rỗng mà cô chẳng bao giờ tin.
Anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, không quá gần, nhưng cũng không quá xa.
Không gian rơi vào im lặng một lần nữa. Nhưng lần này, sự im lặng ấy không còn nặng nề như trước.
Một lúc sau, anh tháo chiếc vòng cổ bạc trên cổ mình ra, nhẹ nhàng đặt vào tay cô.
"Hãy giữ lấy nó." – Anh nói, giọng trầm ấm như một lời hứa. – "Để em nhớ rằng em không hề cô đơn."
Cô nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay mình.
Mặt dây chuyền nhỏ, hình chữ thập, phản chiếu ánh trăng một cách lấp lánh.
Cô không hiểu tại sao một người xa lạ lại trao cho cô một món quà như vậy.
Nhưng có một điều cô biết chắc—hơi ấm từ bàn tay anh vẫn còn đọng lại trên làn da cô, truyền vào trái tim cô một cảm giác kỳ lạ mà cô không thể gọi tên.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô cảm thấy có một người thực sự nhìn thấy cô.
Không phải một vỏ bọc trống rỗng.
Không phải một kẻ yếu đuối đang gắng gượng để không bị nhấn chìm.
Mà là chính cô—với những tổn thương, những nỗi đau, và cả những điều mà cô chưa từng dám thừa nhận với bất kỳ ai.
Cô siết chặt chiếc vòng cổ trong tay.
Và từ khoảnh khắc đó, cô biết rằng anh đã bước vào cuộc đời cô.
Một cách lặng lẽ, nhưng không thể nào xóa nhòa.
Cô không biết rằng, ngay từ khoảnh khắc ấy, cô đã đặt cược cả trái tim mình cho một tình yêu định sẵn là không có kết thúc hạnh phúc.Và cũng từ khoảnh khắc đó, định mệnh đã bắt đầu đếm ngược...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro