trà my ươm hoa.

2.

Ngày anh khăn gói lên Sài thành, bóng người bé nhỏ đứng lặng lẽ nép sau bụi trà my ươm hoa.

Đôi mắt ầng ậng nước, bờ vai nhỏ run rẩy theo mỗi bước chân anh. Quách Phú Thành chỉ đứng đó, âm thầm lẳng lặng với một nỗi đau không thể gọi tên đang sinh sôi nảy nở trong lồng ngực của một người con trai mười lăm tuổi.

Tống Kinh Hào nhìn thấy em, đứa trẻ trắng trẻo phúng phính đang rụt rè tự che giấu những vết thương tâm lý đầu đời.

"Thành, anh đi nhé."

"Dạ...chào anh đi."

Mười lăm tuổi, em có nên mang đớn đau vào lòng không?

Phú Thành trở về mái nhà bên sông, cùng người cha thầy giáo.

Chiếc thuyền nan cũ kỹ vẫn neo mình dưới bóng mù u, cái vành nón lá xơ xác của mẹ ngày xưa còn treo chơ vơ sau chái bếp, như thể bà chỉ vừa rời đòn gánh rau chợ chiều hôm qua. Cha em cặm cụi bên bàn giấy, lọ mực xanh đã cạn khô, thi thoảng lại ngẩng lên hỏi em :

"Nay con đi đâu đấy?"

"Dạ? Con đi tiễn anh Hào."

"Bên bờ sông bên kia à?"

"Dạ."

"Bụi trà my bên đó...còn nở không con?"

"Trà my vẫn nở ạ, nhưng hoa năm nay hình như không đẹp..."

Cha không nói nữa. Ông chỉ thở dài, tiếng giấy bút sột soạt khô khan. Thành cũng im lặng, năm năm có lâu không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro