CHƯƠNG 7: ĐOẠN KẾT CỦA MỘT GIẤC MƠ
Mùa đông trôi qua trong lặng lẽ.
Những cơn gió lạnh vẫn thổi qua từng góc phố, cuốn theo những chiếc lá khô cuối cùng của năm cũ. Mặt trời lặn sớm hơn, để lại bầu trời kéo dài một màu tím nhạt, hòa cùng sự tĩnh mịch của những ngày cuối đông.
Cô vẫn đến nhà thờ mỗi ngày, vẫn ngồi trên băng ghế gỗ cũ, vẫn im lặng nhìn chiếc vòng cổ bạc trong tay.
Thời gian trôi qua, nhưng trái tim cô chưa bao giờ thực sự bước tiếp.
Cô vẫn mắc kẹt trong những ngày tháng có anh, vẫn lặp đi lặp lại những kỷ niệm như thể chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ có thể quay về những ngày họ còn bên nhau.
Nhưng mỗi lần mở mắt, cô chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo.
Cô mệt mỏi.
Không chỉ là sự mệt mỏi của thể xác, mà là sự mệt mỏi sâu thẳm trong tâm hồn.
Cô đã sống quá lâu với nỗi đau này, đã mang nó trên vai quá lâu.
Và giờ đây, cô không còn đủ sức để tiếp tục nữa.
Một đêm nọ, tuyết rơi dày hơn những ngày trước.
Cô bước vào nhà thờ, hơi lạnh bám vào từng kẽ tay, từng sợi tóc, nhưng cô không cảm thấy gì cả.
Cô chỉ biết rằng hôm nay, cô sẽ không rời khỏi nơi này nữa.
Cô ngồi xuống trước bệ thờ, ngọn nến duy nhất trong nhà thờ lập lòe cháy, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên những bức tường đá lạnh lẽo.
Cô đặt chiếc vòng cổ bạc vào lòng bàn tay, siết chặt như thể đang cố nắm lấy một điều gì đó đã vuột khỏi tầm tay từ rất lâu.
Cô khẽ nhắm mắt.
Và cô nhớ lại tất cả.
Nhớ về lần đầu tiên họ gặp nhau, dưới ánh trăng dịu dàng của khu vườn sau nhà thờ.
Nhớ về cách anh đặt chiếc vòng cổ vào tay cô, nói rằng cô không hề cô đơn.
Nhớ về ánh mắt anh ngày hôm đó, dịu dàng nhưng ẩn chứa một nỗi buồn mà cô đã không kịp nhận ra.
Nhớ về những buổi chiều họ ngồi bên nhau, cùng nhau lặng lẽ nhìn mặt trời lặn.
Nhớ về khoảnh khắc anh rời đi, không một lời từ biệt.
Và nhớ về tất cả những ngày sau đó, những ngày mà cô phải sống một mình, với trái tim không bao giờ có thể lành lại.
Hơi thở cô chậm dần.
Mí mắt cô nặng trĩu.
Tuyết vẫn rơi ngoài kia, từng bông tuyết trắng xóa phủ lên mặt đất, như thể đang che đi tất cả những nỗi đau trên thế gian này.
Lần cuối cùng, cô thì thầm.
"Em nhớ anh..."
Ánh nến chập chờn một chút, rồi tắt hẳn.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy cô trong nhà thờ, dáng vẻ yên bình như thể chỉ đang ngủ một giấc dài.
Chiếc vòng cổ bạc nằm trong lòng bàn tay cô, vẫn còn nguyên vẹn, như một minh chứng cho một tình yêu chưa bao giờ lụi tàn.
Người ta nói rằng có lẽ cô đã đi theo anh, đến một nơi nào đó xa hơn thế giới này.
Một nơi không còn đau đớn.
Không còn chia ly.
Không còn những ngày tháng cô độc, lặng lẽ chờ đợi một người sẽ không bao giờ quay trở lại.
Một nơi mà cuối cùng, họ có thể gặp lại nhau.
Một nơi mà lần này, không ai trong họ phải nói lời tạm biệt nữa.
"Có những tình yêu không bao giờ kết thúc... Chỉ là đôi khi, nó cần một thế giới khác để có thể tiếp tục."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro